Mạc Ảnh Quân cười khẩy: "Việc của Trường Nhạc Cung làm tới đâu rồi!" Mạc Ảnh Quân chưa có thời gian để ý
Thời Tịnh Kỳ, nàng ta hôm nay lại tự dẫn xác tới cửa.
"Vương gia, Đức phi đã làm xong hết rồi! Chiều nay sẽ để Lương Vịnh Nga đi tuẩn táng." Mạc Đông lúc nghe tới việc Lương Quý phi bị tuẩn táng cũng kinh ngạc mất một hồi, dẫu sao Vương gia bọn họ trước kia không phải kiểu người giận cá chém thớt. Sau đó cẩn thận suy nghĩ lại Mạc Đông mới hiểu, Quý phi cũng chẳng vô tội gì, tội lớn nhất của nàng ta là sinh ra Mạc Phong Tức.
Từ ngày nhận chỉ tuẩn táng, Quý phi ngất lên ngất xuống, la hét kêu gào như kẻ điên loạn. Làm ảnh hưởng không ít tới quá trình tuần táng. Thế nên mới kéo dài tới tận mấy ngày, những người trong danh sách tuần táng điều đã đưa đi hết chỉ còn trừ lại một mình Quý phi. Đức phi đã dặn dò ngày hôm nay dù có làm gì, cũng phải thay cung trang cho nàng ta, đưa tiễn nàng ta đi bồi tiền đế.
"Đi thôi! Tới gặp người đáng lẽ sẽ gả cho ta nào."
Muốn gặp Bản vương thành toàn cho ngươi, không phải tử tù trước khi chết sẽ được ăn no sao?
Mạc Đông, Mạc Thất đi sau lưng hắn cảm nhận được chuyện chẳng lành. Trong lòng liền mặc niệm cho Thời Tịnh Kỳ, an phận sống không muốn lại cứ nhất định phải tìm cảm giác tồn tại trước mặt hắn.
Trường Nhạc Cung
"Thần vương điện hạ tới!"
Thời Tịnh Kỳ nghe thông báo cứ nghĩ là mình nghe lầm, nàng ta muốn gặp hắn nhưng việc hắn đồng ý là chưa chắc chắn. Lương Quý phi đã lăn lộn mấy ngày kết quả vẫn không thay đổi. Mạc Ánh Quân chịu đến gặp mình thì mình vẫn còn cơ hội sống.
Thời Tịnh Kỳ thay y phục, cố gắng để bản thân trông gọn gàng nhất. Nàng vừa thay đồ xong thì Vũ Nương cũng tới.
"Thất Vương phi, Vương gia nhà ta cho mời!"
Thời Tịnh Kỳ lạnh nhạt gật đầu sau đó đi theo Vũ Nương.
Mạc Ảnh Quân ở sảnh chính, hắn ngồi ở chủ vị ngắm nhìn nơi này. Hắn chưa từng vào nơi này, vì thân phận khác biệt nhưng Mạc Ảnh Quân đã nghe về nơi này. Bao nhiêu đời thì nơi này đa phần đều là Quý phi ở, những nữ nhân xinh đẹp và ác độc. Chủ nhân đời này cũng không ngoại lệ.
"Vương gia, Thất Vương phi tới rồi!"
"Tham kiến Thần vương điện hạ, Vương gia vạn phúc kim an!"
Thời Tịnh Kỳ hành đại lễ, nàng ta cẩn thận dè dặt. Từ ngày đầu tiên gặp hẳn, chỉ có duy nhất một lần trên điện
Kính Minh, nàng ta giám nhìn thẳng vào Mạc Ảnh Quân.
"Phu quân ngươi còn chưa chết, vẫn nên gọi ta một tiếng hoàng thúc đi!" Mạc Ảnh Quân mỉa mai nói.
Mạc Đông không giấu được sự khinh thường với vị đường tỷ của Vương phi nhà mình. Mặc dù Mạc Ảnh Quân cũng chẳng muốn nhận đứa cháu như Mạc Phong Tức. Nhưng Thời Tịnh Kỳ này phu quân vừa ngã ngựa, đã muốn leo lên Mạc Ảnh Quân, nàng ta coi ai cũng ngu xuẩn như Mạc Phong Tức chắc. Vương phi nhà họ tốt như thế, cũng cùng dòng máu sao Thất Vương phi này lại khác biệt tới vậy.
Nghe câu này nàng ta có chút không vững lòng nữa. Thời Tịnh Kỳ cho rằng Mạc Ảnh Quân chịu tới là mình có con đường sống, nhưng bây giờ thì không chắc chắn. Thời Tịnh Kỳ trấn tĩnh nói muốn nói chuyện riêng với Mạc Ảnh Quân, nhưng hắn nói: "Một là nói, hai là ngậm miệng rồi cút ra ngoài."
Thời Tịnh Kỳ cũng đoán hắn sẽ không cho nàng bao nhiêu mặt mũi. Nàng gắng gượng nói: "Ta muốn biết, Hoàng thúc định xử trí ta ra sao?