Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 17: 17: Xin Thuốc




Chiều hôm buông xuống, trên đường phố Kinh thành, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, bụi bặm trên mặt đất bị xe ngựa cuốn bay lên cao, mãi lâu sau cũng không thể tan đi.



Gió lạnh thổi làm mặt dây treo trên cửa sổ xe ngựa phát ra tiếng kêu leng keng.



Bên trong xe ngựa, Bùi Vân Khiêm nhắm nghiền mắt dựa vào người Thẩm Xu, đôi môi đã chuyển sang màu tím đậm.



Mái tóc đen dài xoã tung trên vai Thẩm Xu, lông mày nhíu chặt, trên trán bị một tầng mồ hôi mỏng che kín.



Thẩm Xu mím chặt môi, dùng khăn tay cẩn thận lau mồ hôi trên đầu hắn, thấy thần sắc Bùi Vân Khiêm đau đớn như thế, trong lòng nàng chua xót, đáy mắt cũng đã ướt đẫm.



Đã gần nửa canh giờ, máu trên miệng vết thương cũng không ngừng lại càng miễn bàn đến việc kết vảy, Tần Tuần nói mũi tên kia có độc, từ trước tới nay người trúng phải độc dược này đều đổ nhiều máu quá mà chết, hiện giờ chỉ mong Diệp thần y có thể tận lực thử một lần, có lẽ vẫn còn đường sống.



Nghe Tần Tuần nói vậy, ánh mắt Thẩm Xu tối sầm lại, không tiếc ở phố xá sầm uất mặc kệ bá tánh vô tội vẫn phải dùng thủ đoạn ngoan độc ám sát Bùi Vân Khiêm, có thể thấy được hắn đã gây thù chuốc oán rất nhiều trong triều.



Thẩm Xu thở phào nhẹ nhõm, chỉ ngóng trông con ngựa có thể chạy nhanh chút đừng để chậm trễ thời gian trị liệu.



Sắc trời tối dần, Thẩm Xu chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở trong xe ngựa như đang dày vò, nếu không phải muốn che chở nàng, Bùi Vân Khiêm cũng không đến mức trúng độc.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Xu phát hiện mình là một nữ tử nhu nhược bất đắc dĩ, tay trói gà không chặt, nếu như nàng có thể giống Chu Tước, cho dù không thể giúp được gì cho Bùi Vân Khiêm thì ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình, cũng sẽ không liên luỵ đến hắn.



Đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại.



Tiếp theo, màn xe đã bị Tần Tuần kéo ra, “Phu nhân, tới rồi.







Người trong phủ đã nhận được tin tức từ sớm, mời Diệp thần y tới phủ chờ đợi, vừa thấy Tần Tuần và Bùi Vân Khiêm trở về lập tức vội vàng nghênh đón cùng nâng Bùi Vân Khiêm vào phủ.



Trong phòng ngủ, Diệp Minh Tu bắt mạch một lúc lâu, Thẩm Xu nhìn thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng kém, trái tim nàng cũng sắp nhảy tới cổ họng.



Sau đó, Diệp Minh Tu thở dài, nhanh chóng lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra, cẩn thận châm cứu cho Bùi Vân Khiêm.



Dùng hết toàn bộ ngân châm trong bao mới chậm rãi thu hồi tay, mở miệng nói, “Độc của tướng quân không khó giải, chỉ là thời gian không thể trì hoãn lâu, ta đã châm cứu phong bế kinh mạch của tướng quân để độc tố không khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng nhanh chóng, trước mắt điều khó giải quyết nhất chính là thiếu một loại thuốc dẫn.







“Thuốc dẫn gì?” Thẩm Xu theo bản năng hỏi.



“Nhục thung dung.





Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày.



Từ trước tới giờ chỉ nghe nói dùng tuyết liên nhân sâm làm thuốc dẫn, cũng từng nghe tới dùng máu thịt làm thuốc lại chưa bao giờ nghe ai nhắc đến nhục thung dung.




“Nhục thung dung là cái gì?” Thẩm Xu mở miệng đầu tiên.



Nghe vậy, Diệp Minh Tu chậm rãi nói, “Nhục thung dung này hay còn gọi là thốn vân, loại thuốc này sinh trưởng ở hoàn cảnh cực kỳ phức tạp, hàng năm sinh sống trên cát vàng của Mạc Bắc, thời gian tác dụng của nó cực ngắn, chỉ có một tháng, mấy ngày trước thật ra ta còn lại một cây.







Nói đến đây, Diệp Minh Tu thở dài, “Chỉ là hôm qua ta nghiên cứu chế tạo một loại thuốc đã sử dụng cây cuối cùng này rồi, tuy rằng nhục thung dung thường xuyên dùng để bổ thận tráng dương, nhưng hôm nay thiếu mất nó sẽ không thể giải được loại độc này cho tướng quân!”

Nghe thấy Diệp Minh Tu nói nhục thung dung sinh trưởng hàng năm ở cát vàng Mạc Bắc, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới trước kia ở Hung Nô mình từng nhìn thấy một loại dược liệu mà dân bản xứ vô cùng quý trọng.



Nghĩ vậy, Thẩm Xu thử mở miệng thăm dò, “Chính là loại cây cao lớn trên sa mạc có rễ hoa màu nâu hình tam giác?”

Ánh mắt Diệp Minh Tu sáng lên, trên mặt mang theo sự vui mừng, “Đúng đúng đúng, phu nhân từng thấy nó? Có biết ở nơi nào không?”

Trái tim Thẩm Xu trầm xuống, nàng từng thấy nó, đời trước là khi ở sa mạc của Mạc Bắc nhìn thấy rất thường xuyên, nhưng đời này trùng sinh trở về…

Tẩm cung Phùng Thái hậu!

Nghĩ vậy, Thẩm Xu đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt vui vẻ.



Không sai! Chính là tẩm cung Phùng Thái hậu!

Hôm nay nàng quay về lại mặt, lúc đi bái kiến Phùng Thái hậu có thấy bên cạnh đặt một hộp gấm, lúc ấy bởi vì nàng hành lễ với bà ta, mà khi ấy bà ta vừa thấy nàng đến đã nhanh chóng bảo đại cung nữ bên cạnh thu lại hộp gấm, nàng chỉ kịp cảm thấy thứ kia rất quen thuộc mà không nghĩ gì cả, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong hộp gấm đó chính là thuốc dẫn trong lời Diệp Minh Tu.



Thẩm Xu cũng không kịp nghĩ tại sao trong cung Phùng Thái hậu lại xuất hiện nhục thung dung bổ thận tráng dương, chỉ biết thứ này bây giờ có thể cứu mạng Bùi Vân Khiêm.



Thấy Thẩm Xu sững sờ tại chỗ không nói lời nào, Diệp Minh Tu không khỏi mở miệng nói, “Phu nhân?”


Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nói, “Đã thấy, ở trong cung.





Nghe vậy, trên mặt Diệp Minh Tu vui mừng, “Vậy phu nhân hãy mau phái người mang thuốc tới, độc của tướng quân không thể trì hoãn lâu thêm nữa!”

Ánh mắt Thẩm Xu hơi loé, sắc mặt cũng âm trầm, thứ kia ở trong tay Phùng Thái hậu, vốn dĩ bà ta đã muốn diệt trừ Bùi Vân Khiêm, mà hiện giờ thích khách do ai phái tới ám sát Bùi Vân Khiêm còn chưa biết, cho dù không phải người của Phùng Thái hậu, nếu bà ta biết nàng tới lấy về cứu sống Bùi Vân Khiêm nhất định cũng sẽ không cho nàng.





Dừng một chút, Thẩm Xu nghiêm mặt nói, “Không cần, ta tự đi.





Nếu đổi lại là một người khác hôm nay đi lấy thuốc chưa chắc đã quay về được, chi bằng để nàng tự đi.



Nghĩ tới sắc mặt kinh hoàng khi nàng vừa mới vào đại điện của Phùng Thái hậu, lại nhớ tới tác dụng của nhục thung dung vừa rồi Diệp Minh Tu mới nói, trong mắt Thẩm Xu hiện lên một tia giảo hoạt, thuốc dẫn này nhất định nàng phải có được.



Một lát sau, Thẩm Xu dặn dò Diệp Minh Tu và Tần Tuần phải chăm sóc tốt cho Bùi Vân Khiêm, một mình nàng đưa theo Lâm Lãng xoay người quay lại hoàng cung.



Phượng Loan Cung, Phùng Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy Thẩm Xu tới trên mặt mang theo vài phần không vui, “Không phải đi rồi sao, sao lại quay về rồi?”

Thẩm Xu hành lễ, sức khoẻ của Bùi Vân Khiêm không thể chờ nổi nữa, nàng khẽ nói, “Hôm nay nhi thần tới là muốn xin một vật của Thái Hậu nương nương, không biết Thái Hậu có chịu bỏ ra thứ mình yêu thích không?”

Phùng Thái hậu tức khắc có hứng thú, mở mắt ra cười, “Hiếm khi đấy, chưa bao giờ thấy ngươi cầu xin ta thứ gì, nói đi, đó là thứ gì?”

“Nhục thung dung.






Nghe vậy, Phùng Thái hậu nhướn mày, “Ồ? Đó là cái gì? Ai gia chưa từng nghe thấy bao giờ.





Thẩm Xu biết ngay bà ta sẽ không dễ dàng cho mình, cũng không khách khí nữa, “Thái Hậu nương nương cũng không cần vòng vo với nhi thần, nếu không phải biết trong cung Thái Hậu nương nương có, nhi thần sao có thể mặt dày tới xin được chứ?”

Nói rồi, Thẩm Xu cười cười, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Phùng Thái hậu gằn từng chữ, “Huống hồ, nhục thung dung kia được dùng làm gì, trong lòng ta và bà đều biết rõ, không phải sao?”

Mặc dù Thẩm Xu không nói rõ ràng nhưng Phùng Thái hậu cũng đã thay đổi sắc mặt, cả người nghiêng về phía trước, ánh mắt khó tin nhìn Thẩm Xu.



Bà ta không ngờ tới, Thẩm Xu ngày thường nhu nhược yếu đuối kia gả tới Bùi phủ mấy ngày lại giống như ăn gan hùm mật gấu dám uy hiếp mình?

Nhưng chỉ một lát sau, thần sắc bà ta đã khôi phục như thường, chậm rãi dựa ra sau ghế phượng, khoé miệng nhếch lên nhìn Thẩm Xu, “Xu Nhi đang nói cái gì thế? Ai gia nghe không hiểu?”

Thẩm Xu cũng không tức giận, ngữ khí lạnh nhạt không nổi gợn sóng, “Có phải Thái Hậu nương nương muốn nhi thần thông báo cho thiên hạ biết thì mới hiểu đúng không? Huống hồ nhi thần muốn thứ này làm gì có lẽ Thái Hậu nương nương cũng biết được.






Nghe vậy, Phùng Thái hậu trừng to mắt, tức giận đến ngực phập phồng, đập bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ quát, “Ngươi dám!”



Thẩm Xu cong môi, trong mắt bình tĩnh cười khẽ giống như vừa rồi khi mới tiến vào điện, “Không bằng chúng ta rửa mắt mong chờ? Ta dám đánh cược, Thái Hậu nương nương dám không?”

Phùng Thái hậu ở chủ vị nghiến răng nghiến lợi, hận mình không giết tiểu tiện nhân Thẩm Xu này sớm hơn một chút, giữ lại để đến bây giờ tới uy hiếp mình!

“Mạng của Thẩm Xu và ấu đệ không đáng tiền, nếu có thể đổi được mạng của Thái Hậu nương nương cũng không tính là thiệt, nhi thần không có gì cả, cũng không ngại cá chết rách lưới với Thái Hậu.





Nghe lời Thẩm Xu nói, Phùng Thái hậu nhìn chằm chằm Thẩm Xu, hận không thể chôn sống nàng.



Thấy vậy, Thẩm Xu nhíu mày, chẳng lẽ lợi thế không đủ?

“Chỉ là lúc này, ta chẳng qua chỉ áy náy vì Bùi Vân Khiêm cứu ta nên bị thương, giao dịch trước kia của bà và ta đương nhiên vẫn phải giữ lời, ta vẫn sẽ làm mật thám cho bà, bà cho ta thứ ta muốn, ta đảm bảo sau khi bước ra khỏi Phượng Loan cung sẽ hoàn toàn quên sạch việc ngày hôm nay, thế nào?”

Đôi mắt Phùng Thái hậu hơi rung động, một lúc lâu sau, bà ta thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lại trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Xu, “Đúng là ai gia không nhìn lầm ngươi! Thẩm Xu, tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ lời hôm nay mình nói!”

Khoé miệng Thẩm Xu cười nhạt, “Tất nhiên nhi thần sẽ không nuốt lời.





Phùng Thái hậu nhắm mắt, phân phó nói, “Người đâu, mang nhục thung dung mấy ngày trước đó Hung Nô tặng lên đây cho Linh An công chúa.





Mãi cho đến khi cung nữ giao hộp gấm vào tay Thẩm Xu, nàng mới yên lòng.



“Một khi đã như vậy, nhi thần không quấy rầy nữa.



” Nói rồi Thẩm Xu hành lễ, “Nhi thần cáo lui.





Thẩm Xu không thấy được, nàng vừa mới xoay người, trong mắt vị Thái Hậu ngồi trên kia lập tức xuất hiện sát khí, tức giận lật đổ bàn cờ trước mặt.



Thù này không báo thề không làm người!