Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 117: Khởi hành




Sau khi Lục Thất và Tào vương trò chuyện với nhau, lại đi dạo một chút liền quay trở về thành Võ Uy, sau đó đều trở về mái ấm của mình, Lục Thất hiển nhiên trở về gia trạch trong thành Võ Uy, ở bên người yêu của mình, giành nhiều thời gian cho các nàng một chút, vì nếu đến Khai Phong phủ không biết phải chia lìa đến bao giờ.

Một ngày sau, Lục Thất lại cùng Tào vương đến Cam châu, an bài cho Tào vương nghỉ ngơi một đêm ở phủ nha, ngày kế tiếp lại cùng Tào vương đến Trương Dịch ở phụ cận, Tào vương lại hỏi đến kỵ quân, Lục Thất trả lời, ứng với đề nghị của Kỷ vương, hơn phân nửa kỵ binh đã rời khỏi Hà Tây, đến Hà Hoàng tập kích Thổ Phiên ở vùng Thanh Hải.

Tào vương nghe xong, sắc mặt có chút âm trầm, nhưng rất nhanh liền mỉm cười nói muốn đến Cư Diên Hải nhìn một chút, ngày kế, Lục Thất dẫn Tào vương đến Cư Diên Hải, xung quanh là một khung cảnh hoang vắng đìu hiu, thậm chí không nhìn thấy chim bay lượn trên bầu trời, một bức họa thiên nhiên biển trời hòa quyện.

Tào vương muốn vào thành Hắc Thủy, lên tường thành quan sát, sau đó lệnh cho Lục Thất trở về, Lục Thất vội vàng thăm hỏi các tướng sĩ vài câu, liền theo Tào vương trở về thành Trương Dịch, hắn vốn có ý định để Tào vương qua đêm tại thành Hắc Thủy, nhưng với tính tình của Tào vương, rõ ràng đang vô cùng bực bội, không còn kiên nhẫn, có lẽ không thể chịu được ở ngoài trời lạnh phải đi qua chặng đường xóc nảy.

Nghỉ ngơi một đêm ở thành Trương Dịch, sáng sớm ngày hôm sau, Tào vương liền phái người đến thúc giục Lục Thất, cùng nhau trở về thành Võ Uy, một đường nhanh chóng trở về vương cung, liền không bao giờ nguyện ý bước ra ngoài nữa, Lục Thất đương nhiên sẽ không phiền hà Tào vương, ngược lại nhanh chóng trở về chuẩn bị đến Khai Phong phủ.

Thấm thoắt thoi đưa, kỵ quân Tây Lương xuất chinh dưới sự thống lĩnh của Dương Côn đã quét sạch Thổ Phiên ở Thanh Hải, tập kích diệt hơn vạn quân dân Thổ Phiên, bắt giữ được gần năm nghìn chiến mã, dê bò hơn hai vạn, còn có vũ khí và tù binh.

Dương Côn căn cứ vào quân lệnh hoàn trả của Lục Thất, dưới điều kiện tiên quyết là phải bổ sung đủ lượng chiến mã bị tổn thất, lại mang theo toàn bộ vũ khí, chiến lợi phẩm còn lại đều để lại cho Tây Ninh đô đốc phủ, sau đó điều quân trở về Hà Tây. Lần này tập kích Thanh Hải, cũng để lại hơn hai ngàn chiến mã cho Tây Ninh đô đốc phủ, khiến cho Tây Ninh đô đốc phủ đã có được chiến lực mang tính cơ động.

Lúc Dương Côn điều quân trở về, Lục Thất và Tào vương cũng vừa tới Hội châu, chuẩn bị rời khỏi Tây bộ, mà Thạch Trung Phi ở Bắc Đình cũng được Lục Thất triệu trở về, để cho Thạch Trung Phi cùng trở về Khai Phong phủ, cùng đoàn tụ với người thân, Thạch Trung Phi trở về cũng xem như là áo gấm vinh quang trở về.

Trong phủ nha ở Hội châu, Lục Thất đang dặn dò Tiểu Thanh, hắn để cho Tiểu Thanh làm người đưa tin, trở về Kinh châu Tấn quốc gặp Thanh Văn, một là báo bình an, hai là truyền đạt quân lệnh về chiến lược mới, lệnh cho Võ Bình quân rời khỏi vòng phòng ngự ở lục địa, bắt đầu chuyển đến huấn luyện hải chiến, chuẩn bị cho việc tiến thủ Giang Hoài theo đường biển, về chiến lược hải chiến cụ thể, thực thi như thế nào sẽ do Chu Vũ tùy theo thời cơ chiến đấu tự chủ.

Sau khi dặn dò Tiểu Thanh, Lục thất mới nói lời tạm biệt cùng mấy phu nhân, lần này trở về Khai Phong phủ, Lục Thất vốn muốn đi một mình, nhưng Tiểu Điệp không chịu ở lại Hội châu, nói nền chính trị ở Hội châu, Lục Thất vừa đi, nàng không thích hợp lưu lại, đã sớm bồi dưỡng được một thuộc quan chưởng quản chính sự.

Các phu nhân dị tộc cũng muốn theo Lục Thất đến Khai Phong phủ, Lục Thất trực tiếp cự tuyệt nói các nàng không nên đến Khai Phong phủ, một khi đi, rất dễ trở thành con tin, không bằng an tâm ở lại phủ đại tướng quân ở Hà Tây chờ hắn trở về, nhưng Chiết Hương Nguyệt vẫn muốn đi theo, nói nàng nên trở về Chiết thị, chờ Lục Thất đến rước qua cửa, Lục Thất dĩ nhiên không thể phản bác, hơn nữa Chiết Hương Nguyệt không rơi vào nguy cơ bị bắt làm con tin.

Lúc khởi hành, hơn ba nghìn quân lính trùng trùng điệp điệp rời khỏi Hội châu, trong đó có một ngàn quân là hộ quân của Kỷ vương và Tào vương, một ngàn quân là kỵ binh Hà Tây của Lục Thất, còn một ngàn quân được gọi là công dũng, nhưng thật ra là bộ binh, hóa ra là do Lục Thất đột nhiên muốn áp tải một lượng lớn đặc sản ở Hà Tây đến Khai Phong phủ buôn bán.

Tào vương vẫn là ngồi xe ngựa, một mỹ nhân Giang Nam tựa sát bên người, y mặc dù ở vương cung vui vẻ hoang dâm cùng với mấy nữ nhân phiên bang, nhưng cũng không đem theo về, nữ nhân bên người dù sao cũng là người Hán, có thể tìm một cái cớ cho nàng làm thị nữ.

Khác với Tào vương, Kỷ vương lại cưỡi ngựa trở về, hơn nữa hai huynh đệ tuy đi cùng một đội quân hộ tống trở về, nhưng mỗi người có hộ quân riêng, Tào vương từ khi rời khỏi Hà Tây liền trở nên lãnh đạm hơn với Kỷ vương, Kỷ vương thấy bất thường, liền đến hỏi Lục Thất.

Lục Thất liền kể sơ về nội dung cuộc nói chuyện bên bờ sông cùng Tào vương, cũng nói đến việc Tào vương từng đánh chủ ý đến đội kỵ binh Hà Tây, nhưng sau khi biết Kỷ vương kiến nghị xuất binh đến Hà Hoàng, rõ ràng bất mãn, Lục Thất nói, Tào vương có thể đã hiểu lầm, đề nghị Kỷ vương đến giải thích với Tào vương một chút, nhưng Kỷ vương cũng không có đến giải thích với Tào vương, vị Hoàng tử mười lăm tuổi này, cũng có suy nghĩ riêng, y cảm thấy là Tào vương làm không đúng.

Đội ngũ trùng điệp đi qua Lục Bàn sơn, kỵ binh của Lục Thất không ngừng dò đường hồi báo, Tào vương thấy liền phiền, cảm thấy Lục Thiên Phong lo lắng chỉ là dư thừa, ở lãnh thổ của Đại Chu còn căng thẳng khẩn trương như vậy, tuy nhiên Lục Thiên Phong cũng là một kẻ hiểu lòng người, đưa cho Tào vương một bình rượu bồ đào, cùng với rượu thịt làm đồ nhắm cho bữa sáng.

Tào vương tay trái cầm dạ quang bôi, ánh mắt có chút mê ly ngắm nhìn, đây là một chén rượu được làm từ ngọc Hòa Điền, được chạm khắc tinh tế, hình dáng tự nhiên, thành chén mỏng như giấy, sáng bóng như kính, trong ngoài trơn nhẵn, ngọc xanh trong suốt, rượu trong chén mang hương vị ngọt ngào, thật là một tuyệt phẩm, trong lòng không khỏi tán thưởng, nếu đặt chén rượu này dưới ánh trăng, sẽ lấp lánh tựa nước, ánh sáng kì dị, dạ quang bôi ngọc Hòa Điền, tuyệt đối chính là ngọc bảo tượng trưng cho địa vị của tầng lớp quý tộc.

- Lục Thiên Phong này, thật đúng là có nhiều chiêu kiếm tiền, thương hàng của hắn, chỉ là ngàn vò rượu bồ đào, tới Khai Phong phủ rồi nhất định có thể bán chạy, còn có dạ quang bôi chế từ ngọc Kỳ Liên - đặc sản Tửu Tuyền, cùng với dạ quang bôi chế từ ngọc Hòa Điền, còn có da hồ ly, da sói, da dê có giá lên tới ba bốn trăm triệu bạc.

Tào vương trong lòng không khỏi ghen tị, cân nhắc xem xét Hà Tây cũng không phải là một vùng đất nghèo không có gì.

Y mặc dù là Thân vương, nhưng chỉ có lương bổng cố định hằng năm, hơn nữa cũng chỉ có năm trăm quan, ly dạ quang bôi trong tay này, y phỏng chừng cũng phải lên tới hơn vạn quan, bởi đây là một ngọc bảo cực phẩm, dạ quang bôi cũng phân thành các loại cấp độ đấy.

Lục Thất cũng không hề tặng lễ vật cho Kỷ vương, tính tình nhân phẩm khác nhau, dĩ nhiên có cách ứng xử khác nhau, nếu Lục Thất cũng tặng dạ quang bôi cho Kỷ vương, vậy thật quá kém cỏi, giữa hắn và Kỷ vương, chỉ cần thẳng thắn chân thành đối đãi, là có thể có được tình bằng hữu.

Chuyến thương hàng đến Khai Phong phủ của Lục Thất lần này, có ba mục đích quan trọng, thứ nhất tiếp tục thực hiện chính sách mê hoặc, kiếm thêm nhiều tài sản tại Khai Phong, hai là mở ra đường vận chuyển buôn bán giữa Hà Tây và Trung Nguyên, lôi kéo nhiều thương nhân Trung Nguyên đến Hà Tây, thứ ba rất đơn giản, hắn chính là muốn phát tài, biến tài nguyên Hà Tây thành tài lực, mới có thể có giá trị.

Trong đội ngũ này, Thạch Trung Phi cũng nằm trong hộ quân của Kỷ vương, trò chuyện cùng Kỷ vương, chủ yếu là nói đến tình hình ở Bắc Đình, cũng nói một chút tới những đề tài khác, tuổi hai người chênh lệch không nhiều, đều xuất thân từ quý tộc Khai Phong phủ, khi Kỷ vương ở Hội châu vẫn luôn coi trọng Thạch Trung Phu, cho nên hai người rất thân thiết, tuy nhiên Thạch Trung Phi đi cùng với Kỷ vương cũng là do Lục Thất phân phó, nếu không hắn đã đi cùng với Lục Thất, sẽ không đến “nịnh bợ” Kỷ vương.

Lục Thất dẫn đầu đội ngũ của nhà mình, đội ngũ phía sau hắn kéo dài vô tận, chừng hơn một dặm, hơn một trăm chiếc xe vận chuyển, xếp thành hàng dài như rồng rắn mà tiến, hai ngàn kỵ binh cùng bộ binh, đều là những binh lính giỏi cung tiễn.

Lục Thất phái thám báo dò đường, một là vì giữ thói quen hành quân, thói quen thành tự nhiên mới có thể tránh được sai sót, hai là hắn quả thật lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thương hàng của hắn bị tổn thất là chuyện nhỏ, nếu Kỷ vương và Tào vương xảy ra chuyện, vậy hắn chỉ có thể trốn chạy về Hà Tây.

Lục Thất đến Khai Phong phủ, đi trên cương vực mà Đại Chu thống trị nhiều năm, nhưng không thể loại bỏ khả năng có kẻ muốn ám sát Kỷ vương và Tào vương, Triệu thị vẫn có động cơ ám sát, chỉ cần Kỷ vương hay Tào vương chết đi, là có thể khiến cho Lục Thất trở thành địch nhân của Chu hoàng đế.

Đội ngũ bình an vượt qua Lục Bàn sơn, đến lúc hoàng hôn đã đến thị trấn Bình Cao, nên nói là Tào vương đã đến thị trấn Bình Cao đầu tiên, Thứ sử Nguyên châu dẫn đầu thuộc quan cung kính chờ nghênh đón tại cửa thành phía Tây, lúc nghênh đón được Tào Vương, Kỷ vương cùng đội ngũ của Lục Thất vẫn còn ở hơn mười dặm đường phía sau.

Trưởng sử Nguyên châu lưu lại cửa thành phía Tây tiếp tục chờ nghênh đón Kỷ vương và Lục đại tướng quân, trong lòng các quan viên ở Nguyên châu, thực tế hai người vẫn có địa vị cao hơn Tào vương, Kỷ vương là Tuyên phủ sứ của mấy châu Tây bộ, mà Lục đại tướng quân uy danh hiển hách, trong tay nắm giữ trọng binh, chẳng qua, đối với quan lại ở Nguyên châu mà nói, ba tên đầu sỏ cùng đến, nên không thể chậm trễ đối với người nào.

Nửa giờ sau, đội ngũ của Kỷ vương cũng tới thị trấn Bình Cao, Lục Thất theo sát phía sau, Lục Thất xuống ngựa, hắn mỉm cười đáp lại Huyện lệnh Bình Cao cùng Đô úy Nguyên châu đang chờ nghênh đón, khiến cho hai viên quan địa phương có chút thụ sủng kinh nhược, mà Huyện lệnh Bình Cao, cũng coi là người quen cũ của Lục Thất.

Đội ngũ tiến vào thị trấn Bình Cao, trời hiển nhiên đã tối, Lục Thất tự mình đến thăm hỏi các tướng sĩ ở đây, sau mới rời khỏi đến uống rượu trò chuyện cùng Kỷ vương và Thạch Trung Phi.