Từ ngày Mạc Ảnh Quân rời thành, toàn bộ trên dưới của Thần Vương phủ cũng đã dọn ra khỏi Hoàng cung.
Vương phủ ngoại trừ vắng bóng chủ nhân thì cũng đã khôi phục lại đang vẻ trước đó, Vũ Nương, Diên ma ma,
Miên Miên cũng đều đã theo Hứa Quân Dao rời tới biên quan cùng Mạc Ảnh Quân đi đánh trận. Cả phủ lớn như thế chỉ còn vài thị vệ cùng Vệ tổng quản.
Vệ Tấn thở dài, ngóng chờ đã nửa năm vậy mà toàn là thất vọng. Không phải lần đầu Mạc Ảnh Quân xa nhà nhưng lần này cảm giác trong Vệ Tấn rất lạ, lão đã theo Mạc Ảnh Quân từ khi Mạc Ảnh Quân mới ra lập phủ riêng. Tính toán đã được mười mấy năm, trừ lần đầu hắn
ra trận chưa lần nào khiến lão lo lắng như lần này, còn có tiểu quận chúa cùng Vương phi không biết có thuận lợi hay không.
"Vệ tổng quản, có người tới muốn gặp mặt Đông cô nương!"
Đông Ca bị thương nặng sau khi chữa trị thì đã không may mất hết võ công, từ ngày đó Đông Ca đóng chặt cửa không gặp ai. Ai cũng nghĩ vì mất hết võ công nên nàng mới như vậy nhưng chẳng ai biết rằng vì Hứa Quân Dao không tỉnh lại, Đông Ca tự trách nên mới nhốt mình lại như thể. Vệ Tần không chắc nàng sẽ chịu gặp ai, nên đích thân tới gõ cửa phòng hỏi: "Đông cô nương, có bằng hữu của Dung Nhất muốn gặp cô!"
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đúng lúc Vệ Tấn định rời đi thì cửa mở ra. Trong phòng truyền ra tiếng nói:
"Người ở đâu!"
Vệ Tấn sắp xếp cho hai người nói chuyện ở đình mát gần phòng Đông Ca. Người tới là một tiểu thư đồng xa lạ, hắn chừng mười một tuổi đưa cho Đông Ca một hộp gỗ rồi nói: "Trước khi Dung đại ca đi đã dặn dò ta, nếu như huynh đấy không thể trở lại thì tới giao cho tỷ cái này!" Nam tử giới thiệu mình là Dung Thập Nhất đã đổi tên thành Thời Viện, đang làm thư đồng cho công tử Thời gia.
Đông Ca cầm lấy hộp gỗ, trầm mặc đôi chút nàng hỏi: "Hắn còn nói gì nữa không?"
Thời Viện mắt đỏ lên nói: "Huynh ấy nói, cô nương là một cô nương tốt những việc chém giết không hợp với cô nương, việc cô nương mất đi võ công cũng như trời định! Cô nương nên được hạnh phúc dưới sự che trở!" Ai cũng không ngờ lần gặp đó là sự chia ly vĩnh viễn, Dung Thập Nhất cùng Dung Thập Nhị được chọn tới Thời gia, sống dưới ánh sáng mặt trời một cách quang minh chính đại. Nhưng chưa từng quên Dung Nhất đã vì huynh đệ họ mà trả giá những gì.
Đông Ca đã nghe nói, ngày đó ở địa bàn của Miêu Sát Lâu. Dung Nhất mang theo bốn huynh đệ còn lại là 300 ảnh vệ Mạc Ảnh Quân cho hắn. Khi tất cả đã ngã xuống, chỉ còn mình Dung Nhất hắn đã lấy thân mình, ôm theo mìn tự chế tạo, đồng quy vô tận cùng với hơn mười sát thủ còn sót lại của Miêu Sát Lâu. Địa bàn của Miêu Sát Lâu cũng từ đó hoàn toàn bị diệt, Miêu Sát Lâu toàn là sát thủ, Dung Nhất có thể dẫn đầu tiêu diệt được cũng là một kỳ tích sẽ được lưu truyền rất lầu.
Thời Viện rời đi, Đông Ca lẩm bẩm "Hạnh phúc dưới sự che chở?" Vậy ai sẽ che chở cho ta! Đông Ca nhớ lại ngày đó khi Dung Nhất trước rời đi đã tới tìm nàng. Dung Nhất nói: "Nếu chuyến đi này ta còn sống trở về, ta có thể cùng cô nương tỉ thí lại một lần không?" Lúc đó Đông Ca không trả lời, Đông Ca cứ nghĩ hắn không biết nàng đã bị mất võ công nên tới chọc nàng. Đông Ca mở hộp gỗ bên trong chỉ có một chiếc Trâm cài tóc cùng với một mảnh giấy.
Trong giấy viết: "Vốn nghĩ sẽ còn mạng trở về, ta sẽ cùng cô nương tỉ thí lại một lần! Ta không có ý trêu đùa cô nương, mà là thật sự muốn tỉ thí cùng cô nương, khi ta thắng cô nương có thể giúp ta thêu hỉ phục không, nhưng nếu cô nương đọc được thư này thì có lẽ không có cơ hội rồi..."
Nhưng hắn đi rồi, ai sẽ tỉ thí thêu hỉ phục với nàng chứ. Đông Ca đọc tiếp: "Có lẽ Dung Nhất ta đời này đã làm quá nhiều điều tồi tệ nên không có xứng đáng được hạnh phúc! Đông cô nương, ta mong cô nương có thể rũ bỏ khúc mắc trong lòng, tìm được hạnh phúc cho riêng mình."
(Tác giả: Hạo Tuyết Thiên Y cũng đăng chương mới rồi nhé mọi người)