Mặt Tô Di không cảm xúc ngồi trên chiếc ghế gỗ cao lớn trong phòng ăn.
Hình Nghị ngồi đồi diện đang uống canh, ngước mắt liếc nhìn cô, mang chút ý cười.
"Không thích tôi hôn cô?" Hắn buông bát, đôi mắt đen mô phỏng theo loài người nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Tô Di không lên tiếng.
Sau khi cự thạch nhân bị giết, cô nhất thời không khống chế được tâm trạng. Nhưng sau khi bị Hình Nghị cưỡng hôn cả quãng đường đưa cô trở về mặt đất, cô khôi phục vẻ bình tĩnh nhanh chóng.
Nguyên nhân chính là vì hi sinh nhiều như vậy, bao gồm cả cự thạch nhân. Cho nên cô mới càng phải cố gắng sống sót, sinh con ra.
Nhưng Hình Nghị thật sự muốn chạm vào mình thì sao đây, cô không biết có chịu đựng được hay không. Có lẽ cô sẽ tình nguyện tự sát, bởi vì cô là người phụ nữ của Mạnh Hi Tông. Nếu như không làm được phụ nữ của anh, vậy chết là được rồi.
Hình Nghị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, tuy rằng cô không nói gì cả, trên mặt lại có chút kiên nghị, yên lặng nói rõ thái độ của cô.
Hình Nghị cũng không tức giận, trên thực tế sau khi trở về từ cự thạch trận, tâm trạng của hắn vẫn tốt.
"Ngẩng đầu lên." Hắn khẽ quát một tiếng.
Tô Di cho rằng hắn lại muốn đòi hôn. Tay cô đặt trên bụng mình, nhẫn nhịn sự kháng cự và ghê tởm trong lòng, hơi cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Hình Nghị đứng lên, tới cạnh ghế cô, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể cao to trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Mắt Tô Di nhìn sang một bên.
Hơi thở lạnh lẽo bỗng ập tới, môi lưỡi ấm áp nhẹ nhàng cắn lấy cái cổ mềm mại của cô.
Một cơn đau rất nhỏ truyền đến, có mùi máu tươi lan tràn trong mũi. Đầu của hắn vùi trong hõm vai cô, nhẹ nhàng hút vào.
Không đau lắm, vừa ngứa vừa tê. Tô Di chịu đựng. Nhưng hắn muốn nếm mãi không thôi, ngay sau khi liếm xong, ngón tay hắn nhẹ nhàng đè lên vết thương cho cô, môi lưỡi vẫn lưu luyến trên cổ cô.
Nụ hôn của hắn khiến cô vừa ghê tởm vừa tê dại, nghiêng đầu muốn tránh. Nhưng hai tay hắn lại ôm cô trong ngực như kìm sức, trong cảnh khốn đốn, Tô Di bỗng phát hiện thật ra mình đã yêu Mạnh Hi Tông từ lâu rồi.
Cô có thể chấp nhận sự cưỡng ép chiếm đoạt của anh,nhưng lại chán ghét bất cứ kẻ nào khác.
Cuối cùng Hình Nghị cũng ngừng lại màn hôn cắn mờ ám đó, hắn nhìn những vết đỏ trên vai Tô Di, im lặng nở nụ cười.
"Tôi muốn ra ngoài đi lại." Tô Di chợt nói, "Ở trong phòng mãi, không tốt cho con tôi."
"Được." Hình Nghị đồng ý rất kiên quyết.
Năm ngày sau.
Tô Do bị đè gắt gao trên sô pha, thở hồng hộc.
Hai tay hai chân cô đều bị người máy đè xuống, bọn họ mang bộ mặt không cảm xúc đứng bên cạnh cô.
Hình Nghị đứng ở nơi cách cô không tới nửa mét, nhìn cô từ trên cao.
"Đây là lần chạy trốn thứ mấy rồi?" Giọng nói của hắn cực trầm thấp.
Tô Di cắn môi không hé răng. Thiếu chút nữa, cô thiếu chút nữa thì thành công rồi. Cô giấu vật nặng đánh chết một người máy canh cửa phòng, lén mặc quân trang người máy, suýt nữa thì có thể leo lên một chiếc máy bay chiến đấu đậu trong sân. Lại không ngờ rằng trên máy bay chiến đấu còn có một tên người máy. Người máy đó nhận ra cô, trực tiếp đưa cô về trước mặt Hình Nghị.
Hôm trước cũng vậy, cô len lén leo vào một chiếc rương dự bị trong một chiếc xe đậu trong dinh thự, sắp sửa ra khỏi cổng cùng với xe, xe bỗng nhiên dừng lại ——không biết Hình Nghị trở về từ lúc nào, mở chiếc rương dự bị lôi cô ra.
Mỗi lần đều thất bại trong gang tấc cuối cùng, cô cảm thấy sức lực và quyết tâm của mình cũng sắp cạn kiệt rồi.
Hình Nghị lại không hề tức giận, hắn xua tay, bảo hai người máy rời đi.
"Còn trốn nữa không?" Hắn mỉm cười nhìn cô.
Tô Di ngay lập tức hiểu được.
Mấy ngày qua mình chạy trốn mấy lần, e rằng hắn đã dự liệu được hết rồi. Có lẽ đã sớm cử người luôn theo dõi cô, quan sát cô dùng hết mọi cách để trốn ra ngoài. Rồi đến khi cô sắp sửa thành công, không hề lưu tình bắt cô lại.
Nỗ lực liều mình của cô, đối với hắn chẳng qua chỉ là mèo vờn chuột. Cô trăm cay nghìn đắng nơm nớp lo sợ, hắn lại thờ ơ lạnh nhạt thích thú.
Tô Di lập tức nổi cơn thịnh nộ.
"Anh rất tẻ nhạt." Cô lạnh lùng nói. Cho tới bây giờ cô vẫn cố gắng hết sức yên lặng trước mặt hắn, không chủ động tấn công, không muốn hấp dẫn sự hứng thú của hắn thêm nữa. Nhưng bây giờ cô không nhịn nổi nữa, cô xù lông lên rồi.
"Cái gì?" Hình Nghị tiến lên một bước, hai mắt híp lại.
"Anh, Rất, Tẻ, Nhạt!" Tô Di nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng đứng dậy, đi nhanh lên lầu.
Hình Nghị nhanh nhẹn lướt tới, vừa lôi vừa kéo, sức lực vừa mạnh vừa chính xác, khiến cả người cô gần như xoay tròn ngã vào trong lòng hắn.
"Mèo Hoang?" Hắn mỉm cười nói, "Danh hiệu không có sai."
Trong nháy mắt này Tô Di như có thể nghe thấy Mạnh Hi Tông gọi mình "mèo con", trong lòng đau xót, không quan tâm liều mạng vùng vẫy.
"Chuyện chạy trốn. . ." Một tay hắn kéo hai tay cô ra sau người, tay kia giơ lên cằm cô, "Còn chưa trừng phạt đâu."
Cô cắn môi không hé răng.
Hắn cúi đầu, nặng nề hôn lên.
Ngay sau khi ngậm miệng chống cự, cô đột ngột mở miệng ra, cho môi lưỡi hắn tiếng vào. Khóe miệng hắn lập tức mang ý cười, tuy nhiên cô hung hắn cắn một phát, hắn đau đến mặt mày kinh ngạc, kéo tóc cô. Cô đau đớn, khớp hàm mới bị ép buông ra.
Miệng hắn đầy máu tanh rút khỏi môi cô, cô cố chấp không hề sợ hãi trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại nở nụ cười.
"Tốt." Hắn nhận lấy khăn từngười máy bên cạnh đưa tới bịt lên đầu lưỡi bị thương đang chảy máu, "Tôi rất thích nụ hôn này.”
"Đồ điên!" Tô Di mắng.
Hình Nghị cao giọng cười to, trái lại nói: "Năm nghìn năm qua, cô là người đầu tiên dám mắng trước mặt tôi."
Tô Di nghẹn lời, câu "có bệnh" tiếp theo bất kể thế nào cô cũng không mắng ra miệng được.
Hình như trước mặt Hình Nghị này, cô có làm gì, cho dù giết hắn, làm hắn bị thương, mắng hắn, với hắn mà nói đều là mới mẻ thú vị.
Thấy hắn mỉm cười rồi đến gần mình, lòng Tô Di khẽ động, chợt nói với giọng bình thản: "Hình Nghị, nhìn từ góc độ người máy các người, chỉ vì chút hứng thú nhất thời của mình, tùy ý cưỡng ép chiếm đoạt, khiến vợ chồng li tán, cốt nhục chia lìa, đều là lý lẽ hiển nhiên sao?"
Bước chân của Hình Nghị dừng lại, yên lặng trong chốc lát.
"Cô nhắc nhở tôi." Con ngươi đen của hắn nhìn sâu vào cô. "Để thuộc địa ổn định, tôi chưa bao giờ can thiệp vào trật tự xã hội cơ bản và chuẩn mực đạo đức."
Tô Di nhất thời không chắc ý tứ trong lời nói của hắn.
Lại nghe hắn cười nói: "Xem ra thói quen này, bị cô phá bỏ rồi."
Những ngày tiếp theo, Tô Di ngồi trong lồng giam khổng lồ này, sống một ngày bằng một năm. Hàng ngày người cô gặp ngoài Hình Nghị ra, thì chỉ có một số người máy giống nhau như đúc.
Và cả Đại Bích. Hai người từng có cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Tuy nhiên cái chết của Lăng Tranh, rõ ràng đã khiến vị vua xa xưa này nản lòng thoái chí. Cô ta nói thật với Tô Di, Hình Nghị nhốt cô ta, chỉ là vì khiến Trùng tộc biết thân biết phận. Mà trước mặt kẻ địch lớn mạnh này, cô bằng lòng dùng tự do của mình đổi lấy sự ổn định của chủng tộc.
Tô Di cũng thử đề cập với Hình Nghị, để Đại Bích có thể hoạt động tự do. Hình Nghị lại như thể nhìn thấu ý nghĩ của cô, cười rồi cự tuyệt. Dự định tranh thủ giúp đỡ người khác vì bản thân của cô, cuối cùng hỏng bét.
Trời dần dần sang thu.
Tới gần ngày dự sinh, bụng Tô Di đã rất lớn. Dần dà hành động bất tiện, mỗi ngày chỉ đi lại qua loa trong mảnh sân ngoài nhà. Bây giờ cô cũng không dám thử chuyện chạy trốn nữa.
Tuy nhiên hơn hai tháng qua, lại không hề có chút tin tức nào của Mạnh Hi Tông cả. Có rất nhiều đêm, cô bật dậy trong cơn mơ, nhận thấy có thân thể cao to nằm bên cạnh, cô dùng hết mọi sức lực ôm thật chặt. Nhưng sau khi người đó bắt đầu ôm hôn, giật mình tỉnh giấc phát hiện là Hình Nghị, lại né tránh không kịp.
Tô Di không ngờ tới, sẽ được gặp Hình Kỳ Lân lần nữa.
Có lẽ là do sắp xếp của Hình Nghị, sau khi cô bị Hình Nghị nhốt, chưa bao giờ được gặp Hình Kỳ Lân. Nhưng một ngày tháng mười nào đó, cô đang tản bộ trong sân dưới sự tháp tùng của một tên người máy, lại thấy phía trước có người xuống xe, vững vàng ổn định đi tới.
Chính là Hình Kỳ Lân.
Thấy Tô Di, vẻ mặt của hắn cực kỳ phức tạp. Cuối cùng lại chuyển thành một nụ cười: "Chị dâu."
Câu chị dâu này Tô Di nghe thấy cực kỳ chói tai, cô lãnh đạm cười nói: "Tôi không phải là chị dâu của anh."
Sắc mặt Hình Kỳ Lân khẽ biến, dường như không muốn nói chuyện với cô lắm, cất bước định đi.
Cô đưa tay cản hắn lại.
Thấy biểu tình của Hình Kỳ Lân, Tô Di lập tức hiểu ra, hắn nhất định đã biết mình bị nhốt ở đây từ lâu rồi.
Vậy hắn có nói cho Mạnh Hi Tông biết không? Mạnh Hi Tông sẽ nghĩ thế nào?
"Tôi muốn cảm ơn anh, gạt Mạnh Hi Tông tin tức tôi ở đây." Cô lãnh đạm nói.
Trên mặt Hình Kỳ Lân lộ ra nụ cười khổ: "Chị dâu, Hình Nghị cũng là anh hai của tôi. Để Mạnh Hi Tông được an toàn, chị yên tâm theo Hình Nghị đi."
Lòng Tô Di đau xót —— Quả nhiên! Hình Kỳ Lân gạt Mạnh Hi Tông. Cô không biết mình nên vui vẻ hay đau khổ nữa. Cô biết Hình Kỳ Lân trước đây nhiều lần quan tâm đến vợ chồng mình, đều là bởi vì tình nghĩa với Mạnh Hi Tông. Bây giờ hi sinh mình, chính là chọn lựa của kẻ đã từng là Carlo Chu thủ đoạn độc ác ư?
Mặt Tô Di lộ ra vẻ đau khổ nói: "Tôi biết mình không trở về được nữa rồi. Tôi cũng giống như anh, chỉ hi vọng Mạnh Hi Tông bình an. Hình Nghị đã nói cho tôi biết tất cả những gì các người đã làm với Mạnh Hi Tông mấy ngày nay. Chí ít anh hãy cho tôi biết, bây giờ thân thể anh ấy thế nào? Có nguy hiểm hay không? Biết anh ấy bình an, tôi mới có thể yên tâm ở bên Hình Nghị."
Hình Kỳ Lân quan sát sắc mặt của cô. Hắn thấy Tô Di không thể nào chạy trốn được.Tuy rằng Hình Nghị nói cho Hình Kỳ Lân biết, mình muốn Tô Di, chỉ là vì nhân tính của Lâm Tề hắn mô phỏng theo sai khiến. Có lẽ cũng thật là vậy. Nhưng Hình Kỳ Lân tràn đầy cảm xúc, hắn biết ngày nào đó nếu Hình Nghị muốn cắt đứt sự mô phỏng, vứt bỏ những tâm trạng thuộc về Lâm Tề này, e rằng không dễ dàng như Hình Nghị tưởng.
Bất kể thế nào, cô gái này cũng là vật hi sinh.
Hắn cũng có chút tình nghĩa với Tô Di, lúc này nghe thấy cô nói vậy mà mềm lòng, nói: "Cô yên tâm. Thân thể anh ấy đã từ từ hồi phục từ lần hành hình trước. Tuy rằng không thể chiến đấu nữa, nhưng vẫn có thể sinh hoạt giống người bình thường. Tôi sẽ bảo vệ tính mạng cho anh ấy."
Tô Di cảm thấy mắt mình hoa lên.
"Hành hình"? "Không thể chiến đấu"?
"Vì sao anh ấy lại bị hành hình?" Tô Di run giọng hỏi.
Hình Kỳ Lân không phát hiện ra cô câu trước đá câu sau, đáp: "Lần trước, lúc đánh lén bệnh viện giết người máy, anh ấy và quân phản kháng bị phạt đòn roi công khai ở quảng trường trung ương."
Tô Di chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn rất lâu, cơn đau nhức đó chớp nhoáng lan ra từ ngực, trong nháy mắt xâm nhập khắp người cô.
Đó là Mạnh Hi Tông! Đó là Mạnh Hi Tông, sĩ quan chỉ huy của mười vạn lính đánh thuê, luôn luôn bách chiến bách thắng, chuyên quyền chiếm đoạt! Anh phải chịu đòn roi công khai ư? Anh ấy mất sức chiến đấu, từ nay về sau yếu ớt không chịu nổi giống người bình thương ư?
Từng giọt nước mắt lăn xuống từ trên mặt Tô Di, hai chân cô mềm nhũn, chợt ngã ngồi xuống đất. Hai mắt cô hoa cả lên, toàn thân run rẩy không kìm nén được. Cô cảm thấy một cơn đau đớn đột nguyền truyền đến từ bụng. Hai tay cô che bụng mình, chợt ngã xuống bãi cỏ.
Cơn đau đớn đó tới cực nhanh. Nhanh chóng lại có cơn đau thứ hai kéo tới mãnh liệt. Cô cảm thấy tiếng vật gì đó vỡ tan trong cơ thể cô, giống như trái tim vẫn luôn ôm tâm lý may mắn của mình. Nếu như Mạnh Hi Tông phải chịu khổ, trái tim này của cô, cũng chết theo.
Hình Kỳ Lân lại bị dáng vẻ của cô dọa sợ. Hắn nhìn từng vùng ướt át lan tràn dưới váy cô, tay chân luống cuống ôm lấy cô.
"Chị dâu! Chị không sao chứ!" Hắn ôm cô lao nhanh vào cửa tòa biệt thự trong chớp mắt. Hắn giơ chân đá văng cửa chạy ào vào, giáp mặt với Hình Nghị đứng ở trong nhà, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình.
"Anh hai!" Hình Kỳ Lân hét lớn một tiếng, "Mau gọi bác sĩ! Cô ấy đột nhiên ngã xuống."
Hình Nghị biến sắc, một tay đỡ lấy cô ấy. Thân thể cô cực kỳ mềm mại yếu ớt, cực kì kiềm chế lại run rẩy kịch liệt trong lòng hắn. Hắn thấy mặt cô chưa bao giờ tái nhợt như vậy, trên trán cô đầy mồ hôi, hàm răng gần như cắn môi dưới tới xuất huyết, dáng vẻ rất đau đớn.
"Tại sao lại đột nhiên phát bệnh?" Ánh mắt Hình Nghị u ám nhìn chằm chằm vào Hình Kỳ Lân, "Cậu làm gì cô ấy?"
Hình Kỳ Lân cũng nóng nảy: "Em chỉ nói cho cô ấy. . . tình hình của Mạnh Hi Tông, cô ấy lại bỗng nhiên phát bệnh!"
Hình Nghị đá thốc vào bụng Hình Kỳ Lân, hắn nặng nề ngã xuống đất. Hình Nghị phẫn nộ quát lên: "Cậu đang thách thức tính nhẫn nại của tôi phải khộng?"
"Đồ khốn!" Tô Di nghiến răng nghiến lời, một quyền yếu ớt hung hăng giáng vào ngực Hình Nghị, "Tôi sắp sinh rồi!"