Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 38: 38: Cường Thế




Thân mình Thẩm Xu run lên, nếu không phải có Lâm Lãng đỡ ở phía sau, có lẽ nàng đã thật sự sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã xuống dưới.



Nàng ngẩng đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn người đang ngồi trong xe ngựa, sau khi xác định mình không gặp ảo giác mới tiếp nhận được sự thật Bùi Vân Khiêm đang ở trong xe ngựa.



Trong lòng Thẩm Xu bồn chồn, không phải hôm qua mới đuổi nàng ra khỏi phòng sao, còn ghét bỏ tới mức đến cái chăn nàng từng dùng cũng ném đi, sao hôm nay lại tới đây để ngồi chung xe ngựa với nàng chứ? Nhưng Thẩm Xu lại nghĩ, xe ngựa là của Bùi gia, đương nhiên là Bùi Vân Khiêm muốn ngồi thì ngồi, nhưng mà, nàng không cầu gì khác, chỉ hi vọng lát nữa hắn đừng có mà đột nhiên cảm thấy khó chịu lại đuổi nàng xuống xe là được.



Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt chậm rãi truyền vào trong tai, “Lề mề cái gì? Vẫn chưa lên?”

Thẩm Xu mới vừa đặt chân còn lại lên đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói tiếp, “Nếu không thì đi xuống đi, lãng phí thời gian.





Nghe thấy lời này là Thẩm Xu lại cảm thấy bực bội, nàng vừa mới bước lên, sớm không nói muộn không nói, Bùi Vân Khiêm lại cố tình nói ngay lúc này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.



Nhưng mà, bây giờ hai chân nàng đã ở trên xe, chỉ kém có một bước, nếu bây giờ nàng giận dỗi xuống xe chỉ sợ là sẽ muộn mất.



Nghĩ vậy, Thẩm Xu đè nén sự bực bội trong lòng, thầm mặc niệm hai lần ‘không tức giận với chó, không tức giận với chó’ mới căng da đầu bước vào trong xe ngựa.



Cũng may Bùi Vân Khiêm còn có chút nhân tính, khoảng không gian hắn để lại cho nàng cũng tính là lớn, thân mình Thẩm Xu vốn dĩ mảnh khảnh, không chiếm chỗ là bao, nàng ngồi gọn một chỗ, bảo trì khoảng cách với Bùi Vân Khiêm, trộm nhìn hắn vài lần, thấy hắn vẫn luôn nhắm mặt không phản ứng lại nàng, Thẩm Xu mới yên lòng, nhẹ nhàng dựa cả người vào cửa sổ xe.





Có lẽ là đã mệt mỏi nhiều ngày, hơn nữa còn nhiễm phong hàn, sáng sớm nay lúc tỉnh giấc nàng đã thấy cả người mơ màng, cũng không biết khi nào đã dựa vào cửa sổ xe ngủ mất.



Một giấc này tuy rằng ở trên xe nhưng Thẩm Xu vẫn ngủ rất ngon, chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại cả người đã đỡ hơn rất nhiều.



Thẩm Xu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới vừa mở mặt đã đối diện với đôi con ngươi lạnh lùng của Bùi Vân Khiêm, nàng sợ tới mức cả kinh ngồi dậy, lúc này Thẩm Xu mới phát hiện mình ngủ trên vai Bùi Vân Khiêm.





Nàng nhìn Bùi Vân Khiêm mím môi, nghĩ trăm lần cũng không ra nguyên do tại sao rõ ràng nàng dựa vào cửa sổ đểu ngủ, mà khi tỉnh dậy lại ở trên vai Bùi Vân Khiêm?

Những đêm trước kia nàng ngủ chung giường với Bùi Vân Khiêm, trước khi nàng ngủ cũng sẽ càng Bùi Vân Khiêm một khoảng xa, sau khi tỉnh lại sẽ cách hắn càng gần, rồi có một ngày nàng ngủ không được sâu cho lắm mới phát hiện, sở dĩ ngày nào nàng cũng thức dậy trong ngực Bùi Vân Khiêm là do ban đêm khi nàng đã ngủ, hắn sẽ cẩn thận ôm lấy nàng vào trong lòng.



Chẳng qua, khi đó trái tim nàng có Bùi Vân Khiêm nên mới làm bộ như không biết, trước nay chưa từng nhắc tới chuyện này với hắn.



Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhịn không được ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mắt mơ màng, vừa rồi không phải là… nhưng ngẫm lại quan hệ hiện tại của hai người, hẳn là sẽ không thể nào…


Thấy thế, Bùi Vân Khiêm xê dịch thân mình, sau đó nhích lại gần, hất cằm lên ghét bỏ liếc Thẩm Xu một cái rồi không nói gì, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống phía sau lưng nàng, ý đồ rõ ràng.



Thẩm Xu theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua phía sau, nàng đã hoàn toàn lệch khỏi vị trí ban đầu lúc mới lên xe ngựa, mà Bùi Vân Khiêm vẫn không nhúc nhích, vị trí ngồi y như ban đầu.



Thẩm Xu nhíu mày, chẳng lẽ là do nàng ngủ mơ màng rồi gục lên vai Bùi Vân Khiêm?

Nghĩ vậy, khuôn mặt Thẩm Xu nháy mắt nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm nữa, yên lặng nắm góc áo lui về, còn không quên dùng tay giữ lấy mành xe.



Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy không khí trong xe ngựa xấu hổ một cách kỳ lạ, nàng hận không thể tìm một cái khe dưới đất trực tiếp chui vào trong đó, hoàn toàn không chú ý tới Bùi Vân Khiêm đang bình thản ung dung ngồi phía bên kia, thu từng cử chỉ hành động của nàng vào trong mắt, khoé miệng khẽ cười không dễ phát hiện, một lát sau lại che giấu ý cười.



Không bao lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa hoàng cung.



Sau lần vừa rồi, Thẩm Xu cũng không ngủ tiếp nữa, nhưng sợ đối diện với Bùi Vân Khiêm mà xấu hổ cho nên nàng dứt khoát nhắm mắt giả bộ ngủ, mãi cho tới khi xe ngựa dừng lại mới mở mắt.



Trầm mặc một hồi, thấy Bùi Vân Khiêm vẫn không nhúc nhích mà nhắm mắt như cũ, nàng cử động rồi kéo màn xe chuẩn bị đi xuống.



Không biết có phải ngồi lâu trên xe hay không, một chân vừa mới bước ra đã bị dẫm hụt, cả người nghiêng về phía trước.




Trong lòng Thẩm Xu run lên, có lẽ nàng là người đầu tiên ngã từ trên xe ngựa xuống đất trong toàn Sở Kinh thành này, vốn tưởng rằng sẽ ngã mạnh xuống đất, lại không nghĩ rằng, giây tiếp theo, cổ tay được một đôi tay có lực nắm chặt lấy, sau đó dễ như trở bàn tay kéo nàng quay trở về trong xe.





Không đợi nàng khôi phục lại tinh thần đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp quen thuộc, chẳng qua bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo.



Ngay sau đó, Thẩm Xu cảm thấy đỉnh đầu truyền tới hơi thở ấm áp, giọng nói lạnh như sắp kết băng, “Còn chưa ôm đủ sao?”

Thẩm Xu, “?”

Rõ ràng là Bùi Vân Khiêm nắm tay kéo nàng vào ngực, sao lời tới miệng hắn lại thành nàng chủ động nhào vào rồi?

Thẩm Xu nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy.



Không đợi nàng nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã xoay mặt xuống xe, Thẩm Xu cũng không hề chậm trễ đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm, chẳng qua bây giờ không giống vừa rồi nữa, có Lâm Lãng đỡ nàng ở ngoài cửa.



Yến hội hôm nay cho phép hạ nhân đi theo hầu, cho nên Thẩm Xu vẫn luôn đi cùng Lâm Lãng, mà Bùi Vân Khiêm đi nhanh ở xa phía trước, bỏ lại hai người ở sau lưng.




Từ nhỏ Thẩm Xu đã lớn lên ở trong cung, đương nhiên còn quen đường lối trong cung hơn Bùi Vân Khiêm, vậy nên cho dù không có Bùi Vân Khiêm dẫn đường thì nàng cũng có thể thuần thục tìm được cung điện tổ chức xuân yến.



Bùi Vân Khiêm tự mình đi phía trước, mãi cho tới khi đi đến Trọng Hoa điện, bước chân của hắn mới chậm lại, chờ tới lúc hắn quay đầu đã không nhìn thấy Thẩm Xu đâu, chỉ có thể trông thấy thân ảnh mơ hồ ở phía sau.



Hắn nhíu mày, bước chân dừng tại chỗ.



Khách khứa lui tới rất nhiều, thay vì nói không thấy Bùi Vân Khiêm, không bằng nói nàng không hề nghĩ tới hắn đang đợi nàng.



Thấy Bùi Vân Khiêm đứng ở đây từ phía xa, nàng còn đang do dự xem có nên chào hỏi một hai câu, hỏi hắn có muốn vào cùng nàng không, nhưng nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi trên xe ngựa, Thẩm Xu lập tức cắt đứt ý nghĩ vừa rồi.



Thẩm Xu hơi cúi đầu, không coi ai ra gì mà dắt Lâm Lãng đi lướt qua trước mặt Bùi Vân Khiêm.





Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, chẳng lẽ biểu hiện của hắn còn chưa rõ sao?

Trái tim đập nhanh của Thẩm Xu vừa rơi xuống đã nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc.



“Xu Nhi.





Thẩm Xu sửng sốt, xoay người lên tiếng, “Tô Ngự ca ca?”

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Xu, Tô Ngự nhíu mày, “Sắc mặt không tốt chút nào, đêm qua muội không nghỉ ngơi tốt sao?”

Thẩm Xu vừa định nói chuyện, giây tiếp theo đã cảm thấy eo mình bị người ta giam cầm, vòng tay mang theo sức kéo, chưa gì đã bị người nọ ôm trong ngực, sức lực mang tính xâm lược.



Giọng nói nam nhân âm trầm lạnh lẽo.



“Phu nhân của bổn tướng quân, không nhọc thế tử lo lắng.