Kiêu Sủng

Chương 24: Đưa em về nhà




Trước kia Tô Di không biết mình sợ Mạnh Hi Tông đến cỡ nào. Nhưng vào giờ khắc này, khi anh ta thật sự xuất hiện, thậm chí cô không có can đảm để quay đầu lại.

Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Tính tình anh ta luôn thích yên tĩnh, làm sao lại đến nơi ồn ào náo nhiệt này?  

Trở lại tàu Chiến Hoàng, cô hiểu tự do của mình thật ra vẫn là do Mạnh Hi Tông ban cho. Nếu như anh ta thật sự muốn cô, cô còn có thể chạy trốn đi đâu. Chỉ là nửa năm an ổn trôi qua, cô nghĩ có lẽ Mạnh Hi Tông căn bản sẽ không đi gây chiến vì Tô Di, một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao này.

Nhưng hôm nay rốt cuộc đã không thể buông tha.

Cô chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì một đôi tay mạnh mẽ đã vững vàng nắm chặt eo thon mê người của cô. Người xung quanh không tự chủ được phát ra tiếng kêu sợ hãi, một giây kế tiếp, cô đã bị nhấc lên , rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.

Anh ta đang ngồi xuống vị trí của cô, đặt cô lên đùi mình, một tay ôm hông cô, giống như đã quen làm thế này. Mà khi cánh tay dài của anh ta vừa nhấc lên thì đã mở chiếc áo sơ mi đen ra, không nói một lời che kín một vùng da trắng như tuyết giữa ngực và bụng của cô. Áo sơ mi to rộng, như muốn hoàn toàn che kín nửa người trên của cô, đôi chân dài thì bị anh ta đặt giữa cặp hai chân rắn chắc của mình, trong nháy mắt đã ngăn cản tất cả tầm mắt đang sục sôi thèm thuồng.

Hông của Tô Di bị anh ta ôm chặt, cả người cũng dính vào lồng ngực kiên cố ấm áp của anh ta. Cô hơi chóng mặt ngẩng đầu lên, ánh mặt mới vừa chạm vào chiếc cằm góc cạnh của anh thì lập tức rũ xuống.

Tim đập thình thịch.

Mười vạn lính đánh thuê, đại đa số cũng không nhận ra Mạnh Hi Tông, huống chi những sĩ quan cấp thấp này. Nhị Cầu hừ lạnh một tiếng, mấy tên sau lưng đã chĩa súng nhằm vào Mạnh Hi Tông. Mặc dù người vừa đến mang một loại khí thế hùng mạnh khiến Nhị Cầu không khỏi hơi kinh hãi, nhưng tên này vẫn cực kỳ bực bội nói : "Mày ở đâu ra vậy? Cút ngay !"

Ly Tử híp mắt lại : "Nhị Cầu, câm miệng!"

Lông mày Mạnh Hi Tông cũng không nhíu lấy một cái, sau lưng anh ta có một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, bỏ lại một chùm chìa khóa, lui ra ngay. Nhất thời mắt Nhị Cầu và Ly Tử trợn trừng.

"Mười chiếc ‘Báo Săn’." Tiếng gọi trầm thấp của Mạnh Hi Tông vang lên từ trên đỉnh đầu Tô Di. Mà bên trong áo sơ mi , lòng bàn tay thô ráp của anh ta lại theo thói quen chậm chạp vuốt ve eo cô, chỉ khiến cho thân thể nhạy cảm của cô tê dại.

Nhị Cầu và Ly Tử không lên tiếng. Đều là hạng người hám lợi, gặp tình huống này làm sao dám cự tuyệt?

"Một ván." Mạnh Hi Tông gõ tay lên mặt bàn, "Thắng, chúng thuộc về các người; thua, các người để lại tất cả tài sản, thân thể trần truồng cút."

Toàn thể yên lặng như tờ.

Năm phút sau.

Nhị Cầu khóc không ra nước mắt, Ly Tử  lại ngơ ngác chưa kịp phản ứng. Lầu hai đã có hơn mười lính đánh thuê bước xuống  ngăn tay hai người lại, cười hì hì nhìn hai người.

Nhị Cầu khẽ cắn răng, cởi hết toàn bộ; Ly Tử nheo mắt nhìn Mạnh Hi Tông vài giây, lại bật cười, dứt khoát cởi hết áo lót quần lót ra, sảng khoái ném vào không trung.

Mặc dù không rõ thân phận của Mạnh Hi Tông cho lắm nhưng hiển nhiên cấp bậc cao hơn bọn họ nhiều. Ly Tử nghiêng nửa người trên bàn chơi bài: "Thượng cấp, tôi là Thượng úy tiểu đoàn thứ ba, danh hiệu Ly Tử , hoan nghênh ngài đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Không khí bên quầy bar càng ngày càng gay cấn. Mấy trăm người nhìn chăm chú vào Nhị Cầu và Ly Tử không hề mặt. Nhị Cầu ôm ngang Ly Tử lên, trong tiếng cười vang vọng khắp phòng, lại giống như tướng quân chiến thắng trở về, sải bước hướng về cửa quán bar. 

Chờ tất cả mọi người hồi hồn, sự chú ý lại quay về phía bọn Mạnh Hi Tông một lần nữa, thủ hạ của Tô Di đang rút súng chỉa vào Mạnh Hi Tông.

"Buông Trung Úy ra!" Mặc dù địch nhiều ta ít, bọn họ lại không hề sợ hãi.

"Muốn chết hả nhóc con!"

Mạnh Hi Tông còn chưa lên tiếng, đám người vây xem đã sớm không nhịn được. Mặc dù trước đó là giải trí, nhưng mấy tên lính liên minh ở ngay địa bàn lính đánh thuê, lại rút súng khiêu khích sĩ quan cao cấp, thật sự khiến cho ai nấy đều nổi giận.

"Các người câm miệng lại!" Tô Di ở trong ngực Mạnh Hi Tông, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ. Cô trầm tĩnh nói: "Đi về trước đi, đây là mệnh lệnh."

Lưu Khế thận trọng hơn, sau một lúc do dự, liền kéo kéo mấy người kia, trong tiếng ồn ào lộn xộn của đám lính đánh thuê, cơ hồ đi được ba bước thì quay đầu lại một lần nhưng rồi cũng khổ sở rời đi.

Mà trong nhìn chăm chú của toàn thể mọi người, Mạnh Hi Tông ôm Tô Di đứng lên. Chỉ dùng một tay ôm lấy hông cô, làm cô bất ngờ trượt xuống. Khi anh ta dùng tay nâng mông cô, đôi chân dài của cô liền vội vã quấn lấy hông của anh. Anh ta trầm giọng cười một tiếng, mặc cho đôi chân thon của cô quấn lấy, đi lên lầu hai.

Một màn này trong mắt của những tên lính đánh thuê thì rõ ràng là vô cùng mập mờ.

Chiếc áo sơ mi nửa hé mở của người đàn ông lộ ra một khoảng ngực gầy gò màu lúa mạch. Trong khi Mèo hoang nhỏ thanh danh vang xa kiêu ngạo dũng mãnh lại như thú cưng trong chuồng dịu ngoan tựa đầu vào ngực anh ta, chỉ có đôi chân dài trắng mịn bị buộc phải tách ra ôm lấy người đàn ông. 

Người đàn ông này đi từng bước một lên lầu hai, từng người xung quanh nhanh chóng trật tự dạt ra. Trên lầu là từng gian phòng bao hạng sang, rõ ràng tối nay người đàn ông này muốn ăn sạch sành sanh Mèo hoang nhỏ.

"Khá lắm!" Có người ở lầu dưới hô to, "Thượng cấp, nhất định phải khiến cho cô ả xin tha mới thôi!" "

"Đúng! Phải khiến nữ binh liên minh biết được lính đánh thuê mới là đàn ông đích thực!"

"Rầm!" Cửa phòng bao sẵn đóng lại thật chặt, trong nháy mắt đã yên lặng, ngăn cách với không khí huyên náo bên ngoài.

Đây là căn phòng được bày trí sạch sẽ trang nhã, ánh đèn nhu hòa, đồ gia dụng xinh xắn tinh xảo. Nóc nhà bị đổi thành thủy tinh trong suốt, ánh sao chi chít giăng đầy trời giống như dòng nước nghiêng nghiêng chiếu xuống. Bên trên chiếc bàn vuông bên giường, còn để một bình rượu, chút thức ăn , hai ly rượu quá nửa —— hiển nhiên trước đó Mạnh Hi Tông mới cùng ai đó nói chuyện ở chỗ này.

Anh ta ôm cô, đi từng bước một tới giường. Tô Di chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân căng lên, lạnh buốt, men rượu cũng tan hơn phân nửa. Trái tim lại nhảy thình thịch như thể bị dòng chất lỏng nóng rực ùa vào, lấp đầy lồng ngực.

Cuối cùng anh ta đặt cô xuống , nhưng không vội vã đè lên. Anh ta ngồi cạnh giường, một tay dễ dàng bắt lấy hai tay của cô cố định trên đỉnh đầu, một tay khác, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng bỏng của cô.

Anh ta thì thầm: "Người của tôi bị mấy trăm gã đàn ông nhìn hết sạch—— Ha, chưa bao giờ tôi mất mặt như vậy."

Ánh sao trên đỉnh đầu của anh ta lặng lẽ lóe lên, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh, có vài phần dịu dàng không chân thật. Chỉ là lời nói của anh ta lại làm Tô Di run sợ trong lòng.

"Tôi sẽ không để cho bọn họ nhìn." Cô lẩm bẩm nói, "Nếu như thua nữa, ý định của tôi là chạy trốn."

Mạnh Hi Tông nghe vậy, đôi mắt sắc sắc bén nhìn cô chằm chằm mấy giây. Vừa cúi đầu xuống đã hôn thật mạnh lên môi cô.

         Hôn đến khi cô tức giận thở hổn hển, đầu váng mắt hoa, anh ta mới buông cô ra. Anh ta nằm xuống, vẫn bắt lấy hai tay cô như cũ, giống như con sói , bắt đầu khẽ cắn khẽ liếm láp vành tai và cổ của cô, khiến chô từ trái tim đến thân thể cô đều dần đàn tê dại.

Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên má cô: "Nửa năm thời gian qua đi, đã đi tới bán kính 500 năm ánh sáng; phi công liên minh kiêu ngạo; Mèo hoang không ai dám chọc vào......" Anh ta từng bước tỉ mỉ nêu từng lời đồn đãi về cô, chậm rãi nói : "Trong khoảng thời gian đó, em sống rất khá nhỉ."

Cô run run nói: "Do ngài đã bồi dưỡng quá tốt."

Anh ta xoay người rửa sạch đôi tay, rồi mới trở lại, lật người chặn cô, một tay dò xét đi xuống. Đôi tay ấm áp của anh ta nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, đôi mắt âm trầm nhìn cô, giọng nói có vẻ hờ hững không để ý : "Trở lại đi. Tôi dẫn em đi tìm Địa Cầu."

Anh ta buông hai tay của cô ra, một tay xoa trước ngực cô, ngón giữa một tay khác, chậm rãi thăm dò phía dưới

Anh ta chợt trầm trầm cười nhẹ một tiếng: "Rất tốt."

Đây lại là lần đầu tiên Tô Di không hoảng hốt khẩn trương vì sự xâm chiếm của anh ta. Cô giống như đang niệm chú định thân, chỉ ngước đôi mắt sáng ngời khác thường, ngắm nhìn gương mặt cường tráng anh tuấn của anh ta.

Sau mấy giây trầm mặc, cô chợt giơ tay lên, nhẹ nhàng , gần như dịu dàng, bắt lấy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên ngực cô. 

"Ngài......" Cô run giọng hỏi, "Có phải anh mới vừa nói đưa tôi đi tìm Địa Cầu?"

Anh ta giơ tay bắt lấy mặt cô, hôn lên thật mạnh, ậm ừ đáp : "Ừ."

"Như vậy...... Tôi phải trả cái giá nào đây?" Cô bị anh ta hôn đến u ám cả trời đất, nhưng cuối cùng cũng hỏi ra được nỗi nghi ngờ lớn nhất sau giây phút vui sướng tột cùng lúc đầu.

Anh ta vốn không tự dưng giúp người, mà chỉ làm thế để trao đổi ích lợi. Còn cô từ thân thể đến trái tim này, đã sớm bán cho anh ta rồi. Thế nhưng bây giờ anh ta lại nói muốn đưa cô đi tìm Địa Cầu. Đó là chuyện khó khăn cỡ nào, chưa bao giờ có ai nghe nói đến Địa Cầu.

Cho nên, cô sẽ cần phải trả cái giá gì nữa đây? Cô còn có gì có thể bỏ ra hay sao? Anh ta có muốn bán cô cho liên minh loài người, có muốn cô ôm ấp người đàn ông khác không? Rốt cuộc thì tại sao, tại sao anh ta lại hứa là sẽ giúp cô tìm kiếm Địa Cầu ?

Vậy mà vấn đề của cô, lại làm cho động tác của Mạnh Hi Tông đột ngột dừng lại.

Ngón tay của anh ta chớp mắt đã rút ra, môi cũng rời khỏi người cô, cúi đầu, chân mày nhíu lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.

Lần đầu tiên vấn đề của cô đã làm khó anh ta.

Đến lúc này anh ta mới ý thức được, lần đầu tiên mình cam kết với một người, thế mà không hề có nghĩ đến việc yêu cầu đối phương trả giá cái gì.

Đây là chuyện mà trong kiếp sống lính đánh thuê của Mạnh Hi Tông chưa bao giờ xảy ra. Anh ta lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Tâm địa sắt đá chưa bao giờ rung động. Nhưng lần đó cô bị nhiễm dịch bệnh từ côn trùng, khóc lóc nói cám ơn với anh ta lại làm tức giận ——từ lúc nào thú cưng của mình sống hay chết lại do đám Trùng tộc bẩn thỉu xấu xí kia quyết định?

Tiến vào khu vực phóng xạ, vốn chỉ là cái nhấc tay đối với anh ta. Ra ra vào vào rất nhiều lần, thân thể hành hạ chỉ càng làm cho anh ta thêm tỉnh táo, đúng như lời anh ta nói với cô —— anh ta thích cảm giác tử vong. Sau khi cứu cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình phức tạp hơn. Nhưng anh ta chẳng thấy sao cả, cô chán ghét cũng được mà cảm động cũng tốt, anh chẳng thèm để ý.

Sau khi thân phận của anh ta bị tiết lộ, cô lại chạy tới đặt điều kiện trao đổi với anh ta để được tự do ? Hành động dũng cảm đã làm anh ta bật cười, cô nghĩ anh cần cô cứu sao? Cho nên anh ta rất hài lòng  nói cho cô biết —— sẽ không có tự do.

Cứ nghĩ là bị mình cự tuyệt, cô sẽ giống như con mèo con co giò chạy trốn, rồi bị mình bắt lại cái một. Nhưng Lý Tích Trung lại truyền đến tin tức —— cô không tiếc đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, nghĩ cách cứu anh ta.

Con mèo nhỏ này cũng có tình có nghĩa sao? Thú vị lắm.

Vậy mà sau khi vơ vét tài sản liên minh thành công, ngày hôm đó mười vạn lính đánh thuê hội hợp, dục vọng của anh ta đã bị hồi ức đó lặng yên quyến rũ. Nhưng Mộ Tây Đình lại nói cho anh ta biết , cô vẫn chưa tới.

Anh ta thấy buồn cười. Cảm giác kia như thể con mèo nhỏ thuộc về anh bướng bỉnh ra sức giùng giằng, muốn chạy trốn khỏi sự khống chế của chủ nhân. Cảm giác này khiến cho anh ta cảm thấy rất đáng yêu. Mà anh ta bị chi phối bởi suy nghĩ đó, đã dung túng cho cô xông xáo bên ngoài mấy tháng.

Hôm nay, không ngờ gặp lại ở quầy bar. Cô ta lại gần như lõa thể, dưới tầm mắt nóng rực của mấy trăm gã đàn ông, còn định tiếp tục đánh bạc thắng lại.

Cô ta thật sự tưởng anh không tồn tại sao?

Chỉ là khi thân thể mềm mại thơm ngát này lại trở lại trong lòng mình lần nữa, lại có thể thấy ánh mắt hoảng sợ của cô , lại thấy thân thể tươi trẻ của cô run rẩy dưới đôi tay mình. Anh ta mới phát hiện nỗi nhớ nhung thân thể của cô ấy lại vượt xa tưởng tượng rất nhiều.

Sau đó lời hứa đó cứ thế bật thốt lên. Tùy ý, vô tư, không suy tư gì nhiều, thậm chí quên cả yêu cầu trả giá.

Cô lại còn khẩn trương nhìn anh ta, có vẻ như đang đợi tuyên bố. Thần sắc đề phòng lại lộ ra chút tuyệt vọng thê lương khiến làm anh ta hơi bực bội trong lòng.

Trên mặt vẫn nở nụ cười lơ đãng: "Lời của đám binh lính đã nhắc nhở tôi —— thân là một người đàn ông nhất định phải khiến cho em nằm trên giường van xin tôi tha cho."

Anh ta không nhìn mặt cô nữa, tầm mắt dời đi, vươn tay, tách hai chân của cô ra.