Ở thời đại chiến tranh giữa các hành tinh, nhất là sau khi kỹ thuật nhảy không gian cự ly ngắn liên tục của người máy và đạn năng lượng xuất hiện, năng lực chiến đấu của mỗi binh sĩ, đã không còn rõ rệt nữa rồi.
Cho nên loài người chưa bao giờ chứng kiến tận mắt năng lượng người máy trong truyền thuyết.
Cho đến ngày hôm nay, vua cơ giới Hình Diệu, bắt tận tay sĩ quan chỉ huy Hình Nghị dựa vào địa thế hiểm trở để phản kháng.
Tín hiệu ti vi bị cắt đứt, năm nghìn binh sĩ máy móc nhanh chóng rút quân bảo vệ vùng xung quanh; quần chúng vây xem bị đuổi đi, sơ tán ngay lập tức, nhưng vẫn không có ít người dừng chân ngó nghiêng, chần chừ không chịu đi.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng của hai người máy nhấp nhô cao thấp, sóng xung kích ánh sáng màu lam nối tiếp nhau như thủy triều.
Trước chiến tranh năng lượng, súng ống đạn dược đã không còn ý nghĩa gì nữa. Những viên đạn binh sĩ xung quanh bắn về phía Hình Nghị, hết thảy đều bị từ trường năng lượng nuốt sạch.
Mặc dù đã rút lui mấy mét, vẫn có người máy cỡ lớn bị năng lượng bắn trúng. Đến cuối cùng; ngay cả loài người lúc nãy không biết sống chết kiễng chân vây xem, càng kinh hồn bạt vía sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Trên bầu trời, còn kịch liệt hơn cả mặt đất.
Mấy chiếc Rắn Hổ Mang, Huyết Ưng, như thể thấy cảnh tượng khốn cùng của Hình Nghị, trực tiếp nhảy đến tầng khí quyển từ ngoài không gian, hùng hổ nhào tới quảng trường từ xa.
Tuy nhiên, đội cảnh vệ trung thành với Hình Nghị mà lúc trước Hình Kỳ Lân không thể nào cải tạo này, hoàn toàn không thể tiến tới gần mặt đất -- Như thể đã sớm đoán ra sự phản công của chúng, những chiếc Rắn Hổ Mang màu đen và Huyết Ưng màu bạc, thậm chí còn có những chiếc Báo Săn đan xem hai màu vàng đen, áp tới như mây đen giăng kín, vây chặt đoàn quân cô độc này.
"Đầu hàng đi!" Hình Diệu lạnh lùng hô lên, trong trường năng lượng xung đột, chỉ có Hình Nghị có thể nghe thấy giọng nói của anh, "Nếu không tôi giết sạch đội cận vệ của anh!"
"Anh muốn tàn sát tộc mình!" Giọng nói của Hình Nghị cực kỳ kinh sợ.
Vừa phân tâm, trước mắt Hình Nghị chợt lóe lên ánh sáng.
Hắn đột nhiên cảm thấy một sức mạnh rất lớn, bóp chặt cổ mình. Tập trung nhìn lại, khuôn mặt kim loại của Hình Diệu tựa như tử thần, mắt đỏ tối sẫm, không ngờ đã tiếp cận hắn, giữ lấy hắn!
"Hình Kỳ Lân!" Hình Nghị chợt quát lên, "Cậu phản bội tôi?"
Hình Diệu cười lạnh lùng ghé vào tai hắn nói: "Từ đầu đến cuối, Carlo Chu chỉ trung thành với riêng mình Mạnh Hi Tông. Tô Di, con trai. . . chưa bao giờ thuộc về anh."
Lời này vô cùng u ám, như thể đánh trúng huyệt chết của Hình Nghị trong nháy mắt.
Hắn ngẩng khuôn mặt kim loại cũng lạnh lùng cứng ngắc thậm chí đường nét cũng giống hệt lên nhìn Hình Diệu, nhìn những cận vệ trung thành bị bao vây trên bầu trời.
Trường năng lượng trên người được thu hồi trong nháy mắt, hắn nói chậm rãi: "Tôi thất bại bởi sự trung thành của mình, không phải vì anh."
Trận chiến này diễn ra trong sự biến động của lễ đăng cơ, giống như bóng tối trước lúc bình minh.
Khi đội quân máy móc bắt đầu lần lượt rút khỏi các tinh cầu, khi loài người được cho phép cởi bỏ đồng phục lao công, lúc này bọn họ mới thật sự tin tưởng, vị vua cơ giới Hình Diệu, cho họ bình đẳng và tự do thật sự.
Sau đó, vua cơ giới ban bố một mệnh lệnh rất dài. Trong vương lệnh đó, anh xin lỗi toàn thể loài người vì đã từng gây thương tổn cho loài người vì lợi ích của tộc cơ giới. Anh nõi rõ, sự chinh phạt trước đây của tộc cơ giới, chỉ vì sự sống còn. Tuy nhiên vì sự sống còn của một chủng tộc, mà bắt chủng tộc khác làm nô lệ, đã vi phạm tinh thần thuở đầu của văn minh cơ giới. Anh đã từng duy trì mối quan hệ hết sức tốt đẹp với loài người, anh mong muốn thấy sự phồn vinh của cộng đồng loài người và tộc cơ giới.
Du Mặc Niên được Hình Diệu mời đến dinh thự của mình để mật đàm. Sau đó, dưới gợi ý của Hình Diệu, Du Mặc Niên được đề cử làm tổng thống mới của loài người. Có người đã từng hỏi hắn, vua cơ giới rốt cuộc là người máy thế nào. Du Mặc Niên không đánh giá, chỉ nói -- vua cơ giới mang đến ánh sáng cho loài người và chủng tộc của anh ta.
Với tác phong mạnh mẽ thiết thực của Du Mặc Niên, xã hội loài người khôi phục trật tự nhanh chóng. Bảy hành tinh thuộc tinh hệ Vĩnh Hằng, tinh cầu Hi Vọng do người máy chiếm đóng, tinh cầu Tự Do trở về tay Lính Đánh Thuê, ba hành tinh khác của loài người vẫn giao cho Du Mặc Niên như cũ, còn lại hai hành tinh của Trùng Tộc.
Chịu đựng đủ điều bức hại, vẫn dẫn quân phản kháng chiến đấu ngoan cường như cũ, cùng với Hình Diệu, Hình Kỳ Lân thống nhất rằng sĩ quan chỉ huy lính đánh thuê Mạnh Hi Tông của Liên Minh, không hề bất ngờ mà trở thành nguyên soái Liên Minh mới. Toàn bộ loài người, Trùng Tộc và quân đội người máy đều đầu quân dưới trướng, chiến hạm thống soái đã có trên ba mươi chiếc phi thuyền, binh lực trên hai mươi vạn, trở thành nhân vật nắm thực quyền của tinh hệ.
Khi mọi tinh cầu đều chìm vào những cuộc thác loạn vì bình đẳng và hòa bình, tại dinh thự đã từng là của Mạnh Hi Tông và Tô Di ở Tự Do Thành, trong xưởng gia công màu trắng, Hình Nghị bị đóng đinh trên giá hành hình, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông trước mắt.
Đã mười một giờ đêm, Mạnh Hi Tông mặc bộ quân trang Nguyên soái phẳng phiu, chắp tay đứng trước mặt Hình Nghị.
Hình Nghị vẫn mang thân thể kim loại, nhưng mỗi một tấc, đều bị đinh đóng gắt gao, khiến hắn hoàn toàn không thể phóng trường năng lượng. Cơ thể máy móc không cảm giác được đau đớn, Mạnh Hi Tông cũng không tra tấn hắn. Nhưng sau khi cục diện ổn định, trong buổi đêm nơi nơi đều ăn mừng này, anh mới đến đây, nhìn kẻ địch mạnh mẽ ngày trước này.
Hình Nghị ngước đôi mắt đỏ đậm lên, lẳng lặng quan sát Mạnh Hi Tông.
"Sao không giết tôi?" Hắn bình tĩnh nói, "Ném tôi vào lò thiêu, khiến tôi hoàn toàn không thể sống lại."
Mạnh Hi Tông chợt nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
"Nếu có cơ hội thúc đẩy, tôi đã giết anh rồi. Tuy nhiên tôi đã hứa với Kỳ Lân không giết anh." Anh lãnh đạm nói, "Hơn nữa anh dẫn dắt người máy lưu vong mấy nghìn năm, lập bao công lao hiển hách không thể chối bỏ, sau này anh vẫn là sĩ quan chỉ huy quân đội người máy như cũ."
Hình Nghị ngẩn ra, vậy mà lại bật cười: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Mạnh Hi Tông hỏi lại: "Anh muốn gì?"
"Tôi . . ." Hình Nghị trầm giọng nói, "Tôi muốn tộc cơ giới phồn vinh, hùng mạnh. Vì thế tôi bằng lòng vứt bỏ mạng sống và tất cả."
Mạnh Hi Tông lại gật đầu, nói: "Quá khứ, tôi giống như anh, cho rằng chinh phục, chính là mạnh mẽ. Chiếm đóng, giết chóc, cướp đoạt, là con đường kiên cường bất khuất xưng bá vũ trụ của tộc cơ giới. Con đường này đầy cám dỗ, có lẽ ở tầng dưới cùng trong chương trình của chúng ta, đã được viết vào khát vọng đối với máu tươi và sự giết chóc."
Hình Nghị không nói gì.
"Nhưng chúng ta đạt được gì?" Mạnh Hi Tông lãnh đạm nói "Theo như lời anh nói, khi Đế Quốc cường thịnh nhất, lại bị các tộc trên vũ trụ liên minh tiêu diệt. Tiếp tục đi con đường này, điều chờ đợi chúng ta, chẳng qua chỉ là sự phồn vinh và diệt vong khác. Có lẽ còn một con đường khác, tôi muốn thử đi một lần."
Hình Nghị lắc đầu: "Mấy nghìn năm nay, loài người hư thể truy đuổi chúng ta không từ bỏ, anh không tiếc hi sinh lợi ích để đổi lấy hòa bình cho các tộc khác, đến khi đại quân bọn chúng đến, sẽ hoàn toàn không nghe luận điệu hòa bình của anh. Điều chờ đợi chúng ta, chỉ là một trận chiến ác liệt khác mà thôi."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát: "Tôi sẽ để cho bọn họ thấy hòa bình của tinh hệ Vĩnh Hằng. Nếu như họ cố ý khiêu khích, có thể đánh một trận."
Hai người đều yên lặng trong chốc lát.
"Tìm thấy cô ấy chưa?" Hình Nghị đột ngột hỏi.
Đây là đề tài gay gắt nhất giữa hai người, hắn vừa thốt ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy địch ý phức tạp trong mắt đối phương.
Mạnh Hi Tông không trả lời câu hỏi này, lại nói: "Anh rất giống với Hình Diệu."
Anh của một thời, Hình Diệu của một thời. Chinh chiến kiên cường bất khuất, kiên nghị quả cảm, thiên phú hơn người.
Cho nên mới thích người phụ nữ như mèo hoang, người phụ nữ vừa thông minh vừa cố chấp, vừa dũng cảm vừa sợ chết. Giống như con hổ thấy mèo hoang nhỏ bé yếu đuối, thích để cho con mèo đến vuốt râu hổ.
Nhưng trong lúc lơ đãng, lại bị mèo hoang lấy đi trái tim mà căn bản không tồn tại trong người máy.
Vì vậy tự cho là đúng mà an ủi mình, chỉ là mô phỏng mà thôi.
Cho đến khi cái tên Tô Di này, như thể virus, như thể lỗi ký tự, viết vào chương trình năng lượng nguyên bản từng chút một.
"Đây là lời khen ư?" Hình Nghị cười nặng trĩu, chợt nói, "Anh nói đúng, Tô Di và Dao, chưa từng thuộc về tôi. Lâm Tề mà tôi mô phỏng, đã đánh mất lý trí trên người cô gái này."
Giọng điệu thẳng thắn thành khẩn của hắn, khiến Mạnh Hi Tông đau đớn trong lòng.
Mạnh Hi Tông bỗng nhiên nhớ tới lời mình đã từng nói với Tô Di. Anh nói nếu như cô yêu người khác, anh sẽ giết chết không hề lưu tình. Đương nhiên Tô Di không yêu Hình Nghị, nhưng thì ra, chỉ là một người đàn ông khác yêu cô, cho dù là người máy, cũng khiến anh chẳng vui vẻ gì.
Người phụ nữ của anh, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chạm vào, không thể ức hiếp, ngay cả tơ tưởng, cũng không thể.
"Cho nên tôi không giết anh, nhưng tuyệt đối không thể buông tha Lâm Tề." Mạnh Hi Tông nói lãnh đạm.
Dường như đã sớm đoán được anh sẽ đuổi cùng giết tận, Hình Nghị cũng không phản ứng, nói tiếp: "Cho dù anh giết chết thân thể và ý thức của Lâm Tề thì có sao? Hình Diệu, tôi và anh không khác gì nhau. Tô Di và Dao thật sự thuộc về anh sao? Cho dù anh trải qua mọi trắc trở, trở lại với thân phận Mạnh Hi Tông, nếu có một ngày cô ấy biết anh là người máy, còn có thể yêu anh giống như yêu Mạnh Hi Tông không? Anh giống tôi thôi, Hình Diệu. Anh thậm chí còn không dám để cho cô ấy biết anh là người máy."
Trên mặt Mạnh Hi Tông hiện ra vẻ tức giận tàn nhẫn.
Một lát sau, vẻ mặt của anh lạnh xuống.
"Đúng vậy, tôi không dám." Anh chợt cười nói, "Đây lại có thể là lần đầu tiên tôi hoảng sợ trong mấy tỷ năm qua."
"Cho nên cả đời này, cô ấy cũng sẽ không biết sự thật." Mạnh Hi Tông lãnh đạm nói, "Mà anh, Lâm Tề, đoạt lấy vợ tôi, cướp con của tôi, anh biết đối với một người đàn ông loài người mà nói, việc đau khổ nhất là gì không?"
Màu mắt Hình Nghĩ khẽ biến.
"Là quên đi." Mạnh Hi Tông nói hờ hững.
Anh thành công thấy Hình Nghị ngẩng phắt đầu lên: "Không. . ."
Năm ngày sau.
Chiến hạm màu bạc của người máy lẳng lặng trôi nổi trên hành tinh nhỏ màu xám tro, hơn mười chiếc Báo Săn hạ xuống cấp tốc.
Mạnh Hi Tông chắp tay đứng trên một chiếc Báo Săn dẫn đầu, sắc mặt lạnh như băng.
Hình Kỳ Lân và Mộ Tây Đình một trái một phải đứng sau anh, Mộ Tây Đình lạnh lùng liếc nhìn Hình Kỳ Lân: "Anh có chắc đây là chiến hạm của phu nhân không?"
Giọng nói của Hình Kỳ Lân hơi khàn: "Đúng. Dù mang bất kỳ hình dạng nào, vẫn có mã hóa của máy bay, đều là con tàu tôi sai Tây Lạc bảo vệ phu nhân."
Trên tầng nham thạch đỏ rực, chất lưu hóa như thể mây mù dày đặc. Mấy chiếc đèn pha rực sáng chiếu xuống từ trên Báo Săn, lại xuyên thấu mãnh liệt qua từng lớp khói đỏ, chiếu sáng cả mặt đất.
Chiến hạm màu bạc chỉ còn đầu máy sứt mẻ, thân máy bay bị cắt thành mấy khúc, rõ ràng đã phải chống chọi với màn lửa đạn kịch liệt. Trong mảnh vụn của đạn pháo, rõ ràng còn có vài tứ chi của người máy, rơi lả tả trên mặt đất.
Mạnh Hi Tông nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy khí huyết dần dần trào dâng, đáy lòng lại nổi lên cơn đau âm ỉ đó.
Kẻ nào nã pháo lên chiếm hạm của cô ấy? Trong cự ly hai vạn năm nghìn năm ánh sáng thuộc tinh hệ Vĩnh Hằng này, là chủng tộc khác, quân đội lưu vong trong vũ trụ, hay là kẻ nào?
Khi Tô Di tỉnh lại, đầu hơi đau.
Cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc chiến hạm xa lạ. Vách khoang thuyền không ngờ lại là màu vàng nhạt êm dịu, hiện lên vẻ ấm áp không nên có trong quân đội. Cửa sổ cabin không giống với các chiến hạm khác, được làm to như cửa sổ sát đất, gần như có thể thấy ánh sao nửa vũ trụ.
Chỉ có chiếc cửa sổ này, đã đủ để khiến Tô Di kinh hồn bạt vía.
Điều này đại biểu cho kỹ thuật chế tạo của chủ nhân chiến hạm này, còn cao hơn loài người Liên Minh.
Vốn dĩ, cô lệnh cho Tây Lạc điều khiển chiến hạm nhảy đến một hành tinh khác -- Cô đã dự định trở về điểm xuất phát, trở về tinh hệ Vĩnh Hằng.
Sự xuất hiện của chiếc chiến hạm này hết sức đột ngột.
Cô không biết làm sao bọn họ có thể phát hiện ra chiến hạm của mình, nhưng khi mười chiếc chiến hạm vũ trụ màu xanh lam này, lặng yên không một tiếng động hạ xuống ngoài không gian của hành tinh nhỏ, hoàn toàn không cho họ cơ hội đào tẩu.
"Nhảy!" Cô gần như là ra lệnh cho Tây Lạc ngay lập tức.
Tuy nhiên lại xuất hiện chuyện kì lạ ------
Cú nhảy không gian siêu quang tốc, cho tới bây giờ đều chỉ là ánh bạc lóe lên, chuyển vị trí trong nháy mắt. Lần máy móc tấn công trước, nếu như không phải Carlo Chu cài đặt bộ phận theo dõi ở chiến hạm loài người, người máy cũng không thể theo dấu của tàn quân Lính Đánh Thuê.
Nhưng cú nhảy này, khi dịch chuyển vị trí, trong ra đa trước mặt Tô Di, rõ ràng vẫn luôn có một vật thể bay không xác định kề sát chiến hạm. Khi cô quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, lại có thể thấy chớp nhoáng màu xanh.
Mà khi hoàn thành cú nhảy, chiến hạm của cô, bị mười chiếc máy bay chiến đấu màu xanh vây quanh.
Máy bay chiến đấu màu xanh lam này, cực kỳ yên tĩnh, tạo thành hai đội ngũ hình xòe ô, bao vây tấn công chiến hạm từ hai mặt. Có thể thấy được năng lực tác chiến hoàn hảo của họ.
"Phu nhân. . ." Lúc đó Tây Lạc trầm giọng nói, "Đối phương yêu cầu nói chuyện."
Tô Di cầm microphone lên: "Các người là ai?"
Đầu microphone kia, truyền tới một giọng nam có thể nói là dịu dàng dễ nghe: "Người máy?"
Toàn thân Tô Di run lên.
Hắn nói ngôn ngữ Địa Cầu, tiếng Trung.
Tô Di run giọng đáp lại bằng cùng loại ngôn ngữ: "Không, tôi là con người."
Người đàn ông kia yên lặng trong chốc lát, khẽ cười một tiếng: "Trăm nghe không bằng một thấy."
Chuyện xảy ra về sau này, khiến Tô Di cực kỳ khó chịu trong lòng. Trong tình thế địch đông ta ít, cô biết điều giải trừ vũ trang không hề đáng kể so với quân địch, để cho người bọn họ lên chiến hạm.
Nhưng những người đó lại có thể là loài người.
Quân trang phẳng phiu màu xanh lam, vóc người cao to. Cầm vũ khí laser trong tay, yên lặng đi vào cabin, vây quanh Tô Di và mười tên người máy.
"Một người và mười người máy." Quân nhân dẫn đầu báo cáo qua microphone.
"Giết người máy, đưa người đó về." Giọng nam kia vang lên trong microphone.
"Khoan đã!" Tô Di cực kỳ sợ hãi, tuy nhiên súng laser quét một vòng, đám người máy Tây Lạc giơ khẩu súng trên hai cánh tay lên phản kích ------ Tuy nhiên chuyện kỳ lạ lại xảy ra!
Súng laser của đối phương bắn trúng đám người Tây Lạc, khiến họ thịt nát xương tan; nhưng khi đạn của người máy bắn trúng những quân nhân này, lại như thể bắn vào ảo ảnh mây mù, lại xuyên qua thân thể họ, trúng vách tường sau lưng họ.
"Dừng tay!" Tô Di cả giận nói, "Sao các người có thể chưa hỏi gì đã giết chết họ rồi!"
Quân nhân dẫn đầu đó liếc nhìn Tô Di, không nói lời nào đi tới, một con dao tấn công Tô Di! Tô Di né tránh cực nhanh, quân nhân đó rất ngạc nhiên nhướn mày, đánh một quyền vào gáy cô theo phản xạ có điều kiện, Tô Di bị đau, rồi hôn mê bất tỉnh.
Cho đến lúc này mới tỉnh lại, không biết ngất bao lâu rồi?
Tô Di đứng thẳng người, phát hiện quần áo mình chỉnh tề, cũng không có vết thương nào khác.
"Xin chào." Giọng nam trầm như nước, vang lên dịu dàng.
Tô Di cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới nhìn vào góc trong khoang nghỉ ngơi, có một người đàn ông đang ngồi. Nghe giọng nói này, đúng là người đàn ông đã nói chuyện với Tô Di lúc trước.
Người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lam, tựa trên chiếc ghế dài cạnh tường. Vóc người của hắn cực kỳ cao to, khuôn mặt anh tuần ngoài dự liệu của Tô Di.
Không giống với thân thể cường tráng của Mạnh Hi Tông, và cũng không giống với vẻ tuấn dật của Lăng Tranh. Ngũ quan người đàn ông này cực đẹp, hai mắt sáng sủa trong suốt như viên đá quý, mũi cao, môi mỏng khẽ mím.
Nhưng ánh mắt của hắn cực kỳ sắc sảo trong trẻo, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tô Di. Mặc dù khóe miệng hắn vẫn mang theo ý cười, vô hình trung lại khiến Tô Di cảm thấy áp lực uy nghiêm.
"Tên cô là gì?" Trong giọng nói của người đàn ông như thể mang vẻ dịu dàng bẩm sinh.
". . . Tô Di."
"Tô Di. . ." Người đàn ông nhẹ giọng lặp lại tên cô, trong đôi mắt hẹp dài đen nhánh, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi lên tiếng.
"Tôi là Cố Vũ Khanh, đến từ Địa Cầu."