Hứa Quân Dao bị Mạc Phong Tức khống chế, cả người bị giữ chặt, nàng không từ bỏ ý định chạy chốn, Mạc Phong Tức không vội hắn từ từ thưởng thức khuôn mặt sợ hãi của nàng. “Quân Dao nàng biết không, Trẫm thật sự rất vui vẻ, cuối cùng cũng không còn ai làm phiền hai chúng ta nữa! Trẫm nợ nàng một đêm động phòng hoa chúc, hôm nay sẽ bù đắp cho nàng được không?”
Trạng thái điên cuồng này của Mạc Phong Tức dọa Hứa Quân Dao run rẩy, Hứa Quân Dao cố gắng suy nghĩ thật nhanh, hướng giải quyết, nàng không thể nằm im chờ chết, Đông Ca đã phát tín hiệu, nàng chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, Hàn Anh, Mạc Xuyên sẽ tới cứu nàng. Hứa Quân Dao run rẩy nói: “Mạc Phong Tức, tại sao phải đối xử với ta như vậy!” Nước mắt Hứa Quân Dao trào ra, đối diện với một nữ tử mềm yếu như vậy, làm gì có ai không siêu lòng cơ chứ.
Mạc Phong Tức tay run run lau nước mắt cho nàng: “Quân Dao đừng khóc, Trẫm yêu nàng nên mới như vậy!”
Hứa Quân Dao vừa khóc vừa lắc đầu: “Không…không! Nếu yêu ta, ngươi sao lại đối xử với ta như thế.” Hứa Quân Dao chỉ có thể đánh vào tâm lý của Mạc Phong Tức, hắn đang không ổn định, nếu nàng làm căng lên sợ sẽ bị thiệt nhiều hơn, nàng muốn để hắn buông lỏng cảnh giác, kéo dài thời gian chờ cứu viện tới.
Hứa Quân Dao tỏ ra yếu đuối Mạc Phong Tức nhìn thấy liền yếu lòng. Hắn thả lỏng tay đang giam giữ nàng, Hứa Quân Dao được thả vội vàng thu người lại, Mạc Phong Tức nói: “Xin lỗi nàng, Trẫm không nên làm như vậy!” Hắn cầm tay nàng lên, xoa vết bầm trên đó.
Hứa Quân Dao run rẩy nhưng không giám lộ ra sợ hắn lại phát điên, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, Hứa Quân Dao và Mạc Phong Tức đều nghe thấy có người hét lên: “ Vương phi, người ở phòng nào?”
Lầu ba Trích Tích Lâu có ba phòng, Dung Thất phá vòng vây xông lên được lại không xác định được hướng nào. Còn chưa kịp tìm thì đã lại bị bao vây…quân cứu viện quá đông, bọn họ lại chẳng có bao nhiêu người dù đã cỗ gắng nhưng lại chẳng thể tìm được ra con đường nào cả. Bọn họ không chắc chắn Mạc Phong Tức tại sao lại nhốt Hứa Quân Dao ở đây, lại còn chấp nhất với nàng như thế, họ chỉ hiểu rằng nếu không nhanh chóng giải cứu nàng, thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mạc Phong Tức nhìn Hứa Quân Dao thấy nàng không có ý định lên tiếng, hắn liền cưỡng chế ôm lấy nàng: “Nàng yên tâm, bọn họ rất nhanh sẽ bị viện binh đem đi sẽ không còn ai làm phiền chúng ta nữa! Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, Trẫm sẽ yêu thương nàng. Bằng không, Trẫm sẽ giết chết hết bọn chúng!”Mạc Phong Tức rất tin tưởng hệ thống phòng ngự của Hoàng cung, hắn ta không tin với số lượng người ít ỏi kia sẽ cứu được nàng.
Mạc Phong Tức chỉ coi đám người Hàn Anh, Dung Nhất như con cá bị mắc vào lưới đánh vùng vẫy thôi. Rất nhanh thôi sẽ không thể làm loạn được nữa, sẽ không có ai có thể cản trở được hắn nữa. Đợi khi Mạc Ảnh Quân vào thành nàng đã trở thành nữ nhân của hắn ta, Mạc Phong Tức không tin Mạc Ảnh Quân sẽ bỏ đi thể diện mà làm loạn nên. Mạc Phong Tức hắn sẽ vừa có thể có được nàng và còn có thêm điểm yếu để nắm Mạc Ảnh Quân trong lòng bàn tay.
Mạc Phong Tức nghĩ tới đây tay tăng lực ghì chặt đầu nàng áp vào người hắn vuốt ve tóc nàng, Hứa Quân Dao nhân lúc hắn phân tâm chuyện bên ngoài, nàng rút dao găm Đông Ca chuẩn bị từ trong ống tay áo ra, dùng lực đâm vào vai hắn. Lực đâm của nàng không lớn vì không còn sức quá nhiều, Mạc Phong Tức giật nảy người buông nàng ra, Hứa Quân Dao nhân lúc đó chạy ra cửa, đập cửa hét lên: “Ta ở trong này…có ai không…cứu ta…”
Vết thương của Mạc Phong Tức không hề hấn gì. Hắn ngồi đó rút dao ra, ngắm nghía: “Trẫm đã nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn, nhưng Trẫm sai rồi! Nàng lừa ta, vậy đừng trách ta ép buộc nàng!”
Thấy Mạc Phong Tức đi tới Hứa Quân Dao hoảng loạn nàng ném bình sứ về phía hắn, nàng chạy ra phía hiên ngoài, Mạc Phong Tức vẫn đi tới, Hứa Quân Dao nhìn xuống dưới, rồi nhìn về phía Mạc Phong Tức: “Mạc Phong Tức ngươi đừng lại đây…nếu ngươi còn tới gần ta sẽ nhảy xuống dưới!”