Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 62: 62: Ôn Dịch




Ngày thứ ba Bùi Vân Khiêm đi, dịch bệnh ở Sở Kinh thành bùng nổ khiến lòng người hoảng loạn.



Cùng lúc đó, ôn dịch bất thình lình tràn lan giữa bá tánh Sở Kinh thành, để đề phòng dịch bệnh không lan ra ngoài, Thẩm Đình không thể không hạ lệnh đóng cổng thành.

Trong Dưỡng Tâm Điện, lần thứ năm Thẩm Đình nổi trận lôi đình vì tình hình dịch bệnh.

“Trẫm nuôi một đám phế vật như các ngươi thì có ích gì chứ!” Nói rồi, một chồng tấu chương bị Thẩm Đình hất xuống dưới đất, trực tiếp hất xuống đầu đám người đang quỳ phía dưới, “Mới có một ngày mà đã chết gần trăm người rồi!”

“Thần đáng chết!”

Thẩm Đình tức giận sờ chén trà trên bàn, cũng ném thẳng chén trà xuống dưới, “Các ngươi đúng là đáng chết, thái y lệnh* đâu?”

(*là một chức quan thời xưa của TQ, đứng đầu Thái Y Viện.)

Nghe vậy, một đại thần quỳ gối ở phía sau khẽ run, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, giống như gặp đại nạn.



Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Đình, giọng nói run rẩy, “Bệ… bệ hạ, có thần.”

Thẩm Đình nghe vậy thì nhìn qua, ánh mắt âm hiểm kì dị nói, “À, thì ra là ở chỗ này, trẫm còn tưởng rằng thái y lệnh cũng nhiễm ôn dịch rồi đấy.”

Thái y lệnh bị doạ một thân mồ hôi lạnh, ông ta không nhịn được giơ tay lau mồ hôi mỏng trên trán, “Thần… thần vẫn chưa ạ.”

“Vẫn chưa thì mau chóng đi xem bệnh cứu người cho trẫm! Nếu như tình hình dịch bệnh tràn lan tới trong cung, trẫm sẽ là người đầu tiên lấy đầu ngươi đấy!”

Vẻ mặt thái y lệnh sầu khổ đáp lời.



Thái y lệnh này nhìn qua thì là một công việc béo bở, ngày thường chỉ cần đi điều chế thuốc, dạy dỗ người, thỉnh thoảng thì đi thỉnh an khám bệnh cho quý nhân, bổng lộc mỗi tháng hơn thái y bình thường gấp mấy lần, nhưng tới lúc này, ông ta chỉ hận không thể cho không chức quan này, cho dù lấy mất bổng lộc một năm của ông ta cũng tốt hơn là đi tiếp xúc với mấy người nhiễm ôn dịch sắp chết đó.

Từ xưa tới nay, ôn dịch đều bùng nổ vào tháng hai tháng ba đầu mùa xuân, nhưng mà bây giờ đã là tháng sáu, ôn dịch này vô cùng kỳ lạ, hắn xem bệnh và dò hỏi mấy lần, rất nhiều người bệnh đã chết hoặc đang mắc cũng chưa từng xuất hiện cùng một chỗ, vì thế cũng loại bỏ khả năng lây bệnh cho nhau, nhưng vì sao không thể lây bệnh cho nhau lại lây nhiễm nhiều tới vậy, đây thật sự đã trở thành vấn đề nan giải.

Mà chuyện khó khăn nhất này lại rơi xuống trên đầu Thái Y Viện bọn họ, từ chiều hôm qua bọn họ chưa được nghỉ ngơi một khắc nào, một bộ phận ra ngoài khám bệnh, một bộ phận ở lại tìm hiểu sách cổ chế thuốc, còn phải chịu cơn thịnh nộ của Thẩm Đình, thật sự là khổ không thể nói.

Mà công việc điều tra tình hình dịch bệnh và phụ trách quản lý người nhiễm bệnh dừng ở trên người Tô Ngự.

“Tô đại nhân điều tra tới đâu rồi? Đã tra được nguồn gốc ôn dịch chưa?”

Tô Ngự khom người nói, “Bẩm bệ hạ, tạm thời vẫn chưa tra ra ạ.”



Không đợi Thẩm Đình đáp lời, Tô Ngự đã nói tiếp, “Chỉ là, thần đã hạn chế bá tánh đi ra ngoài, tránh cho dịch bệnh lây lan, cũng phái trọng binh khác ở cửa cung kiểm soát ra vào, cố gắng không để cho bệnh dịch lây tới.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Đình hoà hoãn một chút, hắn ta nghiêng người dựa vào long ỷ phía sau, “Một khi đã vậy, Tô đại nhân cứ tiếp tục điều tra, cổng thành chỉ có vào không có ra, nếu cần thiết thì cứ chôn sống người nhiễm bệnh.”

Sắc mặt Tô Ngự thay đổi, lập tức mở miệng, “Bệ hạ, không thể!”

Thẩm Đình lạnh lùng ngước mắt, “Có gì là không thể? Hôm qua trẫm sai người xem hồ sơ trước đây, tiền triều cũng từng xuất hiện ôn dịch, lúc đó phương pháp giải quyết chính là chôn sống toàn bộ người bị nhiễm bệnh, không tới nửa tháng là ôn dịch biến mất.”

Nói rồi, giọng nói Thẩm Đình không hề che giấu sự lạnh lùng, “Ngươi nói cho trẫm xem, vì sao lại không thể?”

Nghe vậy, ánh mắt Tô Ngự khẽ chuyện, chuyện kia của tiền triều hắn từng nghe nói, nhưng nguyên nhân chính là do hoàng đế tiền triều bạo ngược vô đạo, cũng vì chuyện này mà tiền triều nhanh chóng diệt vong.


Lát sau, Tô Ngự khom người, “Cầu xin bệ hạ cho thần một ít thời gian.”

Thẩm Đình cười lạnh, “Tình hình bệnh dịch khuếch tán rộng ra thì ai chịu trách nhiệm? Ngươi sao?”

Không đợi Tô Ngự nói chuyện, Thẩm Đình đã nói tiếp, “Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi còn không giải quyết được, vậy để trẫm giải quyết! Được rồi, đừng ở lại đây làm trẫm chướng mắt nữa, đều ra ngoài hết đi.”

Nói xong, Thẩm Đình đứng dậy, được tiểu thái giám bên cạnh đỡ vào sau điện.



Thẩm Đình đi rồi, đám đại thần quỳ trên đất mới dám thở ra, sôi nổi giơ tay lau mồ hôi trên trán, giống như vừa mới từ quỷ môn quan trở về, rất có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Thái y lệnh đi tới chỗ Tô Ngự, thở dài nói, “Tô đại nhân, việc này phải làm thế nào cho phải?”

Tô Ngự nhíu mày, “Trần đại nhân có từng xem bệnh cho đứa trẻ đầu tiên bị phát hiện nhiễm bệnh chưa?”

Trần đại nhân gật đầu, “Đã xem, chỉ là…”

“Trần đại nhân cứ nói đi đừng ngại.”

“Tại hạ lật xem sổ sạch cũ của Thái Y Viện, bên trong có một vài câu ghi lại cách trị liệu ôn dịch ít ỏi, nhưng vẫn có thể phán đoán được bệnh tình như cũ, nhưng mà đứa trẻ đại nhân đưa tới cho tại hạ lại có bệnh trạng khác hẳn với trong sách cổ.”

Im lặng một lúc, thái y lệnh lại nói, “Có lẽ là tại hạ học nghệ không tinh.”

Lát sau, Tô Ngự mở miệng, “Y thuật của Trần đại nhân, mọi người đều nhìn rõ như ban ngày, không cần coi nhẹ bản thân.”

Hắn cũng cảm thấy ôn dịch tới một cách kỳ lạ, đã nhiều ngày điều tra lại phát hiện những người nhiễm bệnh chưa từng gặp nhau, vậy nên mới bài trừ khả năng lây nhiễm, nhưng nếu không lây cho nhau, vậy bọn họ nhiễm bệnh thế nào?

Tô Ngự càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, lập tức mở miệng nói, “Trần đại nhân, ngài đi cùng ta thăm người bệnh đầu phố một chuyến, hoài nghi trong lòng ngài cũng chính là hoài nghi trong lòng tại hạ.”


Thái y lệnh khẽ gật đầu rồi theo Tô Ngự ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, chạy tới thăm viếng người bệnh ở đầu phố thành Đông.

Lúc này, mặt đất là bá tánh nhiễm bệnh nằm ngang nằm dọc, ai nấy sắc mặt tái nhợt, tay chân thối rữa, trọng binh đứng gác ở ngay đầu phố, chỉ sợ có người chạy ra gây nguy hiểm cho hoàng cung.

Lúc thái y lệnh và Tô Ngự tới nơi, bên trong vừa mới có hai người chết, thị vị đứng gác đang dùng cáng nâng người ra ngoài.

Tô Ngự và thái y lệnh không hẹn mà nhíu mày, lấy khăn lụa từ ống tay áo ra che mặt, xong xuôi mới bước vào bên trong.



Trần thái y đi qua xem bệnh cho người nhiễm ôn dịch, còn Tô Ngự dò hỏi bọn họ gần đây có đi đâu hay ăn gì hay không.

“Đại thẩm, gần đây thẩm có từng đi qua nơi nào không?”

Nghe vậy, đại thẩm trên đất che mặt ho nhẹ vài tiếng mới chậm rãi mở miệng nói, “Không có, ta không đi đâu hết, ta chỉ là một bà lão chân tay không tốt thì có thể đi đâu chứ.”

Tô Ngự hơi nhíu mày nói tiếp, “Vậy thẩm có từng ăn cái gì ngày thường không ăn không?”

“Không có, ngày thường ta chỉ ăn ngũ cốc hoa màu, điều kiện trong nhà không tốt, có ăn đã là tốt lắm rồi.”

Nói rồi, người nọ che miệng ho khan vài tiếng.

Tô Ngự cũng không nói nhiều, đứng lên tìm người khác hỏi chuyện, mỗi lần Tô Ngự và Trần đại nhân đối diện với nhau lại bất đắc dĩ lắc đầu, suốt cả một ngày không có gì tiến triển.


Trải qua nhiều lần dò hỏi, Tô Ngự mới biết được, đứa trẻ nhiễm bệnh đầu tiên và mẫu thân là ăn mày từ nơi khác tới Sở Kinh thành, những người mắc bệnh sau đó có tiếp xúc một lần với đôi mẹ con đó, nhưng có người chưa bao giờ gặp họ, thậm chí còn chưa ra khỏi cửa đã nhiễm bệnh.

Mãi cho đến lúc chiều hôm buông xuống, hai người mới rời khỏi ngõ nhỏ đầu phố, vẫn không thu hoạch được gì.

Màn đêm buông xuống, xung quanh bốn bề yên tĩnh, đèn đuốc trong Phượng Loan cung sáng trưng.

Hai người triền miên trên giường tơ vàng một hồi, Phùng Thái hậu rúc vào trong ngực nam nhân nọ, khoé miệng nam nhân cong lên thưởng thức mái tóc của nữ nhân.

“Tình hình dịch bệnh bên ngoài thế nào rồi?”

Phùng thượng thư khẽ cười nói, “Ta làm việc nàng còn không yên tâm sao, bây giờ bên ngoài loạn lạc lắm, nghe nói đã chết gần trăm người rồi.”

Phùng Thái hậu cử động thân mình, không chút để ý gom tóc lại, “Chẳng qua cũng chỉ là tính mạng của mấy bá tánh bình dân thôi mà, chết rồi thì chết, có thể hi sinh cho nghiệp lớn của chúng ta cũng coi như là chết có ý nghĩa, là phúc khí đời trước bọn họ tu luyện được.”

Nghe vậy, Phùng thượng thư cười một tiếng, giơ tay nắm cằm Phùng Thái hậu, cúi đầu nói, “Tranh Nhi của ta vẫn ngoan độc như vậy, giống trước y như đúc.”

Phùng Thái hậu ngước mắt nhìn ông ta một cái, ngẩng đầu hất tay ông ta ra, “Biết ai gia ngoan độc mà còn dám dây dưa với ai gia?”


Nói rồi, giọng nói bà ta còn cố ý lạnh hơn vài phần, “Không sợ một ngày nào đó tâm tình ai gia không tốt dùng một lọ hạc đỉnh hồng độc chết ngươi sao?”

Nghe vậy, Phùng thượng thư cúi đầu hôn lên mặt bà ta một cái, “Nàng nỡ sao?”



Phùng Thái hậu hừ lạnh một tiếng thu hồi tầm mắt, đẩy ông ta ra.



Bà ta nghiêng người ngồi dậy, lạnh nhạt nói, “Giải dược đã chuẩn bị xong chưa? Ai gia không muốn trong hoàng cung xuất hiện loại bệnh kỳ quái này đâu.”

“Đương nhiên, đã sớm chuẩn bị tốt rồi, cũng đã cho người đổ vào giếng nước trong cung, bởi vì bên ngoài có ôn dịch, gần đây người trong cung cũng không dám ra ngoài mua đồ, cũng không dám ra sau núi lấy nước, đều dùng nước giếng trong cung cả, yên tâm đi.”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu mới yên lòng, bà ta giơ tay gom tóc, “Vậy đôi mẫu tử chàng tìm được kia thế nào rồi?”

Phùng thượng thư nắm lấy bả vai Phùng Thái hậu, cười nói, “Nàng yên tâm đi, sớm đã chết rồi, huống hồ, cho dù bọn họ không chết thì cũng sẽ không nói ra cái gì đâu.



Ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, cho dù Tô Ngự tra thế nào cũng không tra được ra ta và nàng.”

Nói đến đây, ông ta dừng một chút mới nói tiếp, “Đến cùng vẫn là kế hoạch của Tranh Nhi nàng hoàn hảo, trước tiên hạ độc ở nguồn nước trong kinh thành, lại để người đưa mẫu tử kia vào thành, người khác tra cũng chỉ tra được tra mẫu tử bọn họ, sẽ không nghĩ tới nguồn nước có vấn đề.”

Phùng Thái hậu ngước mắt nhìn ông ta một cái, lại lần nữa dựa vào người Phùng thượng thư, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, nói tiếp, “Ta bảo chàng tìm một người, chàng tìm được chưa?”

“Đương nhiên, không quá ba ngày người nọ sẽ xuất hiện, là ta mời từ Chung Nam sơn tới, chỉ cần có tiền là cái gì hắn ta cũng làm, hơn nữa còn có chỗ dựa tốt như vậy, nàng cứ yên tâm đi, kế hoạch này không có kẽ hở, lần này nhất định có thể loại bỏ cái đinh trong mắt nàng.”

Nói rồi, đôi mắt Phùng thượng thư chợt loé một tia âm hiểm, “Không chừng còn có thể khiến Bùi Vân Khiêm trọng thương để trút mối hận trong lòng.”

Tháng trước, bởi vì Bùi Vân Khiêm chèn ép làm khó dễ nên ông ta đã tốn không ít bạc, cũng thiệt hại khá nhiều thủ hạ, bây giờ có cơ hội đòi lại cả vốn lẫn lời, không lý nào ông ta lại không làm!

Nghe vậy, Phùng Thái hậu cười khẽ một tiếng trấn an, “Biết chàng hận không thể không trừ khử Bùi Vân Khiêm ngay lập tức rồi, sao ai gia lại không giống thế chứ.”

Nói rồi, mắt phượng của Phùng Thái hậu híp lại, ánh mắt âm hiểm, chờ tới lúc bà giết chết tiểu tiện nhiên Thẩm Xu kia, bà ta thật sự không chờ nổi ngóng trông biểu tình của Bùi Vân Khiêm khi từ đất Thục trở về.