Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 26: 26: Sợ Sao




Nghe vậy, Tần Tuần sửng sốt, tuy là hắn đã đi theo Bùi Vân Khiêm nhiều năm như vậy nhưng cũng nhất thời không hiểu được ý của Bùi Vân Khiêm.

Rõ ràng Thẩm Xu vụng trộm tiến vào thư phòng Bùi Vân Khiêm để tìm đồ vật gì đó, nhưng phản ứng của Bùi Vân Khiêm thật sự khiến Tần Tuần ngoài ý muốn.

Từ trước đến nay mọi người đều biết thư phòng của Bùi Vân Khiêm chính là cấm địa trong phủ tướng quân, không cho người ngoài ra vào, vệ sinh thư phòng đều do Chu Tước và Tần Tuần thay phiên nhau quét dọn.

Tần Tuần nhớ rõ trước đây có một nha hoàn mới tới trong phủ không hiểu quy tắc, lỡ xông vào thư phòng của tướng quân, khả năng cũng do một chút tâm tư nữ nhân, nhưng hắn nhớ nha hoàn kia bị phát hiện, chẳng qua chỉ là giúp tướng quân sửa sang lại bàn làm việc, vậy mà tướng quân lại giận tím mặt rút kiếm chém người rồi ném tới bãi tha ma.

Bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, Tần Tuần còn có chút hãi hùng khiếp vía, đó là lần đầu tiên hắn thấy Bùi Vân Khiêm hành động như vậy.



Nhưng hôm nay đổi thành phu nhân lại không giống vậy, chẳng những tướng quân không tức giận, ngược lại còn bảo hắn nói bé thôi đừng doạ phu nhân, khiến hắn nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì.

Một lúc lâu sau, Tần Tuần mới nói, “Tướng quân, chúng ta đi vào hay là…”

Không chờ Tần Tuần nói xong đã bị Bùi Vân Khiêm cau mày cắt lời.

“Suỵt… nhỏ giọng một chút.”

Bùi Vân Khiêm xoay người đẩy Tần Tuần ra xa, “Không cần vào trong, việc hôm nay coi như không thấy.”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm xoay người đi về phía phòng ngủ, chưa đi được bao xa đã dừng lại quay đầu phân phó với Tần Tuần, “Chờ lát nữa nhớ kêu mấy hạ nhân làm việc từ thư phòng tới phòng ngủ đi ra chỗ khác, ngươi đứng đây canh chừng phu nhân, đừng để người khác đi qua khiến phu nhân kinh ngạc, chờ nàng ra khỏi rồi về phòng báo cho ta một tiếng.”

Tuy rằng Tần Tuần khó hiểu nhưng vẫn gật đầu khom lưng đồng ý.

Sắc trời tối dần, Thẩm Xu gần như đã lục lọi mọi ngóc ngách trong thư phòng nhưng không thu hoạch được gì cả.

Nàng mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nhẹ nhàng hô hấp, chân mày cũng nhíu lại.



Thẩm Xu giương mắt nhìn quanh bốn phía, trong lòng nghi hoặc, cũng không thấy trong phòng này có chỗ nào thích hợp để giấu đồ, chẳng lẽ thư phòng Bùi Vân Khiêm còn có cơ quan bí mật?



Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị Thẩm Xu bỏ qua, cho dù trong thư phòng Bùi Vân Khiêm có cơ quan bí mật thì cũng chỉ có hắn mới biết được, nàng ở trong thư phòng tìm tòi khá lâu cũng không thấy nơi nào có thể làm thành cơ quan bí mật được, vậy mật thám mà Phùng Thái hậu sắp xếp vào trong phủ càng không thể tìm được.

Chẳng lẽ nàng tính sai rồi? Hay là người của bà ta vẫn chưa bỏ quyển sách vào trong thư phòng?

Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quá nhiều, trong lòng Thẩm Xu rối loạn, nhất thời cũng không thể nghĩ kỹ.

Thầm tính thời gian nàng hồi phủ cũng đã lâu, chắc hẳn Bùi Vân Khiêm cũng đã quay về.



Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhanh chân đứng dậy, thừa dịp không có ai lặng lẽ chuồn ra khỏi thư phòng, nếu còn không đi, đợi lát nữa Bùi Vân Khiêm trở về nàng cũng không giải thích được.

Thẩm Xu thầm cảm thấy may mắn, dọc đường đi, tuy rằng nàng cố ý tránh người nhưng không ngờ lại cũng không gặp được ai cả.





May là vận khí hôm nay của nàng rất tốt, nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra đã đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu sợ tới mức cả người cứng đờ.

Trên mặt Bùi Vân Khiêm không hề có biểu tình gì, ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt không chút để ý dừng trên mặt Thẩm Xu, “Đang làm gì vậy?”

Trong lòng Thẩm Xu căng thẳng, có chút chột dạ điều chỉnh hô hấp, khoé miệng cười nhạt, “Tướng quân trở về lúc nào thế? Dùng bữa tối chưa?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn qua, giọng nói không mặn không nhạt, không rõ có cảm xúc gì, “Không phải bổn tướng quân đang hỏi người sao?”

Từ trước đến nay Thẩm Xu không hiểu rõ tâm tư Bùi Vân Khiêm, lấy hiểu biết của nàng với hắn từ khi gả tới phủ tướng quân tới nơi, sắc mặt lúc này của hắn chính là không vui.

Nhưng Bùi Vân Khiêm không vui bởi vì về phòng không thấy nàng, hay là do phát hiện nàng vào thư phòng của mình, Thẩm Xu cũng không biết.

Trong lòng cân nhắc một lúc lâu, lông mi Thẩm Xu run run, cố gắng trấn định, chậm rãi mở miệng nói, “Bổn cung thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp, bữa tối ăn hơi nhiều nên ra ngoài tản bộ, tướng quân cho rằng bổn cung đi đâu?”


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không nói chuyện, theo bản năng liếc bên ngoài một cái, thấy ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, hắn cười nhạt một tiếng, đuôi mắt nhếch lên, cũng may nha đầu này có đầu óc, không nói mấy lời lung tung với hắn.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm ‘ồ’ một tiếng, lần nữa thu liễm ý cười trong mắt, trầm giọng nói, “Công chúa ăn nhiều? Nhưng sao bổn tướng quân lại nghe thấy Lâm Lãng nói hôm nay công chúa từ trong cung trở về tâm sự nặng nề, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn xong?”

Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trùng xuống, nắm chặt khăn trên tay, nhanh như vậy đã bị vạch trần rồi sao?



Không chờ Thẩm Xu mở miệng giải thích, Bùi Vân Khiêm liếc nàng cái nữa rồi nhàn nhạt thay nàng nói chuyện, “Nếu bổn tướng quân đoán không sai, công chúa cảm thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp, cho nên mới ra ngoài tản bộ.”

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Thẩm Xu chân thành gật đầu hai cái.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, chậm rãi thu hồi ánh mắt, sâu xa mở miệng nói, “Vậy công chúa ăn không vô là do đợi bổn tướng quân hồi phủ ăn cùng?”

Thẩm Xu sửng sốt, sao Bùi Vân Khiêm lại nghĩ thế chứ?

Thấy nàng mờ mịt nhìn mình, nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì, đôi mắt Bùi Vân Khiêm sắc bén, “Công chúa đi tản bộ cũng vì có thể ăn nhiều hơn với bổn tướng quân? Bổn tướng quân nói đúng chứ?”

Ánh mắt hắn sắc bén, Thẩm Xu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Giờ khắc này, ánh mắt của hắn khiến nàng cảm thấy mình gặp ảo giác, chỉ cần nàng nói nửa chữ không sẽ bị kéo ra ngoài ‘xử phạt’, khẽ nuốt nước miếng, nắm chặt khăn dưới ống tay áo, một lúc lâu sau Thẩm Xu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, nhướn mày, “Lại đây.”

Thẩm Xu không nhúc nhích, lần nữa cúi đầu, lông mi run run, trong ống tay áo nàng còn cất giấu ‘chứng cứ’ của Phùng Thái hậu, nàng sợ mình tới gần sẽ bị hắn phát hiện, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

Còn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh nhạt, “Còn không qua đây? Chờ ta mời người?”

Thẩm Xu theo bản năng giật giật ngón tay, đẩy sâu quyển sách vào bên trong, sau khi chắc chắn sẽ không rơi ra mới chậm rãi bước qua.

Nàng dừng lại cách Bùi Vân Khiêm ba thước, cúi đầu khẽ nói, “Tướng quân có phải còn chưa dùng cơm tối đúng không? Ta tới phòng bếp truyền thiện giúp tướng quân.”


Nhìn vẻ mặt chột dạ của Thẩm Xu, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong cong, đột nhiên có chút hứng thú, ánh mắt không chút để ý dừng trên ống tay áo Thẩm Xu, trên người tiểu nha đầu này còn có quyển sách kia, bây giờ chắc hẳn đã chột dạ muốn chết, hận không thể cách hắn thật xa.

Nghĩ vậy, đuôi mắt Bùi Vân Khiêm giật giật, đôi mắt đào hoa tinh xảo quyến rũ, trên mặt mang theo ý cười, rất có hứng thú nhìn Thẩm Xu, “Cách ta xa như vậy làm gì? Bổn tướng quân có thể ăn thịt người được sao?”

Thẩm Xu không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Bùi Vân Khiêm, rõ ràng ngữ khí vừa rồi còn lạnh nhạt xa cách, bây giờ lại mang theo vài phần ngả ngớn.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu mím môi, đúng là hỉ nộ vô thường.

Thấy Thẩm Xu không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm nghiêng người, nửa người dựa vào trên giường, híp híp mắt, “Người sợ ta?”



Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, vẻ mặt mơ màng.

Vấn đề này Thẩm Xu đã lâu rồi không nghĩ tới, ngay từ đầu đúng thật là sợ, bất kể là do tin đồn trong kinh thành hay là do cảnh tượng ngày đại hôn thấy hắn giơ tay lấy mạng người khác đều đủ để khiến Thẩm Xu sợ hãi.

Nhưng sau này, không nói đến đời trước Bùi Vân Khiêm vì nàng mà chết, một đời này hắn lại vì bảo vệ nàng mà nguy hiểm tới tính mạng, sau khi thành hôn cũng không để nàng chịu chút ấm ức nào.

Trừ những khi làm mặt lạnh doạ nàng, thỉnh thoảng còn trêu chọc nàng nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt ra, dường như cũng không có khuyết điểm gì khác, dáng vẻ lại còn rất đẹp.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu trộm liếc Bùi Vân Khiêm một cái, lại không ngờ tới đụng phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn cũng đang nhìn mình.

Trái tim Thẩm Xu tức khắc lỡ mất một nhịp.

Nàng nghĩ, có lẽ Lâm Lãng nói rất đúng, Bùi Vân Khiêm trông đẹp như vậy, trái tim nàng hẳn là đã có hắn.

“Thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời sao?”

Đang suy nghĩ, bên tai Thẩm Xu truyền tới giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần không vui của Bùi Vân Khiêm.

Thẩm Xu sửng sốt, nhớ tới những lời hắn vừa hỏi nàng, theo bản năng lắc đầu, “Không sợ?”


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười khẽ, “Ồ… thế sao?”

Vừa dứt lời, Thẩm Xu cảm thấy cánh tay mình đã bị một đôi tay có lực nắm lấy.



Theo bản năng nàng muốn đưa tay che ống tay áo lại, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, đôi tay đang nắm chặt lấy tay nàng đã dùng lực kéo xuống, cả người nàng ngã về phía trước.

Nhưng cũng may có kinh nghiệm mấy lần trước, lúc này Thẩm Xu cũng không quá ngạc nhiên với hành động của Bùi Vân Khiêm, nhưng thứ đồ trong ống tay áo lại làm trái tim nàng kinh hoàng không thôi, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi trên mặt đất.

Giây tiếp theo, Thẩm Xu vững vàng rơi vào trong một cái ôm quen thuộc ấm áp, thần sắc lại hoảng loạn hơn so với những lần trước.

Nàng giật giật thân mình yên tĩnh nằm trong lồng ngực Bùi Vân Khiêm, không dám giãy giụa, bởi vì nàng cảm nhận được, cánh tay Bùi Vân Khiêm đặt trên hông nàng chỉ cần dịch thêm chút nữa thôi là có thể chạm tới quyển sách kia rồi.

Hôm nay Thẩm Xu thuận theo như thế đúng là khiến Bùi Vân Khiêm cảm thấy ngoài ý muốn, xem ra nha đầu này chột dạ vẫn có chỗ tốt.


Nghĩ vậy, ánh mắt vốn dĩ đã sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm đột nhiên trở nên thâm thuý, đáy mắt mang theo d.ục vọng nồng đậm, rung động trong lòng cũng sâu thêm vài phần.

Hắn chợt cúi người xuống, môi dán bên vành tai Thẩm Xu, nhẹ giọng nói, “Ngoan, không sợ thì tốt.”

Giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp dịu dàng, âm cuối giống như đang thổi khí vào tai nàng, vô cùng câu dẫn.



Thẩm Xu chỉ cảm thấy mình vừa nghe thấy giọng nói của Bùi Vân Khiêm, trong đầu như có hàng nghìn pháo hoa nổ tung, trong lòng cũng như có hàng vạn con kiến bò loạn, trái tim ngứa ngáy khó chịu.

Không chờ Thẩm Xu phản ứng lại, cánh tay bên hông đã đột nhiên siết chặt, ngay sau đó, đầu ngón tay hắn nâng căm nàng lên, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm dần dần trở nên phóng đại, cảm xúc lạnh lẽo ướt át của đôi môi khiến cả người nàng cứng đờ.

Thẩm Xu trừng lớn hai mắt, hô hấp dừng lại.



Nàng bắt gặp sự thâm tình trong đáy mắt Bùi Vân Khiêm mà ngày thường chưa thấy bao giờ, đôi mắt đào hoa tinh xảo nhìn nàng không rời, trong mắt còn ẩn chứa d.ục vọng, loé sáng câu lấy trái tim người ta.

Đại não Thẩm Xu trống rỗng, cánh tay không nghe theo lý trí, không tự giác ôm lấy lưng Bùi Vân Khiêm.

Một lát sau, Thẩm Xu cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo đang an phận trên môi mình bỗng nhiên cong lên.

Nàng nghe thấy Bùi Vân Khiêm thở khẽ một hơi, ngay sau đó ngón tay đang giữ chặt cằm nàng buông ra, rời về phía sau gáy, đỡ lấy nàng gia tăng nụ hôn này sâu hơn.

Thẩm Xu chỉ cảm thấy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt từ trên người Bùi Vân Khiêm tản ra bốn phương tám hướng đánh úp lấy nàng, nháy mắt cướp đi toàn bộ hơi thở của nàng, gắt gao vây lấy nàng trong đó.

Nghe tiếng hít thở của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu không dám động, cánh tay đặt sau lưng Bùi Vân Khiêm siết chặt, nắm lấy áo hắn, thân mình không tự chủ bắt đầu run rẩy.

Cơn gió ngoài cửa sổ khẽ thổi vào trong phòng, ngọn nến trên bàn nháy mắt đã bị tắt mất mấy cây, dưới ánh nến tối tăm, không khí trong phòng dần trở nên ái muội.

Lông mi Thẩm Xu run run, nhẹ nhàng quét lên mặt Bùi Vân Khiêm.

Động tác của Bùi Vân Khiêm không hề dừng lại, giơ tay che lại đôi mắt của nàng, khiến nụ hôn này ngày càng sâu hơn.

Mãi cho đến khi Thẩm Xu sắp không thở nổi, Bùi Vân Khiêm mới chậm rãi dừng lại.

Nếu như lần trước chỉ là một cái hôn lướt qua, vậy lúc này chính là một nụ hôn sâu kéo dài hồi lâu.

Khi hai môi tách ra, trên mặt Thẩm Xu lập tức nóng lên, hai má đỏ bừng, đây là lần thứ hai Bùi Vân Khiêm hôn nàng, có phải đại biểu cho việc hắn cũng thích nàng không?

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu ngọt ngào, nàng mím môi, nhẹ nhàng mở miệng, “Tướng quân… làm gì vậy…”

Bùi Vân Khiêm giơ tay cọ cọ khoé môi Thẩm Xu, khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa loé sáng.

“Tán tỉnh, nàng không nhìn ra sao?”