Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 60: 60: Hồi Ức




Bùi Vân Khiêm chậm rãi cụp mắt, tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Xu, đôi mắt tinh xảo đào hoa dần tối đi.



Hầu kết hắn chuyển động, đưa tay cẩn thận ôm người trong lòng, nhàn nhạt kể chuyện, “Trước năm mười tuổi ta không ở Bùi phủ.





“Mẫu thân của ta là thị nữ hồi môn của đại phu nhân Bùi gia.





Nói rồi, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, giống như khó mở miệng, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói, “Trời xui đất khiến mới có ta, trong mắt đại phu nhân không chấp nhận nổi một hạt cát, sau khi biết được mẫu thân ta có thai thì đuổi mẫu thân ta ra khỏi phủ, năm ta tám tuổi thì mẫu thân mắc bệnh nặng, không bao lâu sau qua đời, khi đó ta mới biết được phụ thân mình tồn tại.





Nói tới đây, đáy mắt Bùi Vân Khiêm không hề che giấu vẻ trào phúng.



Bùi Vân Khiêm chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện trước kia hắn luôn coi là sự sỉ nhục hôm nay lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra khỏi miệng, hơn nữa cũng không hề có máu tươi đầm đìa giống như trong tưởng tượng của hắn.



Lông mi Thẩm Xu khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm đang cắn chặt hàm dưới, chỉ thấy lồng ngực như có thứ gì đó chặn lại, muốn lên không được mà muốn xuống cũng không xong.



Nàng há miệng thở dốc, không đợi nàng nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay nàng, nói tiếp, “Lúc ấy còn nhỏ, đương nhiên ta sẽ làm theo di nguyện của người, một đường từ Biện Kinh đi tới Sở Kinh thành, nhưng không khéo, lúc đi ngang qua Dương Châu thì bắt gặp hạn hán, thương đội cũng để ta ở lại đó.





Lời kể của Bùi Vân Khiêm bình tĩnh lạnh nhạt, tất cả những khó khăn gian nan trên đường chỉ nói bằng một câu, nhưng trong lòng Thẩm Xu không những không có nửa phần nhẹ lòng, ngược lại còn căng thẳng hơn, thậm chí còn cảm thấy đau đớn.



Lúc này, Thẩm Xu không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Bùi Vân Khiêm, nàng không dám tưởng tượng một đứa trẻ mới chỉ có tám tuổi làm thế nào để đi theo thương đội, lại còn bị bọn họ vứt bỏ ở một nơi xa lạ dưới hoàn cảnh khó khăn.



Thẩm Xu không dám nghĩ.



Cổ tay nàng chuyển động, lòng bàn tay nắm chặt lấy tay Thẩm Xu, giống như muốn cho Bùi Vân Khiêm tuổi còn nhỏ đeo tang mẹ kia một chút ấm áp.



Nhắc tới Dương Châu, đôi mắt lạnh như băng của Bùi Vân Khiêm mới dần sinh ra vài phần ấm áp.





Có lẽ là cảm nhận được ý nghĩ của Thẩm Xu, hắn dừng một chút, cụp mắt nhìn tiểu cô nương ở trong ngực, trở tay nắm ngược lại tay nàng.



Mười ngón tay đan vào nhau.



Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, mím môi cười khẽ, hắn không yếu ớt như vậy đâu.



Đến bây giờ Bùi Vân Khiêm mới phát hiện, những việc trước kia hắn không dám nhắc lại giờ cũng đã không còn làm hắn tổn thương chút nào.



Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới khẽ hỏi, “Sau này tướng quân trở lại Bùi gia thế nào?”

“Ở Dương Châu, ta gặp được một người tốt bụng giữ mình lại, cho ta cơm ăn mới không bị chết đói, sau này, bởi vì con trai đại phu nhân chết non, Bùi phủ lại không có con nối dõi, tước vị Bùi gia không có ai kế thừa, cha ta mới biết mình còn một đứa con trai lưu lạc bên người, không bao lâu sau thì đón ta trở về.







Thẩm Xu ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Bùi Vân Khiêm không chớp, đáy mắt cất giấu vài phần mờ mịt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Nếu như khi còn nhỏ tướng quân có thể gặp được thêm nhiều người tốt ở Dương Châu thu nhận thì tốt rồi.





Nghe vậy, ánh mắt Bùi Vân Khiêm ngẩn ra, tiếp đó, nơi đáy mắt bao phủ ý cười, hắn cụp mắt, không rõ cảm xúc kia là gì, hàng mi dài khẽ run, tầm mắt dừng lại trên mặt Thẩm Xu, sau đó chậm rãi gục đầu xuống, chôn đầu trên vai nàng.



Giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Gặp được một người là đủ rồi.





Đời này, gặp được một người là đủ rồi.



Khi ấy, Dương Châu bao phủ bởi tiếng kêu than trời dậy đất, một năm liền mùa màng không có thu hoạch, lương thực dự trữ đã sớm ăn hết, ngay cả động vật gia súc cũng không thấy ở đâu, Bùi Vân Khiêm đã từng tận mắt nhìn thấy có người dùng vỏ cây nấu lên để ăn, thậm chí còn có người bán cốt nhục thân sinh của mình cho người khác, chỉ để bản thân được ăn no.



Mỗi khi Bùi Vân Khiêm đi trên đường, nhìn hai bên đường tốp năm tốp ba những người nằm dài nhìn hắn, hai mắt đăm đăm, giống như hận không thể xông lên rút gân lột da hắn, khi đó trong lòng hắn cũng run rẩy.



Sau này, cho dù hắn có đói bụng cũng không dám ra khỏi ngôi miếu cũ mình đang trốn, ngày thường cũng học những người khác, tìm ở rừng cây gần đó hoặc trên cỏ những thứ có thể ăn vào bụng.



Chỉ là, nạn dân ngày một nhiều hơn, chuyện người ăn người cũng ngày càng thường xuyên, rất nhiều người yếu ớt vì sống sót đều phải tìm chỗ ẩn thân, đương nhiên cũng có thể tìm được miếu cũ chỗ hắn trốn.





Bùi Vân Khiêm vẫn nhớ rõ ràng, có một đêm nọ, hắn đau bụng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy ba người vây quanh mình, biểu tình trên mặt bọn họ hắn vô cùng quen thuộc.



Có lẽ là trời cao có mắt, mấy người kia không già thì cũng tàn tật, hắn cũng chạy thoát được ra ngoài.



Bùi Vân Khiêm không biết mình chạy bao lâu, hắn chỉ biết hắn không muốn bị người ta xem như thứ làm no bụng.



Chờ tới lúc hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, trước mắt đã có một chiếc xe ngựa tráng lệ huy hoàng, xa phu đánh xe dùng roi da quất hắn, “Tên ăn xin hôi thối từ đâu ra đây! Mau cút ra chỗ khác! Đừng chắn đường! Có biết đây là xe ngựa của ai không?”

Hắn còn sống.



Hắn còn có thể cảm nhận được đau đớn.



Nhưng hắn không thể dậy nổi.



Một lát sau, màn xe bị người bên trong xốc lên.



“Xảy ra chuyện gì rồi?” Một phu nhân xinh đẹp ôn hoà lên tiếng.



Lúc này xa phu mới thu lại cái roi da, xoay người cung kính nói với nữ nhân trên xe ngựa, “Phu nhân, là một tên ăn mày chắn đường trước xe ngựa thôi ạ, phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ đuổi nó đi, tuyệt đối không làm chậm trễ chuyện lớn của phu nhân.





Không đợi phu nhân xinh đẹp trong xe nói chuyện, một tiểu cô nương đã thò đầu ra ngoài, “Mẫu phi, tiểu ca ca kia thật là đáng thương.





Nghe vậy, phu nhân xinh đẹp ngẩng đầu nhìn về phía trước một cái, lại hỏi, “Phía trước chính là lãnh thổ Dương Châu?”

Xa phu khom người, “Vâng vâng vâng, gần đây trong thành mất mùa, chắc là chạy từ bên trong đó ra, nhưng mà phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ vòng qua Dương Châu, tuyệt đối không để nạn dân trong thành quấy nhiễu phu nhân và tiểu thư.





Nghe vậy, tiểu cô nương kinh hô, “Nạn đói? Vậy chẳng phải là không có cơm ăn sao? Cũng không có bánh trôi đường phèn, thịt cuốn phù dung, chè hạt sen, bánh hoa quế ạ?”

Không đợi phu nhân nói chuyện, tiểu cô nương đã lôi kéo tay bà năn nỉ, “Mẫu phi, tiểu ca ca kia quá đáng thương, chúng ta cho huynh ấy chút đồ ăn đi mà.







Nghe vậy, sắc mặt xa phu thay đổi, “Công…”

Dừng một chút, hắn ta ý thức được không đúng nhanh chóng sửa miệng, “Tiểu thư, không được đâu, chúng ta còn phải đi đường mấy ngày nữa!”

“Sao lại không được? Ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư!”

Tiểu cô nương ra vẻ hung dữ, Bùi Vân Khiêm nghe vậy không nhịn được muốn cười, nếu như hắn còn sức chắc chắn sẽ cười thành tiếng.



Không biết tiểu cô nương lại nói gì đó với vị phu nhân kia, vị phu nhân đầu tiên lắc đầu, sau đó trầm mặc một lát lại gật đầu.



Sau đó, màn xe buông xuống, thiếu nữ mặc một thân hồng y, trên đầu còn búi tóc như hai nụ hoa non nớt, dưới nụ hoa còn mang theo hai tua dua màu đỏ lay động trong gió.



Thiếu nữ nhảy xuống xe ngựa, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn, sau đó ngồi xổm xuống, trên tay còn cầm theo một chén sữa gạo đặt trong tầm tay hắn, nàng khẽ chớp mắt cười nói, “Tiểu ca ca, cái này cho huynh, sữa gạo này uống rất ngon đó.





Một giây đó, lần đầu tiên Bùi Vân Khiêm oán trách ông trời bất công, lần đầu tiên oán hận xuất thân của mình, lần đầu tiên cảm thấy bản thân ti tiện giống như bụi bặm.



Trong cuộc sống đen tối của hắn cuối cùng cũng có một tia sáng, nhưng hắn lại không xứng đụng vào tia sáng kia.




Câu chuyện này đã chôn sâu trong đáy lòng hắn rất nhiều năm rồi, hồi ức lặp đi lặp lại, vậy nên những hồi ức nhỏ bé vẫn luôn khắc sâu trong ấn tượng của hắn.



“Tướng quân?”

Thấy Bùi Vân Khiêm ghé vào vai nàng hồi lâu không nhúc nhích, Thẩm Xu nhịn không được vỗ vai hắn.



Có lẽ còn chưa khôi phục tinh thần, Bùi Vân Khiêm chậm chạp ‘ừm’ một tiếng.



Một hồi lâu sau, Thẩm Xu dịu dàng mở miệng, “Sau này tướng quân có gặp lại ân nhân ở Dương Châu của mình không?”

Động tác Bùi Vân Khiêm dừng lại, sau đó khôi phục như thường, nhàn nhạt nói, “Chưa từng gặp lại, chẳng qua cũng chỉ là tiện tay thôi, có lẽ nàng cũng chẳng nhớ rõ rồi.





Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đứng dậy, vẻ mặt khôi phục sự lạnh nhạt ngày thường, đưa tay xoa đầu Thẩm Xu, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Thời gian không còn sớm nữa, nghe xong chuyện xưa rồi, công chúa cũng nên ngủ thôi.





Thẩm Xu bị sự dịu dàng bất thình lình này của Bùi Vân Khiêm làm cho mất tự nhiên, nàng cử động tránh ra một khoảng cho Bùi Vân Khiêm, nhưng hắn lại chậm chạp không động.



Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới ngẩng đầu nói, “Sao tướng quân không đi? Không phải buồn ngủ sao?”



Bùi Vân Khiêm không nhúc nhích, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Thẩm Xu một lát, tầm mắt dừng trên người nàng, tuỳ ý mở miệng, “Công chúa ngủ mà không cởi quần áo sao?”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm lại nghiêng người về phía Thẩm Xu, khoé miệng cong cong, “Sao nào? Chờ thần cởi giúp người à?”

Nghe vậy, Thẩm Xu mới phản ứng lại mình chưa thay quần áo, động tác Bùi Vân Khiêm rất nhanh, vừa nói buồn ngủ đã ngồi dậy cởi áo choàng ra treo ở một bên.



Thẩm Xu ngẩng đầu liếc Bùi Vân Khiêm một cái, nhíu mày, trước kia Bùi Vân Khiêm cũng trêu chọc nàng như thế, khi đó nàng vừa mới gả đến, giống như chim sợ cành cong vậy, Bùi Vân Khiêm tuỳ tiện hù doạ nàng vài câu nàng đã sợ chết đi được, sợ Bùi Vân Khiêm máu lạnh vô tình giống như lời đồn bên ngoài, tàn nhẫn độc ác, một khi không vui sẽ lập tức rút kiếm chém nàng.



Nghĩ vậy, Thẩm Xu càng cảm thấy mình trước kia nghẹn phát hoảng rồi, nàng chậm rãi đứng lên, nhếch cằm, nhìn Bùi Vân Khiêm từ cao xuống, “Thay quần áo cho bổn công chúa.





Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm sửng sốt, ánh mắt nhìn nàng có chút thâm thuý, khoé miệng vẫn là ý cười như cũ.



Một lát sau, hắn nhướn mày nói, “Được.





Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chậm rãi đứng thẳng, áo ngủ to rộng treo trên người, từng bước tới gần Thẩm Xu, dừng lại ở vị trí chưa tới ba tấc.



Hắn cụp mắt khẽ cười, “Giơ tay, thay quần áo.





Khoé miệng Thẩm Xu mang theo ý cười, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nghe lời mở hai tay, theo động tác của Bùi Vân Khiêm, nàng ngửi thấy mùi gỗ đàn hương như có như không, khiến nàng cảm thấy say mê.



Lát sau, Thẩm Xu rõ ràng cảm nhận được hô hấp ấm áp từ trên đầu truyền xuống, má nàng nóng bừng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn quanh.



Chiều cao hai người hơn kém nhau rất nhiều, vừa mới ngước mắt lên, đập vào mắt chính là cổ áo hơi rộng mở của Bùi Vân Khiêm, lồng ngực phập phồng rơi vào đáy mắt, Thẩm Xu nghe thấy trái tim mình nặng nề đập một cái, hô hấp cũng rối loạn hơn nhiều.



Cùng lúc đó, Bùi Vân Khiêm nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng bằng gấm Tứ Xuyên của nàng, trên người Thẩm Xu chợt lạnh, váy lụa trên người nháy mắt rơi xuống.



Hô hấp Thẩm Xu nháy mắt dừng lại, không đợi nàng khôi phục tinh thần, eo đã bị đôi tay mạnh mẽ giam cầm.



Bùi Vân Khiêm đột nhiên cúi đầu xuống, khoé môi đặt ở bên tai nàng, giọng nói trầm thấp quyến rũ, còn mang theo chút ý cười, “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.





Hô hấp của Thẩm Xu như có như không phả vào lồng ngực Bùi Vân Khiêm, giọng nói hắn khàn khàn, “Có cần thần cởi hẳn ra cho công chúa nhìn cho đủ không?”