Tinh cầu Mơ Ước.
Vũ khí của đám người Tô Di phải giao nộp nhanh chóng. Dưới sự uy hiếp của súng máy Trùng tộc, bọn họ rời khỏi phi thuyền. Nhưng cảnh sắc trước mắt, khiến tất cả mọi người không nói nên lời.
Đây có lẽ là một vùng công trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Xa xa, còn có thể nhìn thấy khu nhà rộng lớn màu trắng của thành phố Mơ Ước, vậy mà có mấy làn khói đen thô đục, từ thành thị bay lên bầu trời. Một hàng dài trên ba mươi con công trùng màu đen vác súng bò trên mặt đất, đôi mắt kép màu tím bình thản như thể âm hồn.
Sau lưng chúng, có trên mấy trăm con người, bị Trùng tộc xua từ phía sau, đi về ba hướng khác nhau.
Một con công trùng quân trang phẳng phiu, cấp bậc Thượng úy dùng chi dưới to khỏe "đi" tới, lại có thể có hai nữ y tá loài người đi theo sau lưng. Sắc mặt hai y tá tái nhợt thẫn thờ, lấy dụng cụ kiểm tra đo lường cầm tay đơn giản ra, xem xét từng chiếc trán của đám người Tô Di, sau đó đi tới bên cạnh một sỹ quan Trùng tộc, nhỏ giọng nói điều gì đó.
Tên sỹ quan Trùng tộc gật đầu, dùng ngôn ngữ của Trùng tộc ra lệnh cho binh lính. Bọn lính lập tức xô đẩy, chia đội người bọn họ thành ba đội khác nhau, ý bảo họ đi theo đám người phía trước, đi về những phía khác nhau.
"Đợi đã...!" Rebecca kêu lên, "Tại sao lại tách chúng tôi ra?"
Tên sỹ quan Trùng tộc hoàn toàn không để ý đến cô ấy, xoay người bỏ đi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Swarch tóm lấy quần áo của một y tá, "Toàn bộ thành phố Mơ Ước đều bị chiếm lĩnh rồi sao? Vì sao các người giúp chúng? Các người vô sỉ đầu hàng ư?"
Binh lính Trùng tộc nhấc súng lên xông tới, sắc mặt y tá khó coi hét lên một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: "Tôi đã bị lây nhiễm rồi, nếu như không làm theo lời bọn họ, sẽ chết ngay lập tức!"
Tô Di và Rebecca ở phía bên kia, sắc mặt Rebecca trắng bệch, cô ấy nhỏ giọng nói: "Bọn họ đưa những bệnh nhân lây nhiễm độ nặng vào một đội. . . . . ."
Tô Di lập tức hiểu ra, Rebecca thân là thầy thuốc, tự nhiên mà biết tình trạng thân thể mỗi người.
"Nhưng Swarch, Mike, còn có bọn họ. . . . . ." Cô nhìn hai người lính lục chiến, "Bọn họ khỏe mạnh, tại sao không vào một đội với chúng ta?"
Tô Di nghĩ tới Lưu khế, hiểu được: "Bọn họ có ích trong chiến tranh, cho nên. . . . . ." Rất có thể sẽ bị cấy vào trùng dịch để khống chế, trợ giúp Trùng tộc thực dân hóa trên mặt đất. Rebecca đã cởi áo blouse trắng ra từ trước, cho nên không bị coi là bác sĩ.
Một thanh niên cao lớn trước mặt xoay người lại, nhìn hai người phụ nữ. Hắn có làn da màu đồng khỏe mạnh và đôi mắt xanh biếc, trong gương mặt sâu lắng lại có phần thanh nhã, là người có dòng máu pha trộn Trung - Tây. Hắn nở nụ cười: "Không ngờ rằng còn có thể được gặp hai cô gái đẹp. Vị tiểu thư này, cô không phải là cư dân tinh cầu Mơ Ước phải không?" Lúc hắn nói lời này, nhìn Tô Di mắt đen tóc đen là người phương Đông thuần chủng.
Nhưng tụi Tô Di nào có tâm trạng đùa giỡn với hắn, cũng không thèm trả lời.
"Tên tôi là Carlo Chu. Các cô có thể gọi tôi là Carlo." Thanh niên kia thấy vẻ mặt lạnh lẽo của các cô, thở dài, "Các quý cô, đừng từ bỏ hi vọng. So với những người khác, chúng ta đã may mắn nhất rồi. Các cô nên mừng rằng mình không phải là quân nhân, bác sĩ và nhà khoa học."
"Tại sao lại nói như vậy? Bọn họ sẽ bị đưa đi đâu?" Rebecca chỉ hai đội người khác.
Carlo mỉm cười không rõ ý tứ.
"Bệnh nặng, là thức ăn của Trùng tộc; bệnh nhẹ, ở đây làm việc cho Trùng tộc. Nghe nói như vậy Trùng tộc mới có thể chữa bệnh cho họ. Nhưng ai biết được?" Trong giọng nói của hắn có vẻ giễu cợt nặng nề, không biết đang giễu cợt lời nói dối của Trùng tộc, hay là sự khuất phục của những người này, "Dĩ nhiên, những quân nhân, y tá, nhà khoa học khỏe mạnh có ích lợi này. . . . . . Bọn họ sẽ bị cấy trứng trùng, nghe lời Trùng tộc để làm việc giúp chúng nó. . . . . ."
Rebecca nghe vậy mặt trắng bệch, lại che miệng giống như muốn nôn ra. Tô Di xác nhận suy đoán đáng sợ kia, cũng ghê tởm buồn nôn một hồi. Cô nhìn chằm chằm Carlo: "Làm sao anh biết những thứ này? Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu?"
Carlo cho tay vào túi quần móc ra một thỏi vàng mỏng dính: "Tôi hối lộ sỹ quan Trùng tộc —— có tiền có thể bắt quỷ xay cối là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi của bất cứ chủng tộc nào."
Hắn chỉ mấy chiếc phi thuyền đang đậu ở phía trước, giọng điệu rất bình tĩnh: "Các quý cô, từ giờ trở đi sẽ là đầy tớ của Trùng tộc —— chúng ta sẽ bị đưa đến hành tinh Trùng tộc xa xôi giá rét. Liên Minh đã thất bại, nghe nói ngay cả tinh cầu của lính đánh thuê cũng không có sức lực phát động phản công. Hơn nữa không thể nào có người đến hành tinh Trùng tộc cứu chúng ta, những người dân thường vô dụng này. Chúng ta sẽ không còn được gặp lại người thân, người yêu, bạn bè của mình nữa. Tôi nghĩ rằng cả đời này, cũng không thể trở lại quê hương rồi. Đúng là một sự thật làm người ta đau lòng."
Rebecca dùng tay ôm mặt mình, kìm nén tiếng nức nở nhỏ. Mà mấy người ở phía trước nghe thấy giọng nói của Carlo, cũng nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn bọn họ. Khói thuốc súng bốc lên khắp nơi dưới ánh hoàng hôn trời chiều, đội người dài đằng đẵng, giống như một con rồng khổng lồ màu đen hấp hối, đi từng bước về phía tuyệt vọng.
Tô Di nhích từng chút một theo đội ngũ, giọng nói tràn đầy giễu cợt đó của Carlo, giống như cơn mưa rào không tiếng động xối ướt cô từ đầu đến chân, lạnh lẽo cực độ. Cô rất hi vọng Carlo chỉ nói bừa, nhưng cô biết những lời đó đều là sự thật.
Cô sẽ bị coi là một kẻ trong số những tù binh loài người nhỏ bé ti tiện, bị đưa đến mấy hành tinh ngoài kia tha hương. Thời đại chiến loạn sống chết mịt mờ, Mạnh Hi Tông hoàn toàn không thể nào tìm được cô. Từ đó cô sẽ sống trong tầng lớp xã hội thấp nhất của Dị tộc, không còn tự do, sẽ không còn được gặp lại bạn bè, người yêu của mình, cho đến khi cô giống như một con kiến yên lặng chết đi, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không thể quay về lãnh địa loài người, càng đừng nói trở lại Địa Cầu.
Cô yên lặng siết chặt hai nắm đấm, bước chân càng nặng nề như sắt đổ.
Mặc dù nhận thấy Trùng tộc không ngừng có phi thuyền nhảy tới nhảy lui giữa tinh cầu của loài người và Trùng tộc.Vậy mà máy bay trinh sát hồi báo lại, đây chẳng qua chỉ là tàu vận binh bình thường, thể hiện rõ Trùng tộc đang tăng nhanh tốc độc chiếm lĩnh mặt đất. Không ai có thể nghĩ đến Tô Di đang ở trên một trong những con tàu đó. Họ cũng không ngờ rằng Trùng tộc ôm hi vọng diệt sạch toàn bộ loài người, lại đưa loài người tới lãnh thổ của mình tiếp tục sinh tồn.
Lần đầu tiên Liên Minh và lính đánh thuê hợp tác chân thành thẳng thắn, lại có thể đạt được hiệu quả tốt đẹp. Khi cấp dưới của Lương Đồng chính là tướng quân Hassa cùng với Liên Đạc, cùng giảng giải kế hoạch liên hợp tác chiến với mọi người, thu được một tràng pháo tay tán đồng của mọi người.
Cũng có người nói lên nghi ngờ: "Chia như vậy, có quá mạo hiểm hay không?"
Du Lân Cử thản nhiên giải quyết dứt khoát: "Tôi tin tưởng năng lực của thượng tướng Mạnh Hi Tông. Anh ta nhất định có thể dẫn đầu đại quân tấn công hành tinh Trùng tộc, khiến cho Trùng tộc không thể quay đầu về cứu ổ của mình, để chúng ta giành được cơ hội phản công tinh cầu Mơ Ước vàHòa Bình."
Mạnh Hi Tông bình tĩnh nhìn Lương Đồng: "Chỉ cần nguyên soái đoạt được quyền khống chế mặt đất trong vòng hai tiếng, đồng thời chia quân trợ giúp tiền tuyến."
Giọng nói của Lương Đồng vang lên mạnh mẽ: "Bổn soái lấy tính mạng đảm bảo! Trong vòng ba tiếng, sẽ có ít nhất năm chiếc chiến hạm Liên Minh đến tiền tuyến để trợ giúp cậu! Xin yên tâm!"
Mạnh Hi Tông gật đầu: "Tôi tin tưởng cam kết của nguyên soái."
Lương Đồng dường như đã hoàn toàn nhìn Mạnh Hi Tông bằng con mắt khác xưa, không để ý đến việc mọi người vẫn còn ở đây, cũng hoàn toàn không để ý đến xích mích từng có giữa lính đánh thuê và Liên Minh, vỗ vai Mạnh Hi Tông nói: "Tiểu Mạnh! Cậu rất giỏi! Nhưng mà Trùng tộc đã sớm đoán ra được chúng ta sẽ đánh lén, lính trinh sát hồi báo, bọn họ lắp đặt trạm gác bí mật dọc đường, xung quanh hành tinh cũng có rất nhiều quân mai phục. Một khi phát hiện có động tĩnh bất thường, chúng sẽ tra ra đại quân của cậu đã rời khỏi Liên Minh, kế hoạch của chúng ta bại lộ, e rằngchúng sẽ tấn côngtinh cầu Hi Vọng trước! Quân ta có thể mất thời cơ mấu chốt!"
Trong ánh mắt Mạnh Hi Tông hơi lạnh lẽo: "Tôi sẽ có cách."
Lương Đồng cười ha ha, gật đầu: "Bổn soái không thừa nhận mình già không được rồi. Không thể ngờ những năm còn sống có thể gặp được nhân tài như thượng tướng đây." Ông nhìn Du Lân Cử: "Ngài tổng thống, ngài rất tinh mắt."
Du Lân Cử cũng cười, tướng quân Hassa cười nói: "Nghe nói mẫu trùng của trùng tộc không theo quân đội, ở lại quê hương. Lần này thượng tướng có thể diệt sạch bọn chúng rồi."
Mọi người đều cười phá lên, nhưng Mạnh Hi Tông không hề nhẫn nại để mỉm cười với mọi người chút nào. Anh chỉ nhìn lên bản đồ tinh hệ khổng lồ trước mặt, bên trên đánh đầy dấu phân bố chiến hạm của Trùng tộc và loài người.
Vũ trụ mênh mông, người phụ nữ kia thật sự hóa thành một luồng ánh sáng hay một hạt bụi trong vũ trụ mà biến mất sao?
Anh cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn. Giống như trái tim cứng rắn và cô độc đã thành thói quen, rốt cuộc bắt đầu cảm thấy một loại cảm xúc gọi là"Đau điếng người". Cơn đau đớn này cứ từng chút từng chút, tuy không kịch liệt, nhưng lại như bệnh nhân bị nhiễm ôn dịch, cứ tăng thêm mãi. Anh không biết lúc từ lúc nào, cô lại tạo ra sự ảnh hưởng cảm xúc lớn như vậy đối với anh.
Có lẽ là bởi vì trong lòng cô và anh đều chôn giấu một bí mật nguy hiểm và thần bí giống nhau. Mà anh lại không thể khống chế được, cho nên anh mới muốn chiếm giữ cô như vậy.Vì như thế anh mới có thể tiếp tục khống chế tất cả.
Cũng có lẽ trong từng ngày dồn hết sức dây dưa và chiếm giữ, dung nhan của cô, thân thể của cô, tất cả tâm trạngvui vẻ và hoảng sợ bởi vì anh của cô, và cả tình yêu dần dần chìm đắm của cô, đều giống như một dây xích vô hình, yên lặng quấn quanh trái tim của anh.
Nhưng thực tế lại nói cho anh biết —— cô rất có khả năng đã chết rồi. Tỷ lệ trên 99,9%, cô không thể nào còn sống được. Anh biết mình không muốn thừa nhận kết quả này, nhưng anh cũng cảm thấy rất rõ ràng, tim của mình cũng đã chết theo người phụ nữ kia.Vì vậy trái tim anh sụp đổ, chôn ở nơi sâu nhất trong vũ trụ cùng vớicô.
Đến cuối cùng, anh vẫn không thể khống chế được cô. Thậm chí ngược lại, bị cô hung hăng khoét một lỗ vào tim.
Rời khỏi trung tâm chỉ huy liên hiệp tác chiến đặt tại chiến hạm vũ trụ, cả quãng đường Mạnh Hi Tông đều yên lặng, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào vũ trụ u ám, suy nghĩ một cách mất hồn hiếm hoi.
Mộ Tây Đình nhìn dáng vẻ này của anh, lồng ngực dấy lên chua xót. Nhưng hắn biết, đây không phải là lúc buồn rầu, hắn hỏi: "Ngài chỉ huy, mặc dù là liên hiệp tác chiến, nhưng ngộ nhỡ Liên Minh không giữ lời hứa, sau khi phản công thu phục hai hành tinh, không kịp trợ giúp chúng ta, chúng ta lại một mình xâm nhập. . . . . ."
Mạnh Hi Tông nhìn hắn: "Du Lân Cử đúng là không đáng tin. Người tôi tin tưởng chính là uy danh và nhân phẩm năm mươi năm của nguyên soái Lương Đồng. Nhưng mà. . . . . ." Anh nhấc lên điện thoại truyền tin trên vách khoang: "Liên lạc với Giản Mộ An thay tôi."
Sau khi Mạnh Hi Tông ngồi phi thuyền cỡ trung rời đi, Du Lân Cử đứng ở trong khoang riêng của mình, ngước mắt lên nhìn năm hành tinh xanh thẳm xinh đẹp mà thở dài.
Tướng quân Hassa ngồi sau lưng ông châm thuốc, cười nói: "Tổng thống, nếu như giành lại được đất đai bị mất, ngài sẽ trở thành Tổng Thống vĩ đại nhất trong lịch sử, ngài còn có gì lo lắng nữa."
Du Lân Cử xoay người, vẻ mặt nặng nề: "Hassa, anh biết tôi không lo lắng cho tiền đồ của Liên Minh. Đánh lui kẻ xâm lược, điều này không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa cũng không có sự lựa chọn. Nếu như thất bại, chúng ta cũng sẽ chống lại không ngừng, cho đến khi loài người bị diệt sạch. Nhưng kẻ địch nội bộ, cùng tộc với chúng ta, lại như giòi bọ ký sinh, rất khó có thể loại bỏ."
"Ý ngài nói. . . . . ."
"Đúng vậy." Du Lân Cử nghiêm mặt nói, "Duy trì trật tự bình thường của một quốc gia, cần dân chủ, càng cần pháp chế. Liên Minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy, cũng là bởi vì chúng ta có chế độ và kỷ luật hợp lý, mới có chính trịổn định và khoa học kỹ thuật phồn vinh. Nhưng đám lính đánh thuê không chịu sự cai quản của luật pháp Liên Minh, bọn họ phân tán tự do, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Mạnh Hi Tông. Nếu như trận chiến này chúng ta thắng, uy danh của lính đánh thuê trong dân chúng sẽ cao hơn. Càng nhiều người sẽ hướng tới cuộc sống ‘tự do’ như Lính Đánh Thuê. Nền móng xã hội dân chủ pháp chế của chúng ta sắp bị dao động, sức tập trung của năm hành tinh tự trị sắp bị suy yếu, sự cân bằng mà chúng ta dựa vào để sinh tồn mấy trăm năm, sắp bị phá hoại."
Hassa biến sắc, hắn nghiêm túc suy tư một lát, gật đầu với Du Lân Cử: "Ngài nói đúng. Vậy trước kia ngài đồng ý đem tinh cầu Tự Do cho lính đánh thuê. . . . . ."
"Hassa, công tác chính khách của chúng ta, sẽ phải thực hiện từng bước một. Tôi sẽ không bởi vì tai họa ngầm trong nội bộ, mà khiến ngoại tộc có cơ hội lợi dụng." Du Lân Cử cười nhạt nói, "Lúc đánh bại Trùng tộc, chính là thời cơ để tôi trừ khử tai họa ngầm Mạnh Hi Tông này. Bởi vì tôi đã từng tuyên thệ với toàn dân —— thề duy trì sự ổn định của Liên Minh."
Hassa toát mồ hôi lạnh sau lưng: "Tổng thống, ngài muốn. . . . . ."
"Con trai của tôi, tính tình ngay thẳng, sẽ không đồng ý với cách nghĩ của tôi. Nếu như liên minh là của nó, chỉ sợ nó sẽ yêu cầu để Mạnh Hi Tông tiếp nhận xét xử công khai." Du Lân Cử cười bất đắc dĩ, "Lương Đồng đã già, lại có thể nhìn cái thứ bậy bạ Mạnh Hi Tông này với cặp mắt khác." Ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn Hassa, "Hassa, năm nay anh 43 rồi phải không?"
"Đúng vậy, Tổng Thống."
"Liên Minh, cần người trẻ tuổi làm nguyên soái."
Ánh mắt Hassa nhất thời cực kỳ sáng ngời, hắn vừa khẩn trương lại vừa kiềm chế nhìn tổng thống: "Tổng thống, cần tôi làm gì?"
Du Lân Cử đi tới trước bàn, cầm lên một tờ mệnh lệnh giao cho Hassa: "Sau khi giành lại đất đai bị mất thành công, anh thay tôi tuyên bố chỉ thị miễn nhiệm này với Lương Đồng, anh sẽ là nguyên soái mới. Mà mệnh lệnh đầu tiên tôi giao cho anh là ‘Nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ 24 giờ, cho đến khi tôi giao cho anh mệnh lệnh mới. ’"