Vô số mặt người và mặt thú dao động trước mắt, lúc Tô Di đang hăng hái sôi nổi, nhìn lướt qua trong đám đông dường như thấy được một khuôn mặt điển trai quen thuộc, nhưng định thần lại, thì nào có bóng dáng của anh.
Quả nhiên anh không đuổi theo. Cho đến khi cô hoàn thành toàn bộ hành trình bay qua Đại Liệt Phùng, anh cũng chưa phát hiện cô lén lút chuồn ra ngoài sao?
Trái tim hơi tức giận, cô liền quay đầu nhìn người thú cầm microphone: "Sao? Phụ nữ không được sao?"
Những người vây xem dưới sân khấu nghe thấy giọng nói hừng hực của cô, cũng hưng phấn hẳn lên, cười ầm ĩ.
Người thú lúng túng: "Không phải là không được. . . . . . Haiz, quý cô này xưng hô thế nào đây?"
"Trung úy Tô Di."
"Được, trung úy Tô Di!" Người thú thở dài nói, "Thú Tộc nói luôn giữ lời, nhưng giải thưởng lớn cuối cùng này, có đến tay cô, cũng chẳng có hữu dụng."
Hắn vỗ lòng bàn tay, những người thú đã chờ được một lúc lâu, cười ha ha rồi kéo —— tấm màn sân khấu màu đỏ làm cảnh nền phía sau bọn họ, từ từ tách ra hai bên.
Tô Di xoay người lại, ngây người.
Đám người dưới sân khấu cũng ngây người. Nhất thời yên lặng kỳ dị.
Một người phụ nữ, một người phụ xinh đẹp không tưởng tượng nổi mặc sa mỏng ngũ sắc, có thể thấy đường nét thân thể ẩn hiện, ngồi ở phía sau tấm màn, từ từ ngẩng đầu. Cô ta có vẻ còn chưa đến 20, da trắng nõn như ngà, mắt trong veo sâu như nước suối. Một dây xích có cỡ lớn bằng đùi cô, khóa trên vòng eo không đầy nắm tay của cô ấy, trong nháy mắt tràn đầy cảm giác hấp dẫn của sự giam cầm.
Đám thú đực dưới sân khấu đều liếm nước miếng, sắc mặt Tô Di lại thay đổi, lạnh lùng nhìn người thú: "Cô ấy là ai? Ai cho phép các người buôn bán loài người?"
Người thú vội vàng xua tay, có lẽ cảm thấy Tô Di cũng là nhân vật hung dữ, lấy ra một tờ giấy thật dầy từ trong ngực: "Trung úy nhất địnhđừng hiểu lầm, cô ta tự nguyện bán thân. Tôi đã thanh toán ba vạn tệ Liên Minh! Chúng tôi cũng không dám ép mua buộc bán, ngài sĩ quan chỉ huy đã có lệnh cấm từ lâu, sẽ bị xử bắn đấy!"
Tô Di nghe vậy, lớn tiếng nói với cô gái kia: "Lời hắn nói đều là thật?"
Cô gái nhìn Tô Di, vẻ mặt lạnh lùng hơi giật mình gật đầu.
Tô Di yên lặng trong chốc lát, đoạt lấy hợp đồng bán thân trong tay người thú, lãnh đạm nói: "Nếu cô ấy là phần thưởng, tôi muốn."
Người thú "A" một tiếng, toàn bộ đám thú đực dưới sân khấu kêu loạn lên. Tô Di mặc kệ bọn chúng, đi thẳng tới.
Tấm màn sân khấu màu đỏ từ từ khép lại, ngăn cách hết thảy tầm mắt nhiệt liệt. Tô Di lấy ra con dao hơn người hiếm thấy của Chu thiếu, chặt đứt dây xích bên eo người phụ nữ như cắt đậu hũ, lạnh nhạt nói: "Cô tự do rồi."
Cô gái run lên như thể bị điện giật, tâm tình cứng ngắc rốt cuộc cũng thả lỏng, ngước mắt nhìn Tô Di: ". . . . . . Thật sao?"
Tô Di nhìn cô ấy: "Tôi chỉ hỏi một câu —— Cô vẫn bán thân nữa sao?"
"Ha ha! Tôi điên mới bán lần nữa!" Trong đôi mắt của cô gái thoáng qua vẻ kiên nghị, "Nếu như không phải chữa bệnh cho em trai, tôi tuyệt đối không bán thân!"
"Vậy thì tốt." Tô Di gật đầu, xoay người định đi. Nhưng cô gái lại kéo lấy quần áo của cô, nói: "Cô thật cứ để cho tôi tự do như vậy sao?"
Tô Di quay đầu lại nhìn cô: "Tôi là phụ nữ, cần cô để làm gì?"
Cô gái bị Tô Di hỏi mà ngẩn ra, nói: ". . . . . . Thế nhưng thật sự có người tốt như vậy sao —— biết giá ba vạn tệ Liên Minh của tôi, lại không hề do dự thả tôi đi. Tôi. . . . . ."
Tô Di nhìn dáng vẻ của cô ấy, cũng mềm lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn mấy phần: "Phụ nữ phải quý trọng bản thân, cô xinh đẹp thế này, sẽ có người đàn ông rất tốt yêu cô."
Cô gái cười khổ: "Không, tôi không muốn loài người nữa. Tôi đã từng ngủ cùng với những người thú kia, sẽ không có người nào muốn tôi."
Mặt Tô Di liền biến sắc, cô gái lại lạnh nhạt nói: "Thật ra bọn chúng đối xử với tôi cũng không tồi, cũng không đánh tôi. Hơn nữa còn là tôi tự nguyện bán thân."
Lòng Tô Di hơi đau xót. So ra, cô may mắn đến nhường nào, mới gặp được Mạnh Hi Tông.
Nghĩ tới đây, sự tức giận đối với anh trong lòng cũngtản đi phần nào. Nghĩ đến anh đối xử tốt với mình, cô lại phát hiện ra mình hơi đau lòng. Được rồi, cô quyết định thỏa hiệp —— thay đổi một người đàn ông không phải chuyện một sớm một chiều, cô chỉ có thể từ từ, để cho anh trong lúc làm chồng, có thể hiểu được thế nào là giành khoảng không gian riêng của hai người.
"Cô yên tâm." Cô trầm giọng nói, "Nếu tôi cho cô tự do, sau này sẽ không có bất cứ người nào ép cô làm chuyện cô không muốn làm nữa. Về sau vị thủ trưởng phòng giữ ở đây, sẽ là núi dựa của cô."
Lần này cô gái thật sự kinh hãi, trợn to đôi mắt long lanh nhìn cô: "Rốt cuộc cô là ai?"
Tô Di không đáp, cười nói: "Những ngày sau này của cô còn dài, hãy sống thật tốt. Tôi phải về rồi, chồng tôi còn chờ tôi." Cô cởi áo khoác phi hành của mình, đắp lên đầu vai cô gái.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô gái bắt lấy tay cô: "Đợi chút, tôi nhất định phải báo đáp cô. . . . . . Tôi. . . . . ."
Đang lúc ấy, một giọng nam trầm ấm khàn khàn truyền đến: "Nia, em ở đó hả?"
Tô Di cảnh giác, cầm dao nhìn sang.
Cô gái vội vàng nói: "Không có chuyện gì, anh ta đang gọi tôi —— là người thú phụ trách trông chừng tôi."
Tô Di gật đầu, Nia kêu: "Tây Lỗ, anh vào đi."
Người đến là một bán thú cao lớn hơn bất kỳ người thú lúc trước, mắt thú to đùng nhìn Tô Di đầy cảnh giác, bàn tay vẫn không hề phân bua khóa trên eo Nia. Nia cũng không cự tuyệt, thấp thỏm nhìn Tô Di: "Anh ta. . . . . ."
Tô Di gật đầu, nói với người thú này: "Nếu như anh yêu cô ấy, hãy đối xử với cô ấy thật tốt. Cô ấy đã tự do. Nhưng nếu như cô ấy bị ức hiếp, sẽ có người làm chỗ dựa của cô ấy. Nhớ lời của tôi."
Mặt người thú khiếp sợ, nhìn Tô Di rồi lại nhìn Nia: "Cô ta nói là sự thật? Em. . . . . ."
Vẻ mặt lạnh lùng trước kia của Nia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ phụ nữ dịu dàng nói: "Tây Lỗ, cô ấy là người tốt. Em chịu cùng những người đàn ông khác nhau đủ rồi. . . . . ."
Người thú quả thật không thể nào tin nổi tin tức này, mắt thú to đùng đều ngân ngấn nước mắt, bàn tay thô kệch ôm Nia thật chặt vào trong lòng, vùi đầu hôn lấy cô: "Ôi. . . . . . Thiên sứ của tôi. . . . . ."
Tô Di thấy hai người động tình, xoay người rời đi. Vừa mới đi được mấy bước, âm thanh thở dốc của Nia truyền đến: "Đợi chút."
Tô Di quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua lập tức dời tầm mắt đi —— Nửa thân thể trắng như tuyết của Nia đã lộ ra, bàn tay thô đen của người thú đang vuốt ve trên làn da đó. Nhưng Nia lại nói với giọng run run: "Ân nhân, cô đừng đi vội. Tây Lỗ, anh nằm xuống."
Tô Di kinh ngạc nhìn cô ấy: "Cô muốn làm gì?"
Nia mỉm cười với cô: "Biểu diễn như vậy, tôi đã làm rất nhiều lần rồi. Tôi là người giỏi nhất thành Dong Binh, cấp huấn luyện viên. . . . . . Hôm nay là một lần cuối cùng, chỉ cho một mình cô xem. Hi vọng cô và chồng của cô hạnh phúc. Đây là là thứ duy nhất, thứ duy nhất mà tôi có thể báo đáp cô.”
"Không cần. . . . . ." Giọng nói của Tô Di đứt đoạn. Thấy bàn tay mảnh khảnh của cô gái, dịu dàng cầm lấy vật giữa đũng quần của người thú, miệng nhỏ đỏ tươi nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu lưỡi bắt đầu đảo quanh —— Hoàn toàn không giống cách làm bình thường của cô. . . . . .
Thật ra thì Tô Di căn bản cũng không có kỷ xảo gì cả, Mạnh Hi Tông cũng dựa vào cảm giác mà tìm tòi. Trong thời gian mấy giây, Tô Di mới nhìn mà đã miệng đắng lưỡi khô —— đây chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên sao?
Nhưng lúc này Nia lại cười, nói không rõ ràng: "Cô là người chính trực, nhất định chưa từng làm như vậy. . . . . . Đêm hôm cô một mình xông vào nơi này. . . . . . Nia không ngốc, thứ Nia học được, có ích với phụ nữ."
Tô Di mặt đỏ tới mang tai yên lặng.
Cơ thể cường tráng của thú nhân nằm trên mặt đất lạnh lẽo, người phụ nữ mảnh khảnh có rất nhiều dáng vẻ, giống như con rắn nhanh nhẹn nằm trên người hắn hôn khắp nơi. Mà khi tay của cô ấy, môi của cô ấy, da thịt trơn mềm của cô ấy, ma sát với lớp da thô ráp xấu xí của người thú, màn này cũng không làm cho Tô Di cảm thấy buồn nôn, ngược lại cảm thấy tự nhiên mà dịu dàng như vậy.
Người một thú này rõ ràng không phải lần đầu tiênphối hợp. Mà có lẽ trong lúc phối hợp, lại nảy sinh tình cảm. Dưới sự trêu trọc của Nia, Tây Lỗ phát ra tiếng gầm trầm thấp, lật người đẩy cô ấy ngã xuống đất.
Người một thú theo tần số kịch liệt, bắt đầu đung đưa va chạm trên mặt đất. Kèm theo tiếng rên có tiết tấu của thú, Nia bắt đầu thét lên tiếng cao thấp quyến rũ.
Trên mặt Tô Di giống như lửa thiêu, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình quan sát người khác ái ân, còn là một người một thú. Nhưng đây không phải là biểu diễn sao? Đây không phải là kỷ xảo bậc thầy sao? Nghĩ đến mình ở trên giường vẫn luôn cứng đờ phục tùng Mạnh Hi Tông, cô cũng không chỉ một lần ảo tưởng qua, có một ngày có thể chủ đạo nắm lấy cảm giác của anh, làm cho anh đạt đến cực khoái.
Cô cảm thấy không cần nhìn nữa, nghe thấy tiếng kêu của Nia, một phụ nữ như cô cũng có phản ứng. Vì vậy đành phải không đúng lúc mà đặt câu hỏi cắt ngang: "Nia, nhất định phải kêu lên sao?"
Nia đang thở hồng hộc dưới thân người thú, đầu đầy mồ hôi trả lời: "Dĩ nhiên. . . . . . Cô, cô không phải là chưa từng chứ. . . . . . A, lần trước tôi. . . . . . chỉ kêu lên thôi, đã khiến anh ấy. . . . . . A, cao. . . . . . A! Cao trào! A a a!"
Nửa tiếng sau, đôi tình nhân cuối cùng cũng giải thoát khỏi gian khổ vẫn còn tiếp tục, Tô Di lịch sự cáo lui, lặng yên không tiếng động rời đi bằng cửa sau mà Tây Lỗ tiến vào.
Trước khi cô đến cũng đã biết người dân Thú Tộc cởi mở thuần phác —— ** của thú, loài người có thể so bì thế nào đây. Loài người ở đây cùng với Thú Tộc, cũng bị lây nhiễm không ít. Đóncơn gió đêm trong trẻo, cô hồi tưởng lại vẫn không thể tin nổi —— Cô lại có thể xem người khác ân ái để học tập kinh nghiệm!
Có lẽ là Mạnh Hi Tông quá **, khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô, cho nên mới làm chuyện quá quắt như vậy. Chỉ là cô tuyệt đối không thể cho anh biết, nếu như anh biết cô nhìn người đàn ông khác. . . . . . Còn không cắt của người đó hay sao?
Nghĩ như vậy, cô đi dọc theo mảnh đất trống cạnh sân khấu, lẫn vào trong đám người. Đám người hưng phấn vẫn chưa tản đi, tiếp tục có người chơi trò khiêu chiến. Bên cạnh có người muốn bắt chuyện với cô, cô lại hoàn toàn không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường này cô đi mà tinh thần dao động, mới vừa ra khỏi cổng thị trấn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc: "Mèo con."
Cô ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Hi Tông đứng bên đường, cách cô không tới năm mét. Trong bóng đêm, khuôn mặt của anh trầm tĩnh …. Dịu dàng.
Tô Di vừa mới thấy anh như vậy, lập tức quên béng cơn giận của mình ngoài chín tầng mây, đi tới trước mặt anh, giơ tay lên chủ động ôm lấy hông anh, mặt cọ xát trên áo anh: "Chủ nghĩa đàn ông!"
Một loạt động tác và một tiếng mắng nhỏ này, chỉ khiến lòng Mạnh Hi Tông mềm nhũn ướt át, cực kỳ thoải mái khó nói nên lời. Anh nhìn gò má đỏ ửng và ánh mắt dịu dàng của cô, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Sẽ thay đổi."
"Hả?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Anh. . . . . ." Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, "ở cùng với em, bảo vệ em. Em có tự do, cũng có anh."
Lòng Tô Di vừa ngọt vừa ấm, hốc mắt thiếu chút nữa thì đã ướt. Lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này hiếm hoi tới cỡ nào. Một câu nói "Em có tự do, cũng có anh" đơn giản như vậy, lại là lời yêu thương khiến cô cảm động nhất.
"Thật ra thì. . . . . ." Cô thì thầm trong lòng anh, "Tự do của em cũng không cần quá nhiều."
"Ừ." Giọng nói mang theo ý cười của anh vang lên, "Anh cũng không cho quá nhiều."
Cô ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn anh, lại bị anh nhào xuống bắt chuẩn lấy đôi môi đỏ mọng, hôn lên ngấu nghiến.
Trở lại quán trọ, Tô Di bởi vì toát mồ hôi nên nóng nực cả người, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ. Lúc cô trở về phòng, lại phát hiện anh không có ở đây. Nửa tiếng sau, anh mới từ bên ngoài trở lại, cầm trong tay cái hộp cỡ hộp giày.
"Đó là gì vậy?" Cô hỏi.
"Đồ cho công việc." Anh nói lãnh đạm, liền đi vào tắm rửa. Tô Di cũng không để ý, chỉ là hơi nghi ngờ —— Lẽ ra tối nay trong không khí tốt như vậy, anh lại không có hóa thân thành sói vọt vào phòng tắm, thật sự không phù hợp với phong cách của anh.
Tô Di nằm một mình trên giường, trong đầu lại hiện ra bóng dáng quấn quít của Nia và Tây Lỗ. Những hình ảnh kia khiến trái tim cô đập loạn một hồi, hơn nữa lúc ấy Nia vẫn không quên giải thích giảng dạy: "Đầu lưỡi lượn vòng như vậy. . . . . . Tay đồng thời vuốt ve nơi này. . . . . ."
Mặt của cô lại nóng lên —— không biết Mạnh Hi Tông, có thích hay không. . . . . .
Cửa phòng tắm mở ra, bên hông anh quấn khăn tắm, cơ thể cường tráng yên lặng đi về phía cô. Mái tóc ngắn màu đen ẩm ướt dán chặt trên trán anh, trong đôi mắt đen nhánh là ánh sáng sắc bén trầm tĩnh.
Lòng Tô Di khẽ động —— đây là người đàn ông của cô.
Mạnh Hi Tông nhìn ánh mắt rõ ràng đã động tình của cô, vén chăn lên, ngón tay dài tìm chính xác được nơi nào đó, mò mẫm, màu mắt sẫm hẳn: "Ướt rồi. . . . . ."
Tô Di quýnh lên, kéo ngón tay của anh ra ngoài, nhưng căn bản là không kéo ra được.
Anh ngồi lên giường, ôm cô vào trong lòng, ngón tay không ngừng di động, đồng thời hỏi: "Còn chưa hỏi em, saoở bên giải thưởng lớn thần bí lâu như vậy?"
Tô Di nào dám nói, vẻ mặt như thường nói: "Em thả cô ấy tự do, cô ấy cảm ơn em, nói một chút về mấy thứ như là lai lịch của cô ấy." Vội vàng nói tránh đi, "Sao, thấy cô ấy xinh đẹp như vậy anh luyến tiếc à?"
"Anh chỉ luyến tiếc em thôi." Anh trầm giọng cười một tiếng, đặt cô lên giường rồi đè lên.
Sau khi hoàn thành lần đầu tiên, đã hơn một giờ đêm. Tô Di cực kì mệt mỏi, hai người liền ôm nhau ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Tô Di chỉ cảm thấy cả người cũng bị kích thích. Nhướng mắt nhìn, trong phòng đã sáng choang, ánh mặt trời chiếu vào. Mà Mạnh Hi Tông đang đè trên người cô nặng nề —— dĩ nhiên đồng thời cũng ở trong cơ thể cô.
Tô Di nhất thời quên mất che đậy, hưng phấn đẩy lồng ngực của anh: "Anh nằm xuống, em có điều kinh ngạc cho anh."
Mạnh Hi Tông liếc mắt nhìn cô sâu sắc, rút ra rồi nằm xuống. Hai tay của Tô Di nhấn lên lồng ngực rộng của anh, chui xuống phía dưới.
Một lúc sau, Mạnh Hi Tông rên lên một tiếng, giơ tay vuốt mặt cô: "Học được ở đâu?"
Tô Di nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ dị, cười rất hài lòng nói: "Ở đâu anh cũng không cần phải lo."
Mạnh Hi Tông bật cười. Đợi đến khi cô lại thay đổi chút động tác, Mạnh Hi Tông thở hổn hển một tiếng, không thể nhịn nổi nữa, lật người áp đảo cô.
"Đợi đã nào...!" Cô ra sức giãy giụa muốn dậy, "Vẫn chưa xong!"
"Vậy sao?" Anh nhìn cô với màu mắt thâm trầm, "Giao cho anh trước đã." Anh vùi đầu hôn cô, tay lại vươn tới chiếc tủ bên giường, lấy ra đồ đã chuẩn bị xong.
Vật cứng lạnh lẽo, từ từ len vào thân thể của cô. Xúc cảm xa lạ, khiến cô kinh ngạc cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy anh cầm phần tay cầm của vật đó, nhấn một phím.
Vật kia bắt đầu rung động kịch liệt trong cơ thể cô, cô thở gấp giãy giụa, nói cả giận: "Anh hạ lưu!"
Giọng nói của anh nghe có phần khô khốc: "Vậy sao? Làm theo số đo của anh."
Tô Di rên lên một tiếng, lại nghe anh nói chậm rãi: "Nghe nói. . . . . . Phụ nữ rất ưa thích như vậy."
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa, cũng trượt vào chút xíu. Môi dày đồng thời áp xuống, chắn lại tiếng thét vừa sợ vừa đau lại có phần thoải mái của Tô Di. Cho đến khi anh mở tần số của vật đó đến mức tối đa, mà anh cũng nâng cao eo bắt đầu chạy nước rút, Tô Di chỉ cảm thấy mình sẽ hóa thành một vũng nước mất, cảm giác của thân thể khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Giằng co có hai tiếng, anh mới dừng tay. Tô Di bởi vì kích thích chưa bao giờ có, khó có thể khống chế mà chảy nước mắt. Mà anh hôn những giọt nước mắt uất ức của vợ, thật sự là cảm thấy mĩ mãn.
Tô Di gần như là khóc mắng: "Cầm thú! Biến thái! Dơ bẩn!"
Mạnh Hi Tông bắt lấy tay cô, trầm giọng cười nói: "Em rõ ràng. . . . . ."
Lời của anh còn chưa nói hết, Tô Di liền kêu rên một tiếng vùi đầu vào trong chăn.