Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 44: 44: Dự Tiệc




Ngày hôm sau, khi Thẩm Xu vừa mới dùng đồ ăn sáng xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Vân Khiêm dẫn theo người từ xa đi về phía Bắc các.

“Công chúa, tướng quân tới đây.” Lâm Lãng lên tiếng nhắc nhở.

Thẩm Xu thu lại bàn tay đang đặt trên chung trà, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, ngày hôm qua Bùi Vân Khiêm cũng không ép buộc nàng phải ở lại Nam các, cũng không biết mới sáng sớm lại định tới đây làm gì.

Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm đã bước vào trong phòng, sắc mặt không nhìn ra vui hay buồn, đứng ở trước mặt Thẩm Xu nhìn nàng một lát rồi thấp giọng, “Đi thay đồ, một canh giờ sau theo ta đi dự tiệc.”

“Dự tiệc?”

Bùi Vân Khiêm khẽ ‘ừm’ một tiếng, “Tiệc mừng thọ của Phùng thượng thư.”

Nghe vậy, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, Phùng thượng thư không phải là ca ca ruột của Phùng thái hậu sao? Theo lý mà nói, quan hệ giữa hai bên phải giống như nước với lửa mới đúng, huống hồ, với tính tình của Bùi Vân Khiêm đã bao giờ hắn tham gia tiệc mừng của triều thần đâu, hôm nay sao lại có hứng thú như thế, không chỉ đi dự tiệc mà còn muốn mang nàng theo cùng?

Thấy Thẩm Xu nửa ngày trời không nói lời nào, Bùi Vân Khiêm hơi nhíu mày, thấp giọng nói, “Sao thế? Còn không đi? Nếu nàng muốn mặc như thế này đi thì bổn tướng quân cũng không ngại đâu.” Nói rồi, Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái, không chút để ý thu hồi ánh mắt, “Chỉ cần công chúa không sợ mất mặt.”

Hắn biết, mỗi lần Thẩm Xu ra cửa sẽ sửa soạn bản thân, trang điểm khéo léo, nếu để nàng ra ngoài với dáng vẻ đầu bù tóc rối còn không bằng giết nàng đi.

Nghe vậy, Thẩm Xu mới chú ý tới trên người vẫn mặc đồ ngủ đêm qua, sáng sớm nay mới dậy đã bị Lâm Lãng ép buộc ra bàn ngồi ăn sáng uống thuốc, còn chưa kịp thay quần áo, không nghĩ tới lại trùng hợp bị Bùi Vân Khiêm bắt gặp, còn mượn cơ hội cười nhạo nàng một phen.

Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái rồi mang theo Lâm Lãng đi ra phía sau thay quần áo.

Thẩm Xu ngồi ngay ngắn trước gương đồng, Lâm Lãng đứng phía sau tỉ mỉ giúp nàng chải tóc, “Công chúa, hôm nay người muốn búi tóc kiểu gì thế ạ?” Động tác trên tay không dừng lại, quay đầu hỏi.

Thẩm Xu nhìn qua, “Búi tóc phi tiên như bình thường là được rồi, cũng không cần đồ trang sức hoa lệ, không khiến người ta chú ý là tốt nhất.”

Lâm Lãng đáp lại, rất nhanh đã búi tóc cho Thẩm Xu xong xuôi, lại trang điểm theo kiểu đào hoa đang lưu hành hiện nay, trên trán vẽ hoa điền nho nhỏ, khiến cho cả khuôn mặt sống động hẳn lên.

“Công chúa muốn cài thêm trâm không?” Lâm Lãng cảm thấy trang sức trên đầu Thẩm Xu đúng là hơi thiếu một chút.

Nghe vậy, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía gương đồng.



Nữ tử trong gương mỹ mục lưu phán, xảo tiếu thiến hề*, làn da Thẩm Xu vốn dĩ đã rất trắng, bây giờ khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trang điểm kiểu đào hoa càng khiến làn da nàng trắng như tuyết, chỉ một cái nhìn thôi cũng đã toả sáng xung quanh, xinh đẹp không gì sánh bằng.



(*trích từ bài thơ Thạc Nhân 2 của Khổng Tử, ý nói nụ cười rất khéo, đôi mắt xinh đẹp, theo thivien.net)

Sau đó, ánh mắt chuyển tới đỉnh đầu, búi tóc phi tiên tinh xảo chỉ cắm hai chiếc trâm cài không quá bắt mắt, thật ra cũng không thể nói là trâm cài, chẳng qua so với bộ trâm cài đông châu kia thì trông có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.

“Không cần, như vậy là được rồi.” Thẩm Xu thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói.

Thẩm Xu cũng đã nói thế rồi, Lâm Lãng cũng không kiên trì nữa, đáp lại một tiếng rồi bắt đầu kết thúc búi tóc.

“Thời gian cũng không còn sớm, mau lấy xiêm y tới đây, để bổn cung tự mình làm là được rồi.” Bùi Vân Khiêm nói một canh giờ sau sẽ xuất phát, thầm nhẩm trong lòng, bây giờ đã qua gần nửa canh giờ rồi, mặc kệ vì sao hôm nay Bùi Vân Khiêm muốn đưa nàng đi dự tiệc, nếu hắn đã muốn đưa nàng đi, vậy nhất định là có nguyên nhân, không thể chậm trễ chính sự được.

“Công chúa, hôm nay người muốn mặc bộ xiêm y nào? Nô tỳ đi chuẩn bị giúp người.”

Thẩm Xu nhìn Bùi Vân Khiêm ở ngoài cửa rồi nói, “Mặc chiếc váy dài đỏ kia đi.”



Vừa hay xứng đôi với áo choàng xanh đậm với hoa văn tối màu kia của Bùi Vân Khiêm.

Nghe vậy, Lâm Lãng gật đầu rồi lui ra ngoài.

Chờ tới lúc Lâm Lãng trở lại, trên tay đã nhiều thêm một bộ váy và một chiếc áo choàng màu xanh biếc, Lâm Lãng đặt áo choàng trên bàn trước mặt Thẩm Xu rồi đỡ nàng đứng dậy, “Bệnh phong hàn của công chúa còn chưa khỏi hẳn, hôm nay gió lớn, nô tỳ giúp công chúa lấy thêm một chiếc áo choàng, miễn để trên đường đi lại cảm lạnh.”

“Được.” Lâm Lãng luôn luôn tinh tế, trước nay rất chú ý chăm sóc nàng, rất nhiều điều nàng không nghĩ tới, Lâm Lãng đều sẽ thay nàng chuẩn bị kỹ càng.

Thẩm Xu đứng ở sau bình phong, để Lâm Lãng giúp đỡ thay quần áo, hơn nửa ngày trời mới phát hiện hình như thiếu mất một cái đai thắt eo.

“Không vội, ngươi đi tìm đi.”

Vừa dứt lời, Lâm Lãng vội vội vàng vàng đi tìm cái đai kia, hẳn là rơi trên đường đi lấy xiêm y rồi.

Thẩm Xu hơi nhíu mày, Lâm Lãng luôn làm việc thoả đáng, tại sao hôm nay lại làm rơi đai lưng rồi?


Đợi gần nửa chén trà, Lâm Lãng cũng chưa thấy trở về.



Cũng không biết đai lưng làm rơi ở đâu, lâu như vậy rồi cũng chưa tìm được, mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, Thẩm Xu vừa định mở miệng gọi người tới lấy một bộ xiêm y khác, không đợi nàng kêu thành tiếng, bên hông đã được một cái dây ngọc mềm mại phủ lên.



“Sao lại tìm lâu thế? Tìm thấy ở đâu vậy?”

Người phía sau không đáp lại.

Từ trước tới giờ Lâm Lãng không bao giờ phạm lỗi nhỏ như vậy, Thẩm Xu chỉ cho rằng nàng ấy nhất thời sợ hãi nên không hỏi nhiều, tự mình nói tiếp, “Ngươi cảm thấy bộ đồ hôm nay của bổn cung đẹp không?” Không đợi người phía sau đáp lại, Thẩm Xu nâng tay cúi đầu nhìn xiêm y trên người, “Ngươi nhìn màu sắc này mà xem, xứng đôi với bộ đồ hôm nay tướng quân mặc lắm.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy người phía sau cười khẽ một tiếng, “Ừm, rất xứng đôi.”

Giọng nói trầm thấp, khó nén ý cười.

Nghe vậy, Thẩm Xu giật mình theo bản năng muốn xoay người lại, không đợi nàng nhúc nhích đã phát hiện trên eo như bị giam cầm, không thể động đậy.



Lúc này Thẩm Xu mới phát hiện, trên eo mình được thắt một chiếc đai lưng bằng ngọc mềm mại, mà một đầu khác của đai lưng đang nằm trong tay Bùi Vân Khiêm.

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện đã phát hiện một trận hô hấp ấm áp truyền từ đỉnh đầu xuống còn mang theo hương gỗ nhàn nhạt, bàn tay nam nhân giam cầm ở bên hông nàng, thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích, còn chưa thắt xong đâu.”

Giọng nói trầm thấp, không thể xía vào.

Thẩm Xu cảm giác được bàn tay trên eo mình rất có sức, giống như chỉ cần nàng động một cái, bàn tay bên hông sẽ siết chặt eo nàng mất.

Nàng tin Bùi Vân Khiêm có năng lực này.

Thấy Thẩm Xu không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm lại cử động tay một vòng một vòng quấn quanh eo Thẩm Xu.




Tầm mắt hắn dừng bên eo nàng, vốn dĩ dáng người Thẩm Xu đã mảnh khảnh, bây giờ thắt đai lưng vào, vòng eo một tay là có thể ôm được hết.

Hầu kết Bùi Vân Khiêm chuyển động, một lát sau là rời mắt đi chỗ khác.

“Được rồi.”



Thẩm Xu xoay người lại, hơi hơi mím môi, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Bùi Vân Khiêm, cũng không biết lời nói vừa rồi của nàng Bùi Vân Khiêm nghe hiểu mấy phần.

Thấy dáng vẻ của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhịn không được nói, “Lúc này mới biết thẹn thùng à?”

Thẩm Xu ngẩng đầu.

Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi tầm mắt, khoé miệng mang theo ý cười, nhàn nhạt nói, “Vừa rồi sau lưng trộm nói muốn mặc xiêm y giống với bổn tướng quân sao lại không thấy công chúa thẹn thùng?”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm cong môi, nghiêng người ghé lại gần Thẩm Xu, “Bổn tướng quân cũng không biết, công chúa lại có tâm tư như vậy đấy.”

Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu tức khắc hiện lên màu đỏ ửng, nàng mím môi, xấu hổ tới mức tay chân không biết đặt đâu mới được.



Nàng nhịn không được lảng sang chuyện khác, “Hôm nay ta đi dự tiệc với ngươi có cần chú ý gì không?”

Suy nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên nàng dự tiệc với thân phận phu nhân của Bùi Vân Khiêm, vẫn nên hỏi rõ ràng để đỡ mất lễ nghĩa, mất thể diện của Bùi Vân Khiêm.

Nghe thế, Bùi Vân Khiêm đứng thẳng, thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói, “Không có gì phải chú ý.”

Nàng là thê tử của Bùi Vân Khiêm hắn, mặc kệ đi đến đâu thì người khác cũng phải kính trọng nàng, nếu nàng không muốn, cho dù lão Thiên Vương tới đây cũng không cần để ý, đã có hắn chống lưng cho nàng.


Mặc kệ đi đến nơi nào, ba chữ Bùi Vân Khiêm chính là quy củ.

Nếu Bùi Vân Khiêm đã nói thế, Thẩm Xu cũng không kiên trì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, còn có Bùi Vân Khiêm bên cạnh đã khiến nàng an tâm hơn rất nhiều.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi chưa?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhìn qua, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài cửa, Thẩm Xu theo phía sau hắn cùng nhau ra cửa.

Vừa qua giờ ăn sáng, người đi trên đường không nhiều lắm, chỉ rải rác có mấy người bán hàng rong ở trên phố chào hàng, xa xa nhìn thấy chiếc xe ngựa có chữ ‘Bùi’, rất tự nhiên nhường đường cho xe ngựa đi qua, thong thả chạy trên đường phố Sở Kinh thành.

Bên trong xe ngựa, Thẩm Xu ngồi ngay ngắn bên cạnh Bùi Vân Khiêm, khoảng cách giữa hai người là một tấc.

Cũng không biết từ sau lần bị ám sát trong cung trở về, xe ngựa này đã bị Bùi Vân Khiêm thay đổi như thế nào, không gian bên trong xe rõ ràng hẹp hơn trước rất nhiều, cửa sổ xe cũng được ngăn bằng một tấm dày như muốn cản lại cái gì đó.

Sau khi Bùi Vân Khiêm lên xe ngựa thì không nói chuyện nữa, vẫn luôn nhắm mắt ngồi cạnh Thẩm Xu nghiêng người dựa vào xe giống như đêm qua không ngủ ngon vậy.

Thật ra Thẩm Xu rất có tinh thần, đêm qua coi như một đêm nàng ngủ ngon nhất từ trước tới giờ sau khi dọn tới Bắc các, ngày hôm qua lúc Bùi Vân Khiêm tặng mấy thứ kia, Thẩm Xu kêu Lâm Lãng lựa một chút đồ đi đổi thảm lông và chăn đắp, lại gọi người mang lò sưởi được tặng tới, cứ thế mà khiến cho Bắc các lạnh lẽo trở nên ấm áp.


Nghe trên đường mơ hồ truyền tới vài tiếng thét to, Thẩm Xu đột nhiên nổi hứng thú, nhịn không được giơ tay xốc màn che lên nhìn ra ngoài.



Đang lúc Thẩm Xu vui vẻ nhìn ngó, hứng thú bừng bừng, phía sau truyền tới giọng nói lạnh như băng, “Nếu công chúa không muốn chết thì tốt nhất là buông rèm che xuống, nếu không gặp phải thích khách như lần trước, bổn tướng quân cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho công chúa.”

Nghe vậy, Thẩm Xu cứng đờ quay đầu nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, thấy đôi mắt đen nhánh lạnh như băng của hắn đang lẳng lặng nhìn tay mình, Thẩm Xu mới phản ứng lại thả màn xe ra.

Nàng biết Bùi Vân Khiêm không hù doạ nàng, chuyện bị ám sát trên đường từ hoàng cung trở về đợt trước, bây giờ nhớ lại là Thẩm Xu còn cảm thấy sợ.

Nàng mếu máo giống như trẻ nhỏ làm chuyện sai, hậm hực thu hồi ánh mắt yên tĩnh ngồi trong xe.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái rồi thẳng người hô một tiếng với Tần Tuần ngoài xe, “Dừng xe.”

Nghe vậy, Thẩm Xu không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, “Tới rồi sao?”

Bùi Vân Khiêm không đáp, đứng dậy kéo màn xe rồi đi xuống.

Thẩm Xu không hiểu tại sao, hắn lại tức giận sao? Chẳng qua là nàng nghe thấy tiếng chào hàng bên ngoài nên mới hứng thú không nhịn được vén rèm lên nhìn trong chốc lát, cũng không chọc tới hắn mà.

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm lại lần nữa trở lại xe ngựa, trong tay còn có thêm một phần kẹo đường phèn.

“Cho nàng.”

Thẩm Xu nhìn kẹo đường phèn được đưa tới trước mặt, làm sao Bùi Vân Khiêm lại biết nàng thích ăn cái này?

Thấy Thẩm Xu nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay hắn mà không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, “Không muốn ăn sao?”

Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, nhanh chóng nhận lấy, “Cảm ơn tướng quân.”

Lúc trước nàng ra khỏi cung cùng mẫu phi từng ăn cái này một lần, từ đó về sau cũng chưa thể nếm thử hương vị món này được nữa, tuy nói trong cung không thiếu sơn hào hải vị, nhưng thỉnh thoảng Thẩm Xu vẫn sẽ hoài niệm món ăn ở trên đường này, vừa rồi cũng do nàng nghe thấy tiếng chào hàng nên mới không nhịn được kéo rèm ra nhìn nhiều vài lần.

Chỉ là, không nghĩ tới nàng không nói gì, vậy mà Bùi Vân Khiêm lại giúp nàng mua nó.

Từ trước tới nay, dường như sở thích của nàng và Bùi Vân Khiêm gần như tương đồng với nhau, thức ăn cũng không ngoại lệ, nàng gả tới Bùi phủ cũng đã vài tháng, đồ ăn mỗi ngày không có món nào là không phải món nàng không thích.



Hoặc cũng có lẽ, Bùi Vân Khiêm giỏi đoán tâm tư con người, mỗi khi tranh cãi với hắn đều bị hắn bắt thóp, giống như hắn có thể đoán trúng nàng đang suy nghĩ cái gì vậy.

Nếu không phải nàng nhớ rõ cả hai đời nàng không có gì giao thoa với Bùi Vân Khiêm từ trước, sợ rằng nàng đã cho rằng hai người quen biết nhau lâu rồi.

Thẩm Xu chỉ cảm thấy kẹo đường phèn hôm nay ăn vô cùng ngon miệng, so với khi còn nhỏ ngon hơn rất nhiều.