Kiêu Sủng

Chương 47: Tia chớp đen




20 chiếc Báo Săn, giống như những con kiến màu đen, yên lặng đậu sát trong khe cự thạch trận. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện được sự hiện hữu của bọn họ.

Ly Tử yên lặng giống như một pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh nắm cần điều khiển. Giữ vững tư thế như vậy chừng 10', cô vặn mình một cái, khẽ nói trên tần số truyền tin nội bộ "Nhị Cầu, anh còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Một lát sau, giọng nói vô cùng chân thật chưa bao giờ có của Nhị Cầu vang lên "Tiếc nuối hả? Anh đây còn chưa có ngủ với cô."

".. Đi chết đi."

"Hai đứa ngu. Câm miệng." Giọng nói uy nghiêm của Y Đại thiếu tá - chỉ huy của hành động lần này - vang lên. Cho nên tần số truyền tin lại được khôi phục yên tĩnh như cũ.

Tâm tình Ly Tử buồn bực.

Lúc chiến tranh bộc phát, hai người đang làm nhiệm vụ ở gần cự thạch trận, thông minh tránh khỏi đội biên phòng đột kích tuần tra của Trùng tộc, nhưng lại đụng đến đội tiên phong Lính đánh thuê mai phục bí mật ở đây.

Đương nhiên bọn họ và cả báo săn của mình cũng bị trưng dụng, phục tùng tất cả sự chỉ huy của thiếu tá ... sợ rằng chắc là kêu bọn họ làm vật hy sinh tiên phong rồi.

Bất quá sau khi buồn bực, vẫn cảm thấy thoải mái. Làm một lính đánh thuê luôn luôn kề cận cái chết, chỉ cần chết vinh quang cũng rất đáng giá, không làm ngài sỹ quan chỉ huy thất vọng thì đã không còn gì tiếc nuối.

Chẳng qua là không biết Tô Di kia ra sao. Ly Tử cảm giác mình hơi nhớ cô ta. Nhưng cô ta là người bên cạnh Ngài sỹ quan chỉ huy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Cô cảm thấy, người với người, số mạng thật không ai giống ai.

Cô buồn chán nhìn dãy cự thạch trận phía trước, cô không rõ nha đầu Tô Di này sao lại thích cảnh vật không gian xấu như vậy chứ? Bất quá cô ta rất quen thuộc với dãy cự thạch này, nếu như cô ta có ở đây, chỉ sợ phi thuyền Trùng tộc có gấp 10 lần đi nữa cũng bị cô ta quay vòng vòng trong cự thạch trận.

Đang trong suy nghĩ miên man, thì giọng nói lạnh lùng của người điều khiển máy bay trinh sát vang lên "Xuất hiện tình huống khác."

Mọi người lập tức tập trung tinh thần... Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, nếu như xảy ra sự cố, thì công sức hai ngày hai đêm ẩn núp của bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.

Một luồng âm thanh rít lên như ma quỷ, xẹt qua trước mặt bọn họ. Là một chiếc phi thuyền trùng tộc, bay cực kỳ nhanh ở trong khí lưu vẫn đục của cự thạch trận.

Lòng mọi người căng thẳng, không biết Trùng tộc có phát hiện ra tung tích bọn họ hay không.

Trong nháy mắt, có 3 chiếc phi thuyền bám sát theo chiếc phi thuyền đầu tiên, cùng nhau bay sâu vào cự thạch trận. Song, ngoài dự liệu của mọi người, chiếc phi thuyền thứ nhất chợt ngừng gấp tại khối đá lởm chởm của thạch trận rồi xoay lại. Thế nhưng ba chiếc phi thuyền kia lại xông thẳng vào.

Hai bên bùng lên giao chiến, đạn pháo bắn vào khối đá đen, trong chớp mắt, khối đá đen đã vỡ tan tành. Dĩ nhiên là bọn họ đang đối chiến. Hơn nữa, thực lực hai bên cách nhau rất xa, chiếc phi thuyền thứ nhất như có trời thần giúp đỡ, nhanh như tia chớp màu đỏ, tránh thoát được tất cả các làn đạn pháo. Khi bóng dáng nó núp vào một vách cự thạch khác, hai chiếc phi thuyền Trùng tộc mạo hiểm trong làn khói dầy đặc bay thẳng vào cự thạch nổ tan tành.

Còn lại một chiếc phi thuyền trùng tộc đuổi theo chiếc phi thuyền kia, cũng biến mất sau cự thạch. Đám người Ly Tử nín thở tập trung, chỉ thấy sau cự thạch có ánh lửa hiện lên mơ hồ.

"Thiếu tá, làm sao đây?" Có người hỏi.

"Xem chút đi." Y Đại nói "Tập trung vào, có lẽ là bẫy của Trùng tộc."

Mọi người vô cùng đồng ý. Trùng tộc là chủng tộc đoàn kết nhất, làm sao lại nội đấu với nhau?

"Nhị Cầu..." Tiếng nói Ly Tử vang lên trên tần số truyền tin "Anh có cảm thấy có gì không đúng hay không?"

"Ừ..." Nhị Cầu đáp "Người lái chiếc phi thuyền kia dùng kỷ xảo... làm cho người điều khiển choáng váng đầu óc, buông lỏng cảnh giác, đến vị trí có lợi lại đột nhiên phát động công kích."

"Các người đang nói ai?" Y Đại cắt đứt cuộc nói chuyện của 2 người.

Ly Tử đáp "Báo cáo thiếu tá, chúng tôi đang nói chuyện về một đồng nghiệp - Trung úy Mèo Hoang. Kỹ thuật của chiếc phi thuyền đầu tiên giết chết những phi thuyền khác, rất giống vị đồng nghiệp này. Bất quá cô ta đang ở Tự Do thành, không thể nào là cô ta."

"Vậy cô còn nói nhảm làm gì?" Y Đại quát lên "Sỹ quan truyền tin cô đi quan sát, xem xét tình huống đột phát ở đây báo cáo tổng bộ."

"Vâng" Ly Tử nhận lệnh, lái Báo Săn với công suất nhỏ nhất, yên lặng không hề gây ra một tiếng động nào, như một con chuồn chuồn nhỏ bay sau cự thạch.

Đám người Y Đại khẩn trương đợi hai ba phút. Trong lúc đó, Y Đại cúi đầu nhìn cổ tay mình, rồi quay đầu nhìn ra không gian sâu thẳm và cự thạch xấu xí bên ngoài khoang thuyền. Hắn biết nơi đây cách tinh hệ Vĩnh Hằng vô cùng xa xôi, nhưng hắn vẫn muốn nhìn về hướng kia, dường như chỉ vậy mới đem lại may mắn và lòng tin cho vị thiếu tá chiến đấu kỳ cựu này.

"A" Kênh truyền tin vang lên tiếng hoảng sợ của Ly Tử. Mọi người hoàn toàn căng thẳng, Y Đại và Nhị Cầu lên tiếng cùng lúc "Ly Tử. Ly Tử đã xảy ra chuyện gì?"

Sau cự thạch màu đen, Báo săn của Ly Tử hơi sợ sệt nép sát dưới cự thạch. Nơi đây vốn là vị trí bí mật, giúp cô nhìn từ dưới dễ dàng quan sát tình hình chiến đấu trong cự thạch. Song, chiếc phi thuyền Trùng Tộc kia còn cao minh hơn, lúc Ly Tử vừa mới ló đầu chưa tới một phút, chiếc phi thuyền to gấp 10 lần Báo Săn lại nhẹ như ma quỷ, không biết từ góc bí mật nào, bay thẳng tới trước mặt Ly Tử, gần như là hai chiếc dán sát vào nhau, mặt đối mặt, mới dừng lại.

Tiếng hét khi nãy, là vì bỗng nhiên phi thuyền địch lại hiện thân nên làm cô ta sợ hãi kêu lên. Ly Tử cho là mình tiêu rồi... máy bay địch thật lợi hại. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tay cô để lên cần điều khiển bắn, nhưng từ đầu đến cuối không hề đè xuống.

Đè cọng lông nè! Đối phương dễ dàng phát hiện mình như vậy, nếu như muốn tấn công, chắc chắn bây giờ cô đã tan thành mây khói rồi.

Lúc cô bối rối dừng lại, xuyên qua cửa kính chắn thật dày, nhìn vào cabin địch gần trong gang tấc.

Cô ngây dại... Một đám người đứng trong khoang thuyền đối diện, mà chính giữa, kẻ không mặc đồ du hành vũ trụ, ngay cả mũ bảo vệ cũng không mang, không phải là Tô Di thì là ai?

"Thiếu tá..." Cô liếm môi dưới của mình "Có thể hủy bỏ cảnh giới rồi, người điều khiển phi thuyền địch, chính là người tôi mới vừa nhắc tới, trung úy Tô Di... Cô ta đã cướp được một chiếc phi thuyền của Trùng tộc."

Hai chiếc phi thuyền, một trước một sau, bay về khe cự thạch mà nhóm lính đánh thuê đang ẩn thân.

Song, chịu trách nhiệm với nhiệm vụ lần này là Y Đại thiếu tá lại không có thả lõng như Ly Tử. Trên Báo Săn, phó lái truyền tin quay đầu nói với hắn "Thiếu tá, còn nửa giờ nữa, anh xem..."

Y Đại gật đầu "Trùng tộc tổn thất ba chiếc phi thuyền, lập tức sẽ phái trọng binh tìm hiểu chuyện này. Cậu báo cáo tổng bộ, nhiệm vụ của chúng ta phải hành động trước thời hạn. Đúng rồi, để Tô Di này tham gia chiến đấu."

Phi thuyền Tô Di ngừng sau cự thạch, lập tức có một chiếc Báo Săn nối vào, đưa cô qua đó. Mà việc phi thuyền này chở đầy con người khiến bọn Y Đại thất kinh.

"Trung úy... Cô đã làm một chuyện vĩ đại. Bọn họ sẽ ở đây, chờ quân cứu viện đến." Y Đại nói với cô qua kênh thông tin "Bây giờ, cô bắt đầu nghe theo tất cả sự chỉ huy của tôi."

Tô Di được bố trí ngồi vào ghế chủ của một chiếc Báo Săn. Cô đã thay một bộ du hành vũ trụ sạch sẽ, phụ lái giơ ngón tay cái lên với cô. Cô cười cười nói vào tần số truyền tin "Cám ơn anh, thiếu tá. Tôi sẵn lòng phục tùng mệnh lệnh. Nhưng giờ tôi cần liên lạc với tổng bộ lập tức."

"Cô có nhiệm vụ khác à?"

"Không có, nhưng mà..."

"Xin yên tâm, sau hai phút nữa Ngài sỹ quan chỉ huy sẽ trực tiếp nói chuyện với chúng ta." Y Đại nói "Tranh thủ thời gian ăn uống nghỉ ngơi một chút."

Tô Di yên lòng.

Nghĩ đến việc cuối cùng cũng nghe được tiếng nói của anh, trong lòng lại vô cùng ấm áp và bình tĩnh. Chiến sự nhất định là khiến anh sứt đầu mẻ trán, nếu như cô trở lại bên cạnh anh, không biết có thể giúp anh thư giãn một chút hay không?

Nhưng mà...

Tại sao những người lính đánh thuê này phải ở đây? Tuyệt đối không phải vì cứu mình, chắc là đang thi hành nhiệm vụ trinh sát... cho nên duyên phận mình với anh sẽ như thế nào đây?

Trong tần số truyền tin có một tiếng nói bất đắc dĩ vang lên "Trung úy, những người cô cứu không tin chúng tôi, họ muốn nói chuyện với cô."

"Này, Tô Di" Cùng lúc đó giọng nói hưng phấn của Ly Tử vang lên trong tần số truyền tin "Nói nhanh lên, sao cô lại chạy đến đây?"

"Cô chờ một chút..." Tô Di nói với Ly Tử. Cô cắt kênh, bật qua kênh trò chuyện với phi thuyền Rebecca "Rebecca, cô trấn an mọi người đi, bây giờ có 20 chiếc Báo Săn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ đưa bọn họ về."

Mấy người trẻ tuổi phía sau Rebecca, tựa như đang oán trách việc không cho bọn họ gia nhập chiến đấu. Bên cạnh vang lên giọng nói Carlo lạnh lùng mắng bọn họ là mấy tên nhóc hỉ mũi chưa sạch. Làm Tô Di bật cười.

Mà ngược lại, bên trong Báo Săn của Ly Tử, cô ta vừa biết được tin tức nhiệm vụ mới thay đổi, giật mình cả kinh không suy nghĩ gì nỗi.

Cô ta lập tức báo với Nhị Cầu, phải báo lại Thiếu tá việc sắp xếp để Tô Di tham gia nhiệm vụ là không thỏa đáng. Nhưng, đã muộn.

"Tu..." Một tiếng vang dài, tất cả kênh truyền tin nội bộ bị tạm dừng, chỉ còn lại sự tập trung yên tĩnh.

Trên chiến hạm vũ trụ, tổng bộ tác chiến Lính Đánh Thuê vang lên tiếng người sỹ quan truyền tin trầm tĩnh "Tiểu đội tia chớp đen, tôi ở chiếm hạm Minh Long. Đây là lần trò chuyện cuối cùng với các bạn. Một tiếng nữa, tần số truyền tin sẽ bị Trùng tộc chặn được, xin lập tức thông báo vị trí hiện tại của các bạn, tạm ngưng truyền tin nội bộ. Tiếp theo, ngài sỹ quan chỉ huy sẽ trực tiếp nói chuyện với các bạn."

Dưới Y Đại, là 25 người trong tiểu đội tia chớp đen, tất cả đền hoàn toàn im lặng. Ánh mắt của bọn họ nhìn vào vũ trụ nhưng lại như nhìn vào boong thuyền chiến hạm Minh Long, chờ đợi Ngài sỹ quan chỉ huy ra lệnh.

Ngay cả Ly Tử và Nhị Cầu cũng im lặng. Bọn họ biết, bây giờ trên tần số truyền tin này, 10 vạn lính đánh thuê trên 8 chiếc chiến hạm vũ trụ đều nghe thấy. Bọn họ đã chờ đợi giờ khắc này rất lâu. Mà khi giờ khắc này thật sự đến, tâm tình của bọn họ lại bình tĩnh dị thường.

Mà sự xuất hiện của Tô Di gia nhập chiến đấu, dường như đã định sẵn trong bóng tối. Trước mặt 10 vạn lính đánh thuê, ngay cả việc bọn họ muốn tốn một phần sức lực vì cá nhân Ngài sỹ quan chỉ huy, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói nên lời.

Tô Di cũng giống như bao người khác, ánh mắt rõ ràng nhìn ở phía trước, nhưng đã không biết bay đến nơi nào. Khi cô thấy dấu hiệu trên bảng điều khiển lái, cô đã hiểu được, đây là tuyên ngôn duy nhất của Ngài sỹ quan chỉ huy đối với toàn thể Lính Đánh Thuê. Dường như trái tim cô cũng bị đau đớn mãnh liệt. Cô ở trong đội Báo Săn, nghe Sỹ quan chỉ huy trực tiếp hạ lệnh trên toàn bộ kênh truyền tin... Bỗng nhiên cô cảm giác được gương mặt anh tuấn, dáng người rắn rỏi kia giống như một giấc mơ, càng lúc càng xa, không thể chạm tới.

Tại chiếm hạm vũ trụ Minh Long.

Sỹ quan truyền tin đưa một tờ danh sách giao cho Mạnh Hi Tông "Tham gia nhiệm vụ lần này tổng cộng có 26 người. Trong đó có 23 người là đội viên đã được định ra từ trước, 2 người bị trưng dụng khi đang làm nhiệm vụ gần cự thạch trận. Còn 1 người, chính là người vừa cướp được phi thuyền trùng tộc lúc nãy, tên họ không rõ."

Mạnh Hi Tông nhận lấy danh sách, mặt anh trầm tĩnh, bước lên đài điều khiển trung ương, cầm maik lên nói chuyện.

Bên trong trung tâm chỉ huy tác chiến hơn hai mươi người sỹ quan đều đứng thẳng. Gần như bọn họ thành kính trang nghiêm nhìn Ngài sỹ quan chỉ huy của mình, bởi vì bọn họ biết, đây là thời khắc quan trọng nhất trong trận tập kích bất ngờ này và cũng là thời khắc khó khăn nhất.

Mà lúc này, các chiến hạm vũ trụ Lính đánh thuê phân bố rải rác khắp tinh hệ cũng đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu. Có hàng trăm chiếc phi thuyền chiến đấu cùng mở tần số truyền tin. Hạm trưởng, phó hạm trưởng, phi công, sỹ quan kỹ thuật, phi công điều khiển dưới mặt đất.... Mọi người đều dừng lại công việc đang làm, hai tay chắp sau lưng, đứng nghiêm, nghe Ngài sỹ quan chỉ huy nói lần cuối cùng trên kênh truyền tin với tiểu đội tia chớp đen.

"Tôi là Mạnh Hi Tông." Giọng nói trầm ấm, dường như có một sức mạnh làm người ta rung động, vang dội trong màn tai của mọi người.

"Báo cáo Ngài sỹ quan chỉ huy." Giọng nói trầm ổn của Y Đại đáp lại "Tiểu đội tia chớp đen ẩn núp điều tra mười ngày, đã chuẩn bị sẵn sàng, phát động toàn lực đánh bất ngờ, thề phá hủy tất cả căn cứ quân sự và công sự trên mặt đất của Trùng tộc, trải bằng con đường vì đại quân toàn diện tiến công."

Mọi người tại trung tâm chỉ huy tác chiến thấy ngài sỹ quan chỉ huy im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh, từ từ nói "Các bạn là Lính đánh thuê vinh quang. Sau ngày hôm nay, toàn quân đều nhớ được tư thế oai hùng của các bạn. Liên Minh và toàn bộ loài người, cũng sẽ cảm tạ cống hiến các bạn làm ra.

Tên của các bạn, sẽ khắc trên bia kỷ niệm của tinh cầu Thiên Không. Người nhà của các bạn sẽ nhận được trợ cấp hậu đãi và sự chăm sóc tối ưu nhất. Hôm nay các bạn dấn thân mạo hiểm, giống như chém đứt tay chân tôi, giết đi người thân của tôi.

Tôi đại diện cho tất cả mọi người xin thề, lấy tất cả máu tươi của Trùng tộc chiến bại, để hồi báo lại hành động anh dũng can đảm của các bạn."

Cho dù Y Đại tính cách kiên cường bất khuất, cứng như sắt thép cũng bởi vì lời nói này của Ngài sỹ quan chỉ huy mà ngấn nước mắt. Trong không gian cự thạch trận xa xôi, bỗng nhiên hắn đứng dậy, hướng về phía tinh hệ Liên Minh, kính cẩn chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn. "Ngài sỹ quan chỉ huy. Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Cậu là ai?" Mạnh Hi Tông nói lẳng lặng "Hãy để cho 10 vạn lính đánh thuê, nhớ được tên người thiếu tá tình nguyện mang theo lính của mình, vì hạnh phúc và lợi ích của loài người mà chết đi."

"Tôi là Y Đại - thiếu tá Lâm Á. Danh hiệu Răng Hô." Giọng cười trầm ấm mang theo vài phần chua xót của Y Đại vang dội vào tần số truyền tin "Khang Dương Khê, người đàn bà thúi, cho tôi cái biệt hiệu gớm ghiếc như vậy. Sau này đừng bao giờ lại ăn hiếp người đàn ông khác."

Trong kênh truyền tin an tĩnh, trên một chiến hạm nào đó, có một nữ sỹ quan kỹ thuật, khuôn mặt đẫm lệ, che miệng không để cho mình khóc thành tiếng.

"Tôi là An Ngưng Đồng, thiếu úy, danh hiệu Tây Phong, phụ lái cho thiếu tá" Giọng nói rất nhẹ nhàng của người sỹ quan truyền tin bên cạnh Y Đại "Chết vì ngài sỹ quan chỉ huy, tôi rất vinh hạnh, hơn nữa không hề cảm thấy áp lực, cám ơn mọi người."

Rất nhiều người trẻ tuổi bởi vì lời nói này mà bật cười.

"Tôi là Triệu Trừng, thượng úy.."

"Tôi là Lâm Kỳ, trung úy..."

"Tôi là Bạch An An, danh hiệu Ly Tử..."

"Tôi là Nhị Cầu, danh hiệu Nhị Cầu..."

......

Sau khi toàn bộ 25 cái tên được giới thiệu, người sỹ quan truyền tin làm dấu tay với Mạnh Hi Tông, ý bảo đây là người cuối cùng mới vừa gia nhập tiểu đội.

Giọng nói Mạnh Hi Tông lẳng lặng vang lên "Xin báo tên của mình, sỹ quan."

Hoàn toàn bất đồng với sự kích động của những người khác, tần số truyền tin yên lặng một lúc khá lâu, chỉ có thể mơ hồ nghe được như có tiếng người hít thở rất sâu, dường như chỉ có như vậy mới có thể khống chế được cảm xúc nhấp nhô của mình.

Cho nên, tất cả mọi người hơi nghi ngờ, tiếng nói người kia rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, giọng nói trong trẻo vang lên

"Tôi là Tô Di, danh hiệu Mèo Hoang..."