Mạc Ánh Quân nhấc chân đi cũng là lúc Quý phi bị đem tới nơi xử quyết. Quý Phi kêu gào la hét cũng không thay đổi được, bây giờ làm gì có ai quan tâm nàng ta ngất thật hay ngất giả nữa.
Đời này của Lương Vịnh Nga không bao giờ ngờ tới ngày chết của nàng ta lại có nhiều kẻ đến xem như vậy, còn toàn là những kẻ nàng ta cho là thấp kém. Những kẻ này nếu không phải là người hầu kẻ hạ thì cũng là những người từng khom nom khúm núm trước mặt Lương Vịnh Nga.
Đức phi tới đưa tiễn Lương Vịnh Nga, hai người một lần nữa đối mặt. Quý phi lại một bộ dáng cung trang cao quý nhưng gương mặt tiều tụy, Đức phi hướng nàng ta hành lễ: "Thần thiếp tới cung tiễn Quý phi!"
Lương Vịnh Nga cười, tiếng cười của nàng ta cực kỳ nhạo báng, nhạo báng cuộc đời này của nàng ta biết trước không thể thắng được người trước mặt nhưng lại không cam lòng. "Nghiêm Anh Cầm ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao? Ngươi nên nhớ ngươi cũng có con trai, con trai ngươi chỉ cần uy hiếp tới địa vị của Mạc Ánh Quân thì hắn cũng sẽ đối đãi với mẫu tử ngươi y hệt!"
"Quý phi cứ an tâm ra đi, thần thiếp cùng con trai có thể tự lo thân mình!"
"Nghiêm Anh Cẩm ngươi có biết vì sao ta hận ngươi không? Ta hận Hoàng hậu một thì hận ngươi 10! Ngươi chỉ vì có khuôn mặt giống nữ nhân đã chết đó mà được Hoàng để nhớ mãi không quên! Còn ta phải chật vật 10 năm mới có thể được hẳn sủng ái! Không phải ngươi luôn muốn biết là ai đã hại con trai ngươi ư? Là ta, chính ta đã cho con trai ngươi ăn thuốc độc qua ngày! Đáng tiếc, đáng tiếc chỉ có thể khiến ngươi mất đi một đứa con trai!"
Đức phi như chết chân tại chỗ, thân mình lung lay. Vậy mà bao nhiêu năm nay Đức phi luôn nghĩ là Hoàng hậu đã hạ độc thủ với Tam hoàng tử. Quý phi nhìn thấy Đức phi như vậy càng cười thật sảng khoái, "Ta có chết cũng không để ngươi thoải mái!"
"Mẫu phi!!!"
Nụ cười trên mặt Quý phi biến mất, nàng ta mạnh mẽ quay đầu. Trong ánh mắt nàng ta là hình ảnh Mạc Phong Tức bị thị vệ áp giải tới, hắn ta lớn tiếng gọi Lương Vịnh Nga. "Tức Nhi!"
"Mẫu phi, các ngươi muốn làm gì? Thả Mẫu phi Trẫm ra! Các ngươi dám dĩ hạ phạm thượng sao?" Mạc Phong Tức trông tiểu tụy đi nhiều, cả người nhếch nhác vô cùng. Hẳn bị tra tấn từ ngày này sang ngày khác, thị vệ của Mạc Ánh Quân không làm gì hắn chỉ canh phòng nghiêm ngặt, Thời Vân Triệt tới hai lần mỗi lần tới điều đánh hắn thừa sống thiếu chết. Mạc Phong Tức hai mắt đỏ bừng, vùng vẫy trong vô vọng... hóa ra hóa ra Mạc Ảnh Quân cho hắn ta ra ngoài không phải để thương lượng vấn đề ngôi vị, mà là để xem một cảnh này.
Mạc Phong Tức vẫn luôn cho rằng Mạc Ảnh Quân không giết mình là bởi vì chỉ cần một ngày Mạc Phong Tức không mở lời đồng ý, thì Mạc Ảnh Quân không thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng. Nhưng Mạc Phong Tức sai rồi.....
"Thất Hoàng tử, người đã bị phế truất hiện tại không còn là thiên tử! Thất hoàng tử hãy chú ý cách xưng hô!" Đức Phi không nhanh không chậm nói. Mạc Phong Tức là phế để hiện tại chưa có xử quyết, cũng chưa có tước vị mới nên Đức phi gọi hẳn ta là Thất Hoàng tử. Mạc Phong Tức đã đăng cơ vậy nền hiệu vương cũng không còn.
"Phụ Hoàng không còn trên đời này không có ai có quyền phế Trẫm! Trầm là Thiên tử, các ngươi nghe theo loạn thần tặc tử, mạo phạm thánh nhan, các ngươi đều phải bị trừng phạt thật nặng!"
Lời đe dọa này của Mạc Phong Tức không hề hấn gì tới động tác của thị vệ. Thời Tịnh Kỳ cũng bị đưa đến ngay sau đấy, Thời Tịnh Kỳ không biết mình ngất bao lâu khi tỉnh liền chứng kiến cảnh này. Sống lưng nàng ta lạnh
toat, chan run ray ding khong ving...