Kiều Tàng

Chương 166




Trong lúc nhất thời, Liễu Miên Đường càng thêm hiếu kỳ ngày xưa mình chọn gả cho Thôi Hành Chu như thế nào.

Mà sau khi Triệu Tuyền bắt mạch phát hiện, huyết mạch của Miên Đường lại thông suốt hơn so với lúc trước, vẫn còn có chút ứ trệ, nhất định là cục máu lệch vị trí, cái này có lẽ chính là nguyên nhân Miên Đường quên lãng thời gian ba năm ở chung cùng Thôi Hành Chu.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Liễu Miên Đường mất trí nhớ cũng không phải là ngày một ngày hai. Trước kia Triệu Tuyền cũng từng nói kê một số thuốc tiêu trừ ứ máu trong não để điều trị chứng mất trí nhớ của Liễu Miên Đường.

Nhưng mới bắt đầu Thôi Hành Chu căn bản không để nữ tử rơi sông này vào mắt, lười tốn nhiều tâm tư với nàng.

Mà sau này Hoài Dương Vương lại bởi vì ghen tị, sợ nàng không nỡ nam nhân trước, càng không muốn nàng nhớ lại.

Nhưng mà bây giờ, Liễu Miên Đường lại một mạch quên hết Hoài Dương Vương hắn không còn một mảnh, thật sự làm cho Hoài Dương Vương trăm vuốt cào tâm, một khắc cũng không thể nhịn.

Thế là Triệu thần y lưu loát kê ba đơn thuốc, lại sắp xếp thời gian châm cứu, chườm nóng, xem ba thứ kết hợp có thể có hiệu quả càng tốt hơn một chút không.

Thế nhưng theo Miên Đường, đây quả thật giống như là cực hình biến tướng. Nàng ăn được ngủ được, cũng không cảm thấy thiếu cái gì, dựa vào đâu mà phải uống thuốc đắng, chịu châm cứu?

Có lẽ lúc trước chân tay bị thương, uống quá nhiều thuốc sắc, Miên Đường vừa ngửi thấy mùi thuốc đã không kiên nhẫn, căn bản không uống được nửa giọt.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Lý ma ma dẫn đầu mềm giọng thì thầm khuyên bảo, nhưng cũng không thấy Miên Đường thành thật uống chút thuốc.

Nói thật, vương phi lần này trở về, ánh mắt nhìn người luôn lộ ra hung ác, mà vô cùng không nghe người khác khuyên bảo, thật sự mệt chết Lý ma ma cũng không có cách khuyên nhủ.

Muốn mệnh chính là người duy nhất có thể trấn áp được vương phi là vương gia, gần đây cũng không thường về phủ.

Bởi vì Tạ Đại Tượng thiếu chút nữa bị người Oa giết chết, thêm nữa lại bị Thôi Hành Chu gác đao trên cổ đe dọa một phen, người cũng trở nên thành thật hơn, tốc độ tạo thuyền cũng nhanh hơn.

Mà hải vực ở bên Khấu đảo kia cũng gia tăng mật độ tuần tra. Hoài Dương Vương lập ý không để cho đám người Oa trốn về Nhật Bản, cố gắng trước khi mùa bão tiến đến, chiến đấu một trận sinh tử với Taka Ouji.

Taka Ouji cũng không chỉ là bắt Liễu Miên Đường đi, hắn còn làm cho Liễu Miên Đường hoàn toàn quên đi mình và quá khứ. Loại thống khổ này tựa như thiên đao lăng trì, càng không ngừng giày vò Thôi Hành Chu, cũng làm cho trong lòng hắn dâng lên ngàn vạn sát ý.

Có điều hắn không hồi phủ, cũng không chỉ bởi vì công vụ bộn bề. Bây giờ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xa lạ mà Liễu Miên Đường nhìn hắn, còn có động tác cố gắng tránh né, trong lòng Thôi Hành Chu uất nghẹn vô cùng, ngoại trừ công vụ cũng càng tình nguyện ở lại quân doanh tìm đám đại đầu binh huấn luyện để giết thời gian.

Dù sao cho dù trở về, Liễu Miên Đường cũng không cho phép hắn và nàng cùng nằm chung một giường, so với uất nghẹn thì không bằng tránh không gặp.

Có điều Triệu Tuyền vốn nên châm cứu cho Liễu Miên Đường lại thường đến quân doanh làm ổ, lần này còn đun một bầu rượu, tự mang hộp thức ăn, muốn cùng với Thôi Hành Chu, Lý Quang Tài ba người cùng uống.

Hoài Dương Vương bây giờ chính là nhìn không được Triệu Tuyền nhàn rỗi, nheo mắt nói: "Trấn Nam hầu, có phải ngươi lại lười nhác rồi không? Bệnh của vương phi đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Trấn Nam Hầu rót cho mình một chén rượu, không cần đồ nhắm liền uống cạn.

Những ngày này, hắn có chút không rời khỏi được vật trong ly này. Rượu làm cho người ta gan dạ hơn, chính là lời lẽ chí lý lưu truyền thượng cổ.

Một chén rượu vào bụng, Triệu Tuyền nghẹn ngào hỏi Thôi Hành Chu: "Hành Chu, ngươi và ta dù sao cũng là bạn tri kỉ nhiều năm như vậy, ngươi nhẫn tâm bỏ mặc ta, chỉ nhìn ta chết? Mỗi lần đến ngày châm cứu cho ái phi của ngươi, ta.... Ta đều khóc nửa ngày mới có thể ra ngoài. Ta bên này cầm châm, nàng bên kia một tay nghịch chủy thủ. Có một lần, ta chẳng qua là hơi dùng sức trên huyệt vị, nàng đã đâm chủy thủ kia vào trong khe tay ta, thiếu chút nữa đầu ngón tay của ta đứt mất... Ta nhớ mẫu thân của ta, ta muốn về nhà lấy vợ sinh con, hu hu..."

Lời này còn chưa nói xong, Triệu Tuyền đã nghẹn ngào đến gào khóc.

Lý Quang Tài không nghĩ đến Trấn Nam hầu chỉ một chén rượu vào bụng đã thất thố như vậy, vội vàng vừa khuyên giải hầu gia lệ ướt vạt áo, vừa bảo quân lính mang canh giải rượu đã nấu xong đến.

Thôi Hành Chu cũng không để ý hảo hữu khóc đến thê thảm, chỉ một tay nhấc chén rượu, cũng ngẩng cổ, một hơi uống hết.

Nếu tính riêng biệt, sầu khổ trong lòng đôi hảo hữu này mặc dù không giống nhau, nhưng cũng đều là gió thu mưa thu sầu lo rầu người!

Chỉ chốc lát quân lính bưng canh giải rượu đến, Trấn Nam hầu kia nức nở nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm liền phun ra, tức giận trừng quân lính: "Đây là các ngươi nước vét nồi bưng đến à? Một mùi thúi hoắc!"

Quân lính kia cũng là một mặt bất đắc dĩ: "Hầu gia, thật sự là nước giải rượu cố ý điều chế cho ngài. Chỉ là đồ ăn trước kia trong soái trướng đều là vương phi thường thường sai người mang đến, chúng ta chỉ cần hâm nóng là được. Đầu bếp trong quân doanh ngoại trừ xào rau nấu nồi cơm lớn, những cái khác thật sự không biết làm, ngài miễn cưỡng uống đi..."

Từ sau khi Miên Đường mất trí nhớ, vị vương phi hiền lành săn sóc kia cũng không còn.

Triệu Tuyền nghe, không tự chủ bi thiết, cảm thấy thiên ngoại hữu thiên, thảm ngoại hữu thảm.

Nếu tỉ mỉ mà nói, tình cảnh lúc này của Triệu Tuyền hắn cũng không tính là cái gì, dù sao hắn sớm muộn cũng có thể quay về, từ mẫu hiền thê đều trong tầm tay.

Nhưng bây giờ nhìn lại vợ của Thôi Hành Chu, so với thê tử trước trầm mê phật đường của hắn còn quá đáng hơn, căn bản đều mặc kệ ấm lạnh của Thôi Hành Chu.

Ngày ngủ không được, sờ không được, cưới vợ ở chỗ nào chứ?

Lý Quang Tài bây giờ chính là tân hôn, so sánh với hai người, cũng cảm thấy vương gia như vậy có chút thê thảm, chuyện quan trọng nhất, nam nhân mà, thân ở tiền tuyến vốn chính là những năm tháng thể xác tinh thần mệt mỏi.

Quân không thấy có nhiều tướng quân khi khải hoàn quay v, đều sẽ mang theo một hai phu nhân trước trận, thị thiếp tri kỷ hay sao? Nói chung đều chỉ là bởi vì năm tháng như vậy cần có người chăm sóc.

Thế nhưng vương phi bây giờ bởi vì mất trí nhớ, quên hết chức trách thê tử phải làm. Bắc Hải mặc dù là nơi man hoang, nhưng cũng không thiếu mỹ nhân linh tú.

Chỉ sợ vương phi lạnh nhạt vương gia như vậy, đợi một ngày nào đó khi nàng nhớ lại tất cả, bên người vương gia đã có những nữ nhân khác chăm nom.

Nghĩ đến cái này, Lý Quang Tài cảm thấy thích hợp nhất là chỉ điểm cho Liễu Miên Đường, cho dù nàng không thể đối đãi phu nhân nhu tình như nước giống như trước kia, cũng không thể cự tuyệt vương gia ở ngoài ngàn dặm như vậy!

Chỉ là những lời nói chỉ điểm này, hắn một đại nam nhân không tiện mở miệng, chỉ có thể thương lượng với Thôi Phù một phen, để cho cô tỷ (chị chồng) là nàng đi nói.

Lại nói Thôi Phù, lúc trước còn chưa tin Miên Đường mất trí nhớ. Thế nhưng thấy nàng ấy sau khi trở về, cũng không chào hỏi mình một tiếng, càng đừng nói đến ngồi dùng cơm cùng nhau.

Đáng chết nhất chính là nàng ấy vậy mà không mặc váy vóc, cả ngày một bộ y phục thợ săn, phảng phất như một tên tiểu tử giả, như đổi thành người khác vậy.

Thấy Thôi Hành Chu cả ngày không về, Thôi Phù cũng cảm thấy không phải kế lâu dài.

Thế là ngày hôm đó cố ý bưng bánh khoai tím đến cho Miên Đường.

Miên Đường đang ở trong viện dẫn theo Tiểu Dập Nhi tay cầm kiếm gỗ nhỏ cùng nhau hoạt động gân cốt. Tiểu Dập Nhi mấy ngày nay luôn nhìn thấy mẫu thân luyện kiếm, vậy mà cũng học được chút sơ sài đơn giản, miệng nhỏ cũng hô hi hi ha ha theo.

Thấy Thôi Phù đưa đến đồ ăn, Miên Đường ôm quyền cảm tạ, cầm lấy muốn ăn. Phương Hiết ở một bên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa khăn tay cho vương phi, để nàng lau xong rồi ăn.

Miên Đường mấy ngày nay được bọn nha hoàn tận tâm chỉ bảo, cũng coi như lĩnh giáo những ngày tháng chú trọng vớ vẩn trong ba năm của mình.

Lúc đầu khi mở rương y phục của mình ra, nàng còn có chút trợn tròn mắt, nhiều váy xinh đẹp như vậy đều là của nàng. Các loại váy sam còn phân làm trong nhà ngoài nhà, các yến tiệc lớn nhỏ.

Khi một mình nàng trốn trong phòng, lén thử mấy bộ, rất đẹp. Nhưng khi ra ngoài viện, nàng vẫn một thân áo ngắn quần dài gọn nhẹ.

Trong nhận thức hiện tại của Miên Đường, nàng chỉ cảm thấy mình với vừa từ Ngưỡng Sơn xuống, đã sớm quen cách ăn mặc kiểu nam trang. Bất ngờ bảo nàng khôi phục một thân nữ nhi, to son điểm phấn đã có chút không thích ứng.

Hơn nữa... Phu quân kia của nàng, mỗi lần gặp nàng đều là khuôn mặt thối hoắc, gần đây thậm chí còn không trở về. Nàng mặc đẹp như thế làm gì được chứ? Cũng không có ai nhìn!

Cho nên Liễu Miên Đường vẫn dựa vào thói quen ăn mặc lúc trước của mình, tóc cũng đơn giản là thắt bím là xong rồi.

Thôi Phù hắng giọng một cái, cười nói với Miên Đường: "Mấy ngay nay có cảm giác thoải mái hơn, thân thể không còn chỗ nào khó chịu chứ?"

Miên Đường cầm một miếng bánh ngọt, nói: "Cảm ơn sự quan tâm của Thôi phu nhân, ta bây giờ rất khỏe, ngươi... có thể nói với Hoài Dương Vương một tiếng, đừng kê thuốc và châm cứu cha ta nữa được không. Vị Triệu hầu gia kia cũng không tệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta đều run chân run tay, làm cho người ta nghi ngờ hắn đến để hạ độc, luôn luôn không được tự nhiên..."

Thôi Phù nghe lời này, không vui: "Đừng gọi ta là phu nhân, ta là cô tỷ của ngươi! Còn hạ độc? Hành Chu hận mong muốn mỗi món ăn mà ngươi ăn, hắn đều tự mình thử, ngươi là người hắn nâng ở đầu quả tim, người nào dám hạ độc chứ?"

Miên Đường hồi lâu không nghe được lời có người nâng mình ở đầu quả tim, nghe đến tâm tình không khỏi có chút dao động. Hắn mặc dù không ở trong phủ, nhưng mỗi ngày đều luôn sai người mang về cho nàng một ít tôm cá gì đó, đều là thứ nàng thích ăn.

Thôi Phù nhìn mặt nàng không biểu tình, còn cho rằng nữ trùm thổ phỉ dầu muốn không ăn, lại thở dài nói: "Ngươi cũng đừng cho rằng nữ tử ở Bắc Hải này vừa đều là vừa đen vừa gầy, người xinh đẹp thùy mị cũng có khối đấy! Dân phong nơi này lại rất cởi mở, chỉ mỗi con suối bên cạnh quân doanh kia gần đây luôn có nữ tử đi đến giặt rũ tắm rửa. Nghe nói đều là cố ý đến, đều là đi câu tình lang. Ta mang đồ ăn cho Quang Tài nhà ta, thế mà tận mắt nhìn thấy đám nữ tử kia chỉ mặc áo yếm đã xuống nước! Còn vừa tắm vừa hát. Những ca từ đó đều cái gì.... Lang ơi, a muội ơi, không có tình lang ngủ không được... Ai nha, tóm lại là phóng đãng vô cùng! Ngươi bây giờ mất trí nhớ nhớ không được lạnh nhạt phu quân như vậy, lâu dài bị những nữ tử nơi hoang dã kia lợi dụng sơ hở."

Ánh mắt Miên Đường chuyển sang lạnh lẽo. Nàng đương nhiên biết có vài nữ nhân rất biết lợi dụng sơ hở. Lúc trước tỷ muội tốt của nàng Tôn Vân nương không phải là vào thư phòng Tử Du hay sao?

Có thể thấy được chọn phu quân, ngàn vạn lần đừng chọn nam tử có nhan sắc, nếu không ong bướm vô cùng phiền lòng. Lúc trước nàng cũng là bởi vì mất trí nhớ mới có thể đồng ý gả cho Thôi Hành Chu đi?

Nếu là nàng nhớ lại trước kia, chắc chắn không chọn nam tử bộ dáng xinh đẹp như thế... Trông thì ngon mà không dùng được!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Miên Đường ngoài miệng lại vẫn là thản nhiên nói: "Theo phu nhân ngài, ta nên làm thế nào?"

Thôi Phù mở mang đầu óc cho nàng, nhân tiện nói: "Tự nhiên là vẫn quan tâm săn sóc phu quân như trước kia, đưa chút đồ ăn thức uống cho hắn này. Ngươi xinh đẹp như vậy, đến gần quân doanh dạo một chút, cũng làm cho mấy thôn phụ kia hiểu thế nào là tự ti mặc cảm, thu lại một chút phóng đãng!"