Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 68: 68: Tế Tổ




Ngày đầu năm mới tới gần, thời tiết Sở Kinh thành ngày càng rét lạnh, đảo mắt đã tới năm mới, ba ngày nữa là tới ngày tế tổ hàng năm, toàn bộ hoàng cung trong ngoài đều phải chuẩn bị cho nghi thức tế tổ.



Từ trước tới nay lễ tế tổ đều được tổ chức ở Thái Miếu hoàng gia, do Thái Hậu và hoàng đế chủ trì, quan tam phẩm trở lên và tông thân hoàng thất đều phải tham dự, không thể nghi ngờ, đây chính là thời gian náo nhiệt nhất của Sở Kinh thành, cũng là thời điểm loạn nhất.



Nửa tháng trước, Bùi Vân Khiêm đã bắt đầu đi sớm về trễ, mấy hôm nay, số lần Thẩm Xu gặp hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần không kịp đợi Thẩm Xu hỏi cho rõ ràng, Bùi Vân Khiêm lại phải vội vàng đi ngay, cả Chu Tước lẫn Tần Tuần cũng không thấy mặt.



Một tay Thẩm Xu chống cằm, ngồi ở bàn trong phòng ngủ, lông mi khẽ run, đang chán nản cực kỳ.



Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ điểm xuyết lên người thiếu nữ.



Thẩm Xu nghiêng người ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán canh giờ, bây giờ đã quá giờ Tý, hôm nay dường như Bùi Vân Khiêm còn về muộn hơn bình thường.



Lát sau, nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại lần nữa đặt trên giấy Tuyên Thành, nét chữ thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, chỉ là hữu hình vô thần, đặt bút cũng nhìn ra được có chút qua loa, rõ ràng là cất giấu tâm sự.



Mấy ngày gần đây Thẩm Xu ngày càng thích ngủ, ban ngày ngủ ba tới năm canh giờ, hơn nửa còn thường xuyên mơ thấy một giấc mộng giống nhau.



Cảnh tượng trong mộng hết sức chân thật, nhưng Thẩm Xu lại không có cách nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người trong mơ, mỗi lần mơ thấy nó, trong lòng Thẩm Xu đều cảm thấy bất an, ban đêm cũng thường bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, tỉnh lại lồng ngực cảm thấy hốt hoảng, chỉ khi Bùi Vân Khiêm về tới thì nàng mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.



Ngoài phủ, Bùi Vân Khiêm xoay người xuống khỏi lưng ngựa, vừa mới vào phủ đã thấy Nam các còn sáng đèn, Bùi Vân Khiêm không tự giác nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.



Lúc Bùi Vân Khiêm đẩy cửa vào phòng vừa hay bắt gặp Thẩm Xu buông bút trong tay, nghe tiếng động ngẩng đầu, Thẩm Xu đứng dậy khẽ nói, “Tướng quân đã trở lại rồi.





“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? Đang đợi ta sao?” Bùi Vân Khiêm khép cửa phòng đi qua dắt tay Thẩm Xu tới bên giường.



Thẩm Xu gật đầu ‘ừm’ một tiếng, “Gần đây hình như tướng quân rất bận rộn.





Nghe vậy, lông mày Bùi Vân Khiêm mới giãn ra vài phần, hắn cụp mắt cười khẽ một tiếng, “Mấy ngày gần đây khá bận, công chúa nhớ thần sao?”



Nói rồi, ngón tay Bùi Vân Khiêm như có như không cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Xu mang theo chút ý vị không tầm thường.



Lại nữa.



Thẩm Xu không nặng không nhẹ đẩy hắn một phen, nghiêm mặt nói, “Hôm nay ta muốn nói chính sự với tướng quân, tướng quân đứng đắn chút đi.





Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn nàng một cái, cố ý nhéo lòng bàn tay nàng, hắn nhướn mày, không vui hừ một tiếng, “Cái này là không đứng đắn à?”

Thẩm Xu ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.



Bùi Vân Khiêm cười mang theo sự yêu chiều, “Được rồi, công chúa có chuyện gì cứ việc nói, thần xin chăm chú lắng nghe.





Thẩm Xu chán nản, không để ý tới Bùi Vân Khiêm, lo leo lên giường hỏi, “Tướng quân bận rộn nhiều ngày là do chuyện tế tổ ba ngày sau sao?”

Bùi Vân Khiêm ngồi xổm bên chân Thẩm Xu, thong thả ung dung giúp nàng cởi giày, sau đó nhìn nàng một cái, không tính nhiều lời, “Đúng vậy.





Thấy thế, Thẩm Xu mím môi, trong lòng cân nhắc một lát rồi mở miệng nói, “Tướng quân, hôm săn thú Phùng Thái hậu tìm ta, nếu ta đoán không lầm, hẳn là bà ta sẽ động thủ vào ngày tế tổ.





Bùi Vân Khiêm nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi đứng dậy, mặt không hề có chút biểu tình dư thừa, chỉ nhàn nhạt nói, “Ta biết rồi.





“Vậy tướng quân… đã có an bài chưa?” Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, cẩn thận thử nói.



Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khẽ cười, hắn chậm rãi cúi xuống, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, không hề e dè nhìn thẳng vào mắt nàng.



“Thẩm Xu, nàng muốn nói gì với ta thì cứ việc nói, đừng quanh co lòng vòng, cũng không cần cận thận như vậy đâu.







Nghe vậy, Thẩm Xu khẽ nghiêng người về phía Bùi Vân Khiêm, mở miệng giải thích, “Tướng quân, ta…”

Không đợi Thẩm Xu nói nốt đã bị Bùi Vân Khiêm cắt lời, “Yên tâm đi, ta đều đã có tính toán rồi.





Trầm mặc một lúc, Bùi Vân Khiêm mới nhớ ra gì đó, “Hôm đó ta sẽ để Chu Tước đi theo nàng.





Kế hoạch của Phùng Thái hậu đã sớm bị người trong cung truyền ra từ một tháng trước, sau khi xảy ra chuyện ôn dịch trong thành lần trước, hai bên cũng coi như hoàn toàn xé rách da mặt của nhau, ngay cả tỏ vẻ giữ hoà khí bề ngoài Bùi Vân Khiêm cũng lười tiếp tục.



Lần này, kế hoạch của Phùng Thái hậu vô cùng chu đáo chặt chẽ, coi như một mũi tên trúng ngay đích, nếu như thành công ắt hẳn sẽ khiến chuyện làm ăn bao nhiêu năm nay của Bùi Vân Khiêm bị huỷ trong phút chốc, còn có khả năng lấy được cả tính mạng, cũng coi như tiêu tốn không ít tâm tư.



Nghĩ vậy, đáy mắt Bùi Vân Khiêm xẹt qua một tia trào phúng, dù có chu đáo chặt chẽ tới đâu thì sao cơ chứ, những người khác đều không đáng sợ, người ẩn giấu ở chỗ tối trong cung kia mới là con sói được nghỉ ngơi dưỡng sức lâu ngày, có thể tuỳ thời cắn đứt cổ Phùng thị bất cứ lúc nào.



Chỉ tiếc, bà ta không biết.



Đảo mắt đã tới ba ngày sau, Phùng Thái hậu chuẩn bị động thủ ở ngày tế tổ, vậy nên nghi thức tế tổ lần này hoàn toàn khác với bình thường.



Nắng sớm mờ mờ, sắc trời dần dần sáng tỏ.




Thẩm Xu là công chúa nhỏ nhất của tiên đế, tuy đã gả cho người khác nhưng dựa theo nghi lễ tế tổ cũng phải dậy trước giờ Thìn, phải tắm gội xông hương xong mới có thể tới Thái Miếu.



Dựa theo lễ nghi, Thẩm Xu cần ăn mặc lộng lẫy trước khi tới hoàng cung, cùng Thẩm Đình, Phùng Thái hậu và Thẩm Diên đi kiệu liễn xuất phát từ hoàng cung đi dạo một vòng quanh đường phố Sở Kinh thành rồi tới Thái Miếu tế tổ.



Lúc tới Thái Miếu sắc trời đã sáng hẳn, ánh nắng từ phía chân trời toả sáng cả đất trời, rơi xuống hai bên tường đỏ ngói xanh của Thái Miếu.



Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa, thị vệ nhanh chóng mở cửa lớn Thái Miếu rồi sau đó phân tán ra hai bên, ngay sau đó người ngồi trong kiệu liễn mới được hạ nhân ở bên cạnh đỡ tới.





Thẩm Xu được Lâm Lãng cẩn thận đỡ xuống dưới, chân vừa chạm đất nàng đã không nhịn được mà tìm kiếm thân ảnh của Bùi Vân Khiêm, mãi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía trước, Thẩm Xu mới hơi yên lòng.



Một lát sau, Thẩm Xu được rất nhiều thị nữ hầu hạ bước vào trong Thái Miếu.



Đi đến trước cửa, Thẩm Xu hơi thả chậm bước chân, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm mặc triều phục màu xanh đen đang khoanh tay đứng ở trước cửa Thái Miếu, ánh mắt hai người giao nhau vài giây ngắn ngủi, Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn Thẩm Xu dần dần lướt qua mặt mình, cảm xúc trong mắt không rõ.



Thẩm Xu mím môi, dần dần yên lòng, nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, bước chân nặng nề, dáng vẻ đoan trang từng bước từng bước vào bên trong.



Đi vào trong viện, ở giữa là một thau đồng dâng hương, phía trên cắm hương, hương khói lượn lờ, hai bên là tường đỏ ngói xanh, bên trên là chữ to thiếp vàng, nơi chốn bày ra vẻ uy nghi của hoàng gia.



Thẩm Đình mặc long bào tơ vàng đứng ở phía trước, phía sau là Thái Hậu Phùng Tranh và Thẩm Xu, Thẩm Diên đứng ở phía sau.



Văn võ bá quan chia làm ba hàng đứng ở sau cùng, hai bên là cung nữ bưng điểm tâm hiến tế và thị vệ bảo hộ an toàn cho Thẩm Đình.



Dựa theo lễ nghĩa, Thẩm Đình cần tĩnh tâm dâng hương trước, sau đó tới lượt Hoàng Hậu, nhưng Bắc Lâm chưa có Hoàng Hậu, vì vậy tiếp đó là Thái Hậu Phùng thị dâng hương, cuối cùng là Thẩm Xu và Thẩm Diên.



Cuối cùng của lễ dâng hương là đi về đại điện nghe văn tế cùng với quỳ lạy tổ tiên.



Thẩm Xu ngước mắt nhìn trong đại điện, ánh mắt dần tối sầm xuống, nếu như Phùng Thái hậu muốn động thủ, vậy chờ lát nữa vào đại điện quỳ lạy không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất, thế nhưng đồng thời cũng phạm phải tối kỵ.



Thẩm Xu đứng yên tại chỗ không động, một lúc lâu sau, nàng nhìn Bùi Vân Khiêm một cái rồi mới mím môi, chậm rãi bước theo từng bước phía sau Phùng Thái hậu đi vào đại điện.



Bên trong đại điện, Thẩm Đình và Phùng Thái hậu quỳ gối phía trước, Thẩm Xu và Thẩm Diên quỳ gối hai bên phía sau, nhìn bài vị của phụ hoàng, đáy mắt nàng đã không nhịn được mà đỏ hoe.



Nếu như phụ hoàng biết được giang sơn Bắc Lâm lại rơi vào tay người khác, sợ là trên trời cũng sẽ không sống yên ổn.



Kết thúc một loạt quá trình cũng đã qua được hai canh giờ, Thẩm Xu chậm rãi ra khỏi Thái Miếu, giết chóc dự kiến bên trong cũng không hề xuất hiện, mãi cho tới khi lần nữa ngồi lên kiệu liễn quay về Thẩm Xu mới có cảm giác sống sót sau tai nạn.



Thẩm Xu ngồi ngay ngắn trong kiệu, trái tim nhảy tới tận cổ họng, nếu Phùng Thái hậu không động thủ ở Thái Miếu, vậy thì tất nhiên sẽ là ở trên đường quay về.




Thái Miếu nằm ở trên Phật Sơn của Sở Kinh thành, đường núi gập ghềnh, là lựa chọn động thủ tốt nhất.



Không bao lâu sau, trên tay Thẩm Xu chợt lạnh, chuỷ thủ tinh xảo được người ném từ ngoài kiệu vào trong.





Thẩm Xu khẽ run, theo phản xạ có điều kiện nhìn ra ngoài cửa sổ.



“Phu nhân, tướng quân có lệnh đưa cho phu nhân để phòng thân.





Vừa rồi dọc đường đi Thẩm Xu cũng không thấy bóng dáng Chu Tước đâu, nếu nàng đoán không sai, hẳn là Chu Tước vừa mới xong việc lẳng lặng lẻn vào đoàn xe để theo kịp nàng.



Nhưng nghĩ một hồi, Thẩm Xu lại cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi ra khỏi Thái Miếu tới giờ, hình như nàng chưa thấy Bùi Vân Khiêm đâu.



Nghĩ vậy, trái tim Thẩm Xu trùng xuống, vẻ mặt hoảng loạn, nhịn không được nói, “Đã xảy ra chuyện gì? Tướng quân đâu?”

Nghe vậy, biểu tình Chu Tước cứng đờ, cúi đầu trấn an, “Phu nhân yên tâm, tướng quân sẽ không có việc gì đâu.





Thẩm Xu thu hết lại thần sắc biến hoá của Chu Tước vào mắt, mặc cho nàng ấy cho trấn an thế nào, không thấy được Bùi Vân Khiêm thì nàng cũng khó có thể yên lòng.



Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu lần nữa mở miệng nói, “Phùng Thái hậu đã trù tính đã lâu, nay bên người tướng quân có nhiều thêm một người thì có nhiều thêm một phần thắng, ngươi tới chỗ tướng quân hiệp trợ đi.





Nghe vậy, Chu Tước lắc đầu, “Tướng quân đã phân phó, hôm nay nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ phu nhân một tấc cũng không rời, bảo đảm an toàn của phu nhân.





Thẩm Xu nhíu mày, giọng nói nóng nảy, “Ở chỗ bổn cung không có chuyện gì lớn, nói thế nào thì bổn cung cũng là huyết mạch hoàng thất, giết bổn cung rồi thì Phùng Thái hậu cũng không lấy được lòng dân.





Vừa dứt lời, không đợi Chu Tước nói chuyện, kiệu liễn đột nhiên rung chuyển, cả người Thẩm Xu cũng không nhịn được mà nghiêng theo, tay nắm chuỷ thủ siết chặt.



Ngay sau đó, kiệu liễn chậm rãi đặt xuống đất.



Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu quay đầu, sắc mặt Chu Tước ở bên nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lẽo, đã rút sẵn kiếm chờ ra tay.



“Trấn Quốc đại tướng quân Bùi Vân Khiêm mưu đồ làm phản, bổn quan phụng mệnh Thái Hậu tróc nã gia quyến của loạn thần tặc tử, người đâu, mau bắt hết cho ta!”