Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 190: Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành




Lục Thất trấn thủ thành Tấn Dương. Nửa tháng sau khi nhận thánh chỉ, lại nhận được tuyên cáo của triều đình Chu quốc, tuyên bố Triệu Khuông Dẫn và Triệu Khuông Nghĩa là phản nghịch Đại Chu, bổ nhiệm Trương Vĩnh Đức là Chiêu thảo sứ Đông lộ. Tào Bân là Chiêu thảo sứ Trung lộ. Phan Mỹ là Chiêu thảo sứ Nam lộ. Tuyên cáo thần dân Đại Chu quy thuận Chiêu thảo sứ các lộ bình diệt phản nghịch. Hàn Thông dẫn quân trở về Khai Phong phủ trấn hộ.

Tuyên cáo của Hoàng đế gửi đi, đã quyết liệt hoàn toàn với huynh đệ Triệu Thị, trên dưới Chu quốc đều khó mà tin được, rơi vào trạng thái hỗn loạn, cũng đã đẩy Chu quốc đến ranh giới sụp đổ. Chiêu thảo sứ các lộ đã trở thành thủ lĩnh của các thế lực địa phương quy thuận. Mà thế lực thân Triệu cũng rõ ràng xuất hiện quy thuận.

Sau khi nhận được tuyên cáo 10 ngày, Lục Thất lại nhận được tin động loạn từ phía Tây bộ, bốn trăm nghìn quân Chu đóng ở Phượng Tường đã xuất hiện sự tan rã, chạy về phía Giang Hoài, chí ít cũng đã đi mất hai trăm nghìn. Còn các châu phủ phía tây cũng đã xuất hiện hiện tượng tự lập, cũng chính là rất nhiều Thứ sử của châu vực trưng binh thành quân.

- Chu Hoàng đế quả thực đã cương liệt quá mức rồi.

Lục Thất thấy tin chỉ có thể nghĩ như vậy. Cách làm của Chu Hoàng đế rõ ràng chính là thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành.

Nhận được tin của Tây bộ, Lục Thất lại rơi vào sự lựa chọn, nên hay không nên xuất binh chiếm lấy Tây bộ. Nếu xuất binh thì Hà Tây xuất binh là tốt, hay Hán Trung xuất binh là tốt? Hán Trung xuất binh liệu có khiến cho tình hình hỗn loạn của Chu quốc được ổn định lại không? Nếu Hà Tây xuất binh thì lại có phản loạn thực. Chu Hoàng đế đã tuyên bố Triệu Thị phản nghịch. Nếu Hà Tây xuất binh, Chu Hoàng đế tất nhiên cũng sẽ cương quyết phản kích.

- Không nên vội, trước tiên xem chừng là tốt, chủ động quá sớm sẽ dẫn tới hậu quả ngược lại.

Lục Thất ưa ra lựa chọn, trước tiên xem chừng, sau tùy cơ ứng biến.

Lục Thất không thể vội. Hắn cần sắp xếp lại biên chế quân lực Thái Nguyên. Trong mấy ngày này, có hơn ba mươi ngàn phản quân từ Trung Nguyên chạy về, đều quy hàng hắn. Tấn Quốc Công bại rất thảm, rơi vào vòng bao vây của mấy trăm nghìn đại quân, cuối cùng đã bị bắt sống, lại bị Hàn Thông chém đầu.

Lục Thất ở Thái Nguyên cưỡng ép sắp xếp quân Chu, xáo trộn tất cả Tiết độ sứ quân rồi tổ chức lại, trực tiếp phế bỏ quân hiệu của Tiết độ sứ quân, lấy năm nghìn quân bộ làm một cánh quân. Mỗi cánh quân đều bố trí Đô Ngu Hầu thống soái. Sau cùng biên chỉnh hai trăm nghìn quân bộ, Chủ soái Tiết độ sứ quân cũ thống lĩnh quân nhiều hơn trước, nhưng Chỉ huy sứ các doanh sở thuộc đều không phải là bộ hạ cũ, lại không có ai dám lý luận với Lục Thiên Phong.

Nửa tháng sau, theo quân lệnh của Lục Thất, Tấn quốc bỗng phát động đánh chiếm Kinh Châu. Một trăm nghìn đại quân từ Ba Thục lên thuyền thuận theo dòng sông đi xuống, dễ dàng lên bờ tấn công Kinh Châu. Còn ba trăm nghìn quân Tấn ở bên bờ nam Đại Giang cũng lần lượt vượt sông tiến công Kinh Châu.

Đối mặt với đại quân như biển của Tấn quốc, một trăm nghìn quân Chu trấn thủ Kinh Châu không thể không bại lui. Qua Hán Thủy, quân lực Tấn quốc cũng không thừa thắng xông lên. Còn Kinh Châu vừa có được lại mất đi khiến cho tình thế trên dưới Chu quốc biến hóa, rất nhiều thế lực xem chừng vô cùng bất mãn với việc Triệu Thị bất thần. Việc tạo phản của Triệu Thị khiến cho lòng người Chu quốc lo lắng Tấn Quốc sẽ thừa lúc chiến loạn chiếm lấy Trung Nguyên.

Mà bởi vì tuyên cáo thảo nghịch của Chu Hoàng đế khiến cho sự khuếch trương thế lực của Triệu Khuông Dẫn bị hạn chế ở Giang Hoài. Mặc dù có quân lực bên ngoài chạy tới Giang Hoài quy thuận, nhưng quân lực bên trong Giang Hoài cũng tương tự chạy ra ngoài rất nhiều. Triệu Thị phản nghịch khiến cho rất nhiều quân lực Chu quốc cáu giận, đặc biệt là đã trải qua nỗi khổ phản loạn do Tấn Quốc Công gây ra, đối với việc tạo phản của Triệu Thị căm hận không ngừng.

Mất đi Kinh Châu khiến cho Triệu thị và triều đình Chu quốc đang trong tình huống giương cung bạt kiếm, tranh đoạt lẫn nhau quân lực quy thuận đều rơi vào cảnh khắc chế khởi chiến. Mà mục đích của Lục Thất chính là hy vọng nội bộ Chu quốc không nên tốc chiến tốc quyết, chỉ cần kéo dài vài ngày thì sẽ càng bất lợi cho Triệu Thị, đối với triều đình Chu quốc cũng ngày càng bất lợi. Nhưng các Chiêu thảo sứ thống lĩnh lại ngày càng có lợi.

Khai Phong phủ, trong Vệ Quốc Công phủ, Thạch Thủ Tín trong nhà uống rượu giải sầu, vợ ngồi bên cạnh mặt mày cáu bẳn. Vợ Thạch Thủ Tín đã ngoài 50 tuổi, lơn hơn Thạch Thủ Tín 8 tuổi, cho nên 14 tuổi Thạch Thủ Tín đã có con rồi.

- Lão gia, ông trốn tránh lâu như vậy không ra khỏi cửa, cũng không phải là cách.

Vệ Quốc Công phu nhân khuyên giải.

- Ta không ra ngoài mới là cách của cách. Ta ra ngoài căn bản không biết nên xử thế nào. Ta là Đô chỉ huy sứ Mã quân, nàng nói xem ta còn có thể quản quân không? Cứ làm đồ ngốc thành thật là được, chỉ có thể không đếm xỉa đến chuyện bên ngoài.

Thạch Thủ Tín chua xót nói.

- Lão gia ở trong lòng đã có lựa chọn chưa? Trốn tránh như vậy, sau này chỉ e là hai đầu khó lấy lòng, rất có thể sẽ bị tính sổ.

Vệ Quốc Công phu nhân lo lắng nói.

- Yên tâm đi, có Trung Phi ở Bắc Đình, dù là phe nào đắc thế cũng sẽ e dè.

Thạch Thủ Tín nói.

- Nếu Lục Thiên Phong cũng tạo phản, vậy thì làm thế nào?

Vệ Quốc Công phu nhân hỏi.

- Lục Thiên Phong? Lục Thiên Phong sớm đã tạo phản rồi, tên tiểu tử đó là hồ ly, đã chiếm lấy Thái Nguyên phủ rồi, đang lim dim nhìn xuống Trung Nguyên, cũng chính là Triệu Khuông Dẫn ngu xuẩn bằng lòng làm hòn đá lăn.

Thạch Thủ Tín lắc đầu nói.

- Lão gia là nói huynh đệ Triệu Thị sẽ bại?

Vệ Quốc Công phu nhân kinh ngạc nói.

- Hoàng đế vẫn rất được lòng dân. Hoàng đế chưa chết họ đã tạo phản, sao có thể thắng được? Danh tiếng vất vả mà có được, một khi bại, chiến sự Đại Chu loạn trong, chỉ có thể khiến cho lòng người ngày càng hận họ thôi. Nếu lòng dân phỉ nhổ, lòng quân cũng theo đó mà phản bội, trừ phi họ có thể lập tức lấy được Khai Phong phủ, nếu không chỉ có thất bại.

Thạch Thủ Tín phẫn uất nói.

- Nhưng nếu họ không tạo phản, Hoàng đế lại từng bước ép họ, kết quả vẫn là sẽ thất bại.

Vệ Quốc Công phu nhân nói.

- Hoàng đế dù có ép tiếp, còn có thể cướp được quân quyền Giang Nam của họ sao? Mấy trăm nghìn đại quân trong tay, Hoàng đế vừa băng hà, những huynh đệ chúng ta ai không thể giúp y. Như thế cũng tốt, y tạo phản lửa cháy lông đuôi, làm cho lòng người thù hận, khiến cho ta ở Khai Phong phủ tiến thoái lưỡng nan. Ta biết ngay tên tiểu tử Triệu Khuông Nghĩa kia tới Giang Nam, nhất định không phải chuyện tốt.

Thạch Thủ Tín cáu giận nói.

Vệ Quốc Công phu nhân gật đầu, nói:

- Nói như vậy, họ là nóng lòng.

Vệ Quốc Công lắc đầu, uống một ngụm rượu, nói:

- Hiện giờ Hoàng đế phóng ra ngoài quyền lực thụ quan lập quân, rõ ràng là thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành, hẳn là rất hận huynh đệ Triệu Thị rồi. Sức khỏe của Hoàng đế rõ ràng là không tốt. Bản thân ông ta biết không còn quá hai năm nữa. Bọn họ lại không chờ được, chuyện này nếu Hoàng đế băng hà, Tào Bân, Phan Mỹ, Hàn Thông, Trương Vĩnh Đức, còn có cả Định Quốc Công phương bắc Dương Nghiệp, Lục Thiên Phong đều sẽ trở thành hùng chủ nắm trọng binh. Ngày giang sơn Đại Chu này sụp đổ không còn xa nữa.

Vệ Quốc Công phu nhân nghe xong nhíu mày, nói:

- Nếu quả thực là sụp đổ, chúng ta vẫn nên sớm có tính toán, nếu không sẽ rất dễ bị chiến tranh diệt môn.

- Yên tâm đi, ta chinh chiến nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi không, chí ít cũng có mấy trăm tướng soái cầm binh nể mặt ta. Bọn họ không phải là trong thời gian ngắn có thể phản lại ta, ở Khai Phong phủ này chỉ cần lên tiếng ít nhất cũng có hai mươi nghìn quân nghe lệnh. Cho nên, Hoàng đế chính là miễn đi chức Đô chỉ huy sứ của ta, ta vẫn có được quân quyền.

Thạch Thủ Tín tự tin nói.

Vệ Quốc Công phu nhân gật đầu, Thạch Thủ Tín uống ngụm rượu, lại nhíu mày nói:

- Nhưng có chuyện ta vẫn luôn không hiểu, Hoàng đế đề bạt Vân Cẩm Đông làm Phó điện tiền Đô kiểm điểm, hơn nữa còn để năm nghìn quân sở thuộc của Vân Cẩm Đông tiếp quản hoàng cung và phòng ngự cửa trong thành, để Hàn Thông tiếp quản tất cả phòng ngự ngoài thành. Vân Cẩm Đông là người thân cận với Lục Thiên Phong, sao Hoàng đế lại yên tâm về Lục Thiên Phong như vậy?

- Hoàng đế đương nhiên là yên tâm về Lục Thiên Phong rồi. Hoàng đế đi tuần Hà Tây, Lục Thiên Phong luôn bảo vệ không rời, để Hoàng đế bình an trở về Khai Phong phủ.

Vệ Quốc Công phu nhân nói.

Thạch Thủ Tín lắc đầu, nói:

- Đó là hai chuyện. Nếu Hoàng đế chết ở Hà Tây, Lục Thiên Phong sẽ chịu tiếng giết vua. Hoàng đế chết ở Hà Tây, có thể nói là chỉ có hại cho Lục Thiên Phong. Nhưng Hoàng đế chết ở Khai Phong phủ thì lại chỉ có lợi cho Lục Thiên Phong.

- Thiếp thấy, có lẽ là chọn cái nhẹ trong hai lựa chọn có hại, dù sao tướng sỹ trong hoàng cung cũng thân cận với Triệu Khuông Dẫn nhiều hơn.

Vệ Quốc Công phu nhân nói.

Thạch Thủ Tín gật đầu, liền mắng:

- Con bà nó, những thằng đến từ tây bắc đó, ông mày hỏi một câu Khai Phong phủ đều không thể nói, vừa hỏi chỉ biết lắc đầu.

Vệ Quốc Công phu nhân không phản ứng gì, nàng biết chồng là đang tức giận, cũng quả thực là buồn phiền. Từ khi Hoàng đế tuyên cáo huynh đệ Triệu Thị phản nghịch, cửa Vệ Quốc Công phủ vắng vẻ đìu hiu. Các phu nhân trước đây thường tới, 10 người thì có 9 người không tới cửa nữa.