Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 179: Phụ tử nói chuyện




Chu hoàng đế cười nhạt nói:

- Rất bất ngờ phải không?

- Hóa ra Lục Thiên Phong ở Giang Nam đã chiếm giữ Tô Châu và Thường Châu, không chỉ là Hấp Châu.

Kỷ vương kinh ngạc nói.

- Trẫm cũng rất bất ngờ đấy, không thể tưởng được Lục Thiên Phong đã có được Thường Châu và Tô Châu, còn đồng ý mạo hiểm đến Đại Chu, trẫm nếu không nghe được hắn thừa nhận, cũng không cách nào tin được.

Chu hoàng đế nói.

- Thiên Phong làm thế nào chiếm được Thường Châu và Tô Châu?

Kỷ vương hiếu kỳ hỏi.

Chu hoàng đế giải thích một chút, Kỷ vương bừng tỉnh nói:

- Nếu là Lục Thiên Phong đồng ý liên hợp với quân lực của Giang Ninh quận vương, Tấn quốc khẳng định sẽ bị tiêu diệt.

Chu hoàng đế lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Lục Thiên Phong không có khả năng hợp binh với Triệu Khuông Dẫn, huống hồ Triệu Khuông Dẫn nếu tiêu diệt Tấn quốc, vậy càng có khả năng tạo phản, Lục Thiên Phong đã nói qua, hắn sẽ không để quân Giang Nam cho Đại Chu sử dụng.

Kỷ vương rầu rĩ gật đầu, Chu hoàng đế lại nói:

- Lục Thiên Phong có Lũng Hữu và Giang Nam làm căn cơ, nếu được trẫm nhường ngôi, hắn liền có ưu thế để tranh hùng với Triệu Khuông Dẫn và Trương Vĩnh Đức.

Kỷ vương nghe xong muốn nói lại thôi, Chu hoàng đế nói:

- Hi Cẩn, con muốn nói cái gì?

Kỷ vương do dự một chút, nói:

- Phụ hoàng, Nhi thần cảm thấy, nếu để Lục Thiên Phong lấy được giang sơn Đại Chu, vậy cũng là giang sơn đổi chủ.

Chu hoàng đế nghe xong bình tĩnh, nói:

- Con quên rồi, trẫm là nghĩa tử của tiên đế.

- Nhi thần không có quên.

Kỷ vương hoảng sợ nói.

Chu hoàng đế ánh mắt ôn hòa nhìn Kỷ vương nói:

- Trẫm muốn giang sơn Đại Chu là do huyết mạch của mình kế thừa, nhưng con tuổi còn trẻ, Tứ hoàng huynh của con lại yếu đuối, Ngũ hoàng huynh của con thùng rỗng kêu to, sai lầm lớn nhất đời này của trẫm, chính là quá tôn sùng quân công, tạo thành tình cảnh tướng soái dẫn quân phát triển chắc chắn, hai vị huynh trưởng của con lại đều không giỏi lung lạc quân tâm, Tứ hoàng huynh của con càng không muốn ra khỏi Khai Phong phủ, nếu trẫm không làm chuẩn bị biến báo, sợ là sẽ gặp họa diệt tộc.

- Nhi thần minh bạch.

Kỷ vương cung kính nói.

- Trẫm đã nói, đưa cho con thánh chỉ là một loại thủ đoạn đánh cược, nếu con cho rằng có thể nắm chắc khống chế quân lực Kinh Triệu phủ, con có thể trở thành Hoàng đế, lựa chọn tùy thuộc ở con, tùy cơ hội mà thay đổi.

Chu hoàng đế nói.

- Nhi thần ghi nhớ.

Kỷ vương có chút sợ hãi đáp lại.

Chu hoàng đế dừng một chút, nói:

- Hi Cẩn, ý tưởng nhường ngôi của phụ hoàng, một là vì sinh tồn của huynh đệ các con, hai là vì Đại Chu truyền thừa, Lục Thiên Phong nếu tiếp nhận trẫm nhường ngôi, hắn phải tôn phụ hoàng làm tiên đế, ngày sau ở trên sử sách, phụ hoàng ít nhiều cũng có thể lưu lại một chút danh tiếng tốt.

Kỷ vương ngẩn ra, nói:

- Phụ hoàng là nghiêng về nhường ngôi sao?

Chu hoàng đế lắc đầu, nói:

- Trẫm nói rồi, nhường ngôi là chuẩn bị biến báo tùy theo tình hình, nếu phụ hoàng có thể sống nhiều thêm mấy năm, con tự nhiên có thể lấy được quân tâm ủng hộ, nếu không thể sống lâu, con phải tự mình lựa chọn.

- Phụ hoàng nhất định có thể trường thọ.

Kỷ vương kiên định nói.

Chu hoàng đế cười nhạt không nói, Kỷ vương đột nhiêu chau mày, nói:

- Phụ hoàng, tên thích khách kia ở Hà Tây, sẽ là ai chỉ điểm?

- Không biết, tên thích khách kia tự sát, nhưng nghe Lục Thiên Phong nói, tên thích khách kia có được quân võ Tiên Thiên công, hẳn không phải loại vô danh tiểu tốt, trẫm sẽ sai người đi điều tra.

Chu hoàng đế nói.

Kỷ vương gật đầu, nói:

- Võ công của Thiên Phong quả thật lợi hại, cho dù nhi thần có tận hết khả năng cũng không thể sánh bằng, Thiên Phong chỉ cần vừa dẫn binh, một lần diễn võ liền có thể khuất phục được vạn quân, phụ hoàng nghĩ nhường ngôi cho Lục Thiên Phong, ít nhất có một nửa là vì võ uy của Thiên Phong đi?

- Chỉ chiếm hai phần, cái dũng của thất phu, dù có cũng chỉ có thể làm một bá vương, cái đáng sợ nhất của Lục Thiên Phong, là am hiểu mưu lược và bình thiên hạ, con xem biểu hiện của hắn trong chiến sự Tây bộ, nhiều lần đều lấy mưu lược làm đầu, vũ lực làm phụ, con đừng cho rằng hắn là may mắn, danh tướng thiện chiến chân chính, chính là am hiểu lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa, hóa cái bình thường thành thần kỳ.

Chu hoàng đế nói.

Kỷ vương như có suy nghĩ gật đầu, lại nghe Chu hoàng đế nói:

- Không cần bị những lời phụ hoàng nói mà mất tự tin, phụ hoàng chỉ là nhắc nhở con, đấu với Lục Thiên Phong, phải học sự cẩn thật của Tư Mã Ý, không cần ức chế không nổi cám dỗ, những chỗ sơ hở quân sự con có thể nghĩ đến, Lục Thiên Phong không có khả năng sẽ sơ suất, nếu như con thật sự có thể nắm giữ quân lực Kinh Triệu phủ, vậy hãy phát huy ưu thế tấn công của đại quân, nhược điểm hiện giờ của Lục Thiên Phong, chính là binh lực không đủ, cho nên con vừa tiến công, hắn khẳng định sẽ rút về Hà Tây.

Kỷ vương nghe xong suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:

- Có thể sống yên ổn với Lục Thiên Phong là tốt nhất, tính cơ động kỵ quân của Lục Thiên Phong quá mạnh, chính là có sáu mươi vạn đại quân, cũng lâm vào chiến tranh bị động, chiến sự phương Bắc vì sao luôn đánh không thắng Yến quốc, chính là vì kỵ binh Yến quốc quá khó đối phó.

Chu hoàng đế gật đầu, nói:

- Con cũng hiểu rõ đấy, tuy nhiên nếu nội bộ Đại Chu yên ổn, Lục Thiên Phong cũng chỉ có thể yên ổn trấn thủ Lũng Hữu, nếu là chiến tranh đánh tàn khốc, sự thống trị của hắn đối với Lũng Hữu sẽ lập tức xuất hiện dao động.

Kỷ vương gật đầu, lại hỏi:

- Phụ hoàng, Triệu Khuông Dẫn ở Giang Nam, lại chậm chạp không có tiến triển, hiện giờ Triệu Khuông Nghĩa cũng đi rồi, bọn họ hẳn là có tiến triển?

- Sẽ không có tiến triển đâu, nhiều lắm là tấn công mang tính chất tượng trưng một chút, năm nay việc đồng áng Nhuận Châu được bội thu, Triệu Khuông Dẫn sẽ tiếp tục theo lẽ thủ thành tranh thủ sát nhập quân lực, chủ yếu là chỉnh đốn và huấn luyện mộ binh Giang Nam.

Chu hoàng đế trả lời.

Kỷ vương nghe xong gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, Triệu Khuông Dẫn trên thực tế là cát cứ Nhuận Châu, nhưng y cũng biết, nếu Triệu Khuông Dẫn ở Khai Phong phủ, phụ hoàng không có tự tin đối với việc khống chế quân lực, lo lắng làm bừa dẫn tới bị cắn trả, sau khi Triệu Khuông Dẫn rời đi phụ hoàng mới điều Vân Cẩm Đông thành Hổ Dực tả quân, cũng điều bộ phận Cấm quân của Khai Phong phủ đi phương bắc, mặt khắc vì áp chế khả năng xuất hiện binh biến, không thể không giao cho Trương Vĩnh Đức trọng trách Điện Tiền Đô Kiểm Điểm.

- Năm nay, hạ lưu sông Hoàng Hà lượng mưa quá lớn, đất Tề Lỗ lại gặp thiên tai.

Chu hoàng đế ngữ khí nặng nề nói.

Kỷ vương sắc mặt hơi biến, Tề Lỗ nơi đó đối với Đại Chu mà nói là lãnh thổ phi thường quan trọng, là nơi trọng yếu sản xuất lương thực và là nguồn chiêu mộ binh lính, y không kìm được hỏi:

- Phụ hoàng, Giang Hoài thì sao?

- Giang Hoài còn tạm được, chỉ chịu tiểu tai, nhưng vì chống đỡ chiến sự, Giang Hoài đã bị đánh thuế quá nặng nề rồi.

Chu hoàng đế trả lời.

Kỷ vương trầm lặng, qua một lúc nói:

- Phụ hoàng, nhi thần đề nghị không cần vận chuyển quân lương về Kinh Triệu phủ, nên tận lực cứu tế thiên tai.

- Như thế nào, con muốn cầu lương với Lục Thiên Phong?

Chu hoàng đế nói.

Kỷ vương gật đầu, nói:

- Nhi thân đích thân đi cầu lương, để Lục Thiên Phong giúp đỡ một chút lương thực mùa đông.

- Lục Thiên Phong từng thoái thác với trẫm, hắn chỉ bán lương, con đi, cũng không hẳn hữu dụng.

Chu hoàng đế nói.

- Nhi thần nghĩ muốn đi thử.

Kỷ vương chấp nhất nói.

Chu hoàng đế gật đầu, nói:

- Năm nay Hà Tây và Hà Hoàng đều được mùa thu hoạch, đặc biệt là Hà Tây, ngoại trừ Lương Châu kém một chút, bốn châu khác đều được mùa bội thu, trong số đó Cam Châu là nhiều nhất, Sa Châu là thứ hai, đợi trẫm rời khỏi, con có thể đi Giai Châu.

Kỷ vương gật đầu, Chu hoàng đế khẽ thở dài nói:

- Đều nói Trung Nguyên vốn là nơi tài nguyên phong phú đất đai màu mỡ, kì thật nông nghiệp cũng phải dựa vào trời ban ân, mà Hà Tây có Kỳ Liên Sơn tuyết tan thành sông, chỉ cần kinh doanh tốt, ốc đảo nhất định có thể được mùa.

- Trung Nguyên nếu gặp được mùa màng tốt, thu hoạch của Hà Tây lại không so được, Hà Tây người ít, nếu là người đông, cũng sẽ gặp cảnh tự cấp không đủ tương tự.

Kỷ vương nhẹ giọng phản bác nói.

Chu hoàng đế mỉm cười gật đầu, nói:

- Năm sau nếu không có chiến sự, cần phải trị thủy Hoàng Hà.

Kỷ vương gật đầu, không nghĩ đến Chu hoàng đế lại nói:

- Việc trị thủy Hoàng Hà kéo dài mấy năm rồi, sang năm cũng chưa hẳn có thể xử lí.

Vẻ mặt Kỷ vương cứng lại, Chu hoàng đế nhìn y, cười nhạt nói:

- Trị quốc, rất khó đấy, chỗ nào cũng cần phải có tiền tài và nhân lực, trẫm tại vị nhiều năm như vậy, sầu nhất không phải là xâm phạm biên cương, mà là thiếu tài lực để trị quốc.

Kỷ vương gật đầu, nói:

- Khi nhi thần làm Tuyên Phủ Sứ ở Tây bộ, đã cảm nhận được cảnh khốn đốn khi thiếu tài lực và lương thực, sau khi nhậm chức Đại Đô Đốc, việc sầu lo nhất cũng là phân phối quân nhu, hao tổn và chi phí của các quân, tổng hợp lại cực kì kinh người, quân nhu triều đình vận chuyển tới, cũng chỉ có thể thỏa mãn được ba bốn phần.

Chu hoàng đế gật đầu, nói:

- Con còn chưa có tác chiến với quân Tấn ở Hán Trung đâu, nếu chiến sự nổ ra, sẽ phải trả giá hao tổn gấp mấy lần đấy, cho nên chỉ có thể cùng Hán Trung giằng co.

Kỷ vương gật đầu, Chu hoàng đế lại nói:

- Con có biết vì sao tướng soái Đại Chu có ảnh hưởng sâu nặng đối với quân đội không?

- Nhi thần nghe Thiên Phong nói qua, một là quân đội rất dễ hình thành tình nghĩa đoàn kết, sau khi cùng nhau vào sinh ra tử, đôi bên sẽ nảy ra tình nghĩa như huynh đệ, hai là tướng soái sẽ dùng phương pháp lấy chiến dưỡng chiến, khích lệ và lôi kéo quân tâm, tướng soái sẽ đem tài vật hoặc là nữ nhân cướp được phân cho thuộc hạ tướng sĩ thiện chiến, cho nên tướng sĩ thuộc hạ sẽ nhớ ân, mà tướng soái phân tài vật cho thuộc hạ, thường thường cao hơn triều đình ban thưởng rất nhiều, cho nên quân thần Đại Chu đều sẽ có rất nhiều cấp dưới cũ và chiến hữu có tình nghĩa kiên cường và giàu lòng hi sinh, coi như quân thần không còn thống soái quân lực nữa, cũng vẫn như trước có thể hiệu lệnh quan tướng thuộc hạ cũ.

Kỷ vương trả lời.

Chu hoàng đế gật đầu, có chút cô đơn nói:

- Trẫm không thể ngự giá thân chinh, cho nên tạo thành tình trạng quân thần lớn mạnh, con ngày sau không được phạm phải sai lầm của Phụ hoàng.

- Nhi thần xin nghe phụ hoàng dạy bảo.

Kỷ vương ôn hòa đáp lại.