Kiều Nương Y Kinh

Quyển 3 - Chương 52




Tuy rằng chỉ là mấy nam nhân, trong nhà cũng quét tước trong ngoài đổi mới hoàn toàn, nhưng mà, phòng Trình Kiều Nương ở bọn hắn tuân thủ lễ chế, cũng không đi vào.

"Thật vất vả cho Bán Cần rồi." Từ Mậu Tu nói.

Nhìn Bán Cần đi qua đi lại thu thập.

"Không quen thuộc Kinh Thành, nhất thời không dám mua hầu gái về." Phạm Giang Lâm cũng nói.

"Cũng không phiền hà, là tòa nhà mới, tiểu thư lâu không ở, chà lau một chút bụi liền tốt rồi, nào có như vất vả mọi người nói." Tỳ nữ cười nói, "Các công tử vất vả rồi, đồ lễ ngày tết đặt mua tốt như vậy."

"Chúng ta cô độc, từ trước đến nay đều tự mình làm, thật ra thành thói quen rồi." Phạm Giang Lâm cười nói.

Phòng trong thắp đèn sáng trưng, hành lang cũng thắp thêm hai ngọn đèn lồng, trong ngoài đều được chiếu sáng sủa.

Tỳ nữ mang theo Kim ca nhi cùng với mấy nam nhân bận rộn dọn đồ ăn, rất nhanh tiến vào trong phòng, ngay cả Kim ca nhi cũng không ngoại lệ, bưng mấy thứ ngồi ở cạnh cửa, Chẳng qua đến phiên hắn thì tỳ nữ đưa một ly trà.

"Tỷ tỷ, ta cũng muốn uống rượu."Hắn nhịn không được nói.

"Còn muốn ngươi gác đêm trông cửa, uống rượu cái gì, kiêng rượu còn có thể đi lạc, uống nữa thì thành thế nào." Tỳ nữ trừng mắt nói.

Kim ca nhi đỏ mặt, trong phòng vang lên tiếng cười.

"Là Kim ca nhi còn chưa quen đường, giờ đây mà lại đi ra ngoài, chắc chắn không lạc được, Bán Cần chớ cười hắn." Phạm Giang Lâm cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy, Đại Công tử nói rất đúng." Kim ca nhi lập tức cao hứng nói.

Tỳ nữ cười ngồi trở lại phía sau Trình Kiều Nương.

Từ Mậu Tu đang nói chuyện với Trình Kiều Nương.

"Tạ lễ nhà Trần đại nhân là ta tự mình đưa đi, Trần đại nhân không ở nhà. Trần phu nhân thân nhận, lại cho muội muội một ít bộ đồ mới, ta nghĩ nếu nàng đã chuẩn bị, chúng ta nên nhận lấy."Hắn nói."Ta liền thay muội muội làm chủ nhận."

Trình Kiều Nương gật đầu.

"Nên để ca ca làm chủ."Nàng nói.

"Trần phu nhân mời muội muội năm sau qua chơi." Từ Mậu Tu nói.

Cẩn thận hồi tưởng chuyện ở Trần gia, hồi tưởng lại còn có chút tim đập nhanh hơn, cổng và sân Trần đại nhân nha, nhớ lúc vừa tới, nghĩ mình và các huynh đệ, chẳng qua là hạng tay chân không đáng nhắc đến, sẽ bị giữ ở nhà chờ ngoài cổng nửa ngày, cuối cùng ngay cả nhà chính cũng không được bước vào.

Sao nháy mắt, hắn có thể bước vào cổng và sân Trần Thiệu Trần đại nhân rồi? Được bà chủ Trần gia, cáo mệnh phu nhân tự mình tiếp đãi.

Hắn không khỏi nhìn Trình Kiều Nương.

Dưới đèn vẻ mặt Trình Kiều Nương trước sau như một. Hoặc là nói từ lúc quen biết tới nay đều là như thế. Dường như trên đời này không bất cứ chuyện gì có thể làm cho vẻ mặt cô gái này dao động. Giống như hết thảy không biết không thấy mọi chuyện trên thế gian, cho nên không mừng không giận không oán không hận.

Dưới sự chủ trì của Phạm Giang Lâm, mời rượu nhau. Gia yến vô cùng - náo nhiệt bắt đầu, mặc dù có Trình Kiều Nương, nhưng đối với những thô hán (nam nhân thô lỗ) mà nói, đã thành thói quen, uống vài ly rượu, rất nhanh đã nói cười nằm ngồi tự tại rồi.

Đồ ăn không hết bao nhiêu, rượu càng ngày càng uống nhiều, đến cuối cùng tỳ nữ phải đem thêm rượu, ngay cả Kim ca nhi không được phép uống rượu cũng uống trộm mấy chén.

"Thật không nghĩ, còn có thể trải qua năm mới phong phú tự tại như thế." Từ Chày Gỗ giơ bát rượu. Mặt đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly nói, vừa ngửa đầu dốc cạn ly rượu, cả người đều say.

"Đúng vậy, đúng vậy, mấy tháng trước chúng ta còn vội vàng thoát thân, chỉ sợ bị này bắt ném vào đại lao rồi đoạt tính mạng, không nghĩ tới không nghĩ tới, giờ đây ở Kinh Thành tự tại uống rượu. . ." Một huynh đệ khoác vai Từ Chày Gỗ cười ha hả nói.

Lời vừa nói ra, thân hình Từ Mậu Tu bên cạnh dừng lại, theo bản năng nhìn Trình Kiều Nương ở đối diện.

Sắc mặt Trình Kiều Nương đờ đẫn, nhìn ngoài cửa, dường như không nghe đến.

Từ Mậu Tu nuốt lời muốn nói xuống, lại nghe lạch cạch một tiếng, Từ Chày Gỗ rớt bát rượu, ngã người vào trên sạp cười nghiêng ngã.

Lúc này lại nhìn các huynh đệ khác, cũng ít nhiều đều uống say, hoặc là nằm xuống, hoặc là tựa vào nhau nói nhỏ.

Ngay cả Kim ca nhi cũng say rượu nằm trên mặt đất ngủ.

"Khiến cho muội muội chê cười." Từ Mậu Tu cười nói.

Trình Kiều Nương nhìn về phía hắn.

"Thật cao hứng, các ca ca để cho ta chê cười."Nàng nói.

Từ Mậu Tu sửng sốt chợt cười ha ha, giơ lên bát rượu với Trình Kiều Nương.

Trình Kiều Nương bưng chén nước trước mặt lên.

Hai người đều tự uống.

Tỳ nữ thêm than vào chậu than trong phòng, lại ra bên ngoài nhìn lò sưởi ngầm dưới đất, trong phòng có hệ thống sưởi tỏa hơi ấm nồng đậm, các nam nhân say rượu ngủ có chút cảm giác nóng, nói lầm bầm ha ha kéo kéo quần áo.

"Không còn sớm rồi, muội muội đi trước nghỉ tạm đi." Từ Mậu Tu vừa khụ vừa nói.

"Gác đêm thôi, không ngủ." Trình Kiều Nương nói.

"Vậy, đêm lạnh, muội muội cũng uống ly rượu đi." Từ Mậu Tu nghĩ nghĩ nói.

"Rượu này, uống không ngon." Trình Kiều Nương nói.

Từ Mậu Tu nở nụ cười, uống một hớp.

"Là rượu uống không ngon, hay là rượu này uống không ngon?" Hắn hỏi, mang theo vài phần tò mò.

"Rượu này." Trình Kiều Nương nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nói, "Uống không ngon."

Từ Mậu Tu cười ha ha.

"Ta nói này, muội muội có thể tự gõ nhịp mà hát, sao có thể là người không uống rượu."Hắn cười nói.

Xen lẫn tiếng cười, tiếng pháo vốn rải rác bên ngoài đột nhiên dần dần nhiều lên.

Các nam nhân đang ngủ bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn ra phía ngoài.

"Năm mới rồi, năm mới rồi." Từ Chày Gỗ hô, "Đốt pháo đi, Đốt pháo đi."

Hắn hô nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, những người khác cũng tỉnh lại, cười cũng cùng đi ra ngoài.

Trong viện châm lửa trại, một cây pháo bị ném vào, phát ra tiếng nổ lớn.

Tỳ nữ không khỏi che lỗ tai, nhanh đứng gần sát Trình Kiều Nương, cười hì hì nhìn.

"Bán Cần, lấy áo choàng đến cho muội muội, gió lạnh." Từ Mậu Tu nói.

Tỳ nữ le lưỡi vội vào nhà lấy áo choàng phủ thêm cho Trình Kiều Nương.

"Bán Cần tỷ tỷ, ngươi cũng đến đốt một cây pháo đi, cho thêm phúc khí." Kim ca nhi hô, giơ một cây pháo.

Tỳ nữ rốt cuộc cũng là đứa nhỏ, cười ừ một tiếng, xách váy chạy qua.

Chỉ còn Từ Mậu Tu và Trình Kiều Nương đứng song song ở dưới hành lang.

"Ca ca tự đi chơi đi." Trình Kiều Nương nói.

"Ta là phần tử trí thức, không chơi thứ này." Từ Mậu Tu nghiêm trang nói.

Khóe miệng Trình Kiều Nương lại nhếch lên.

"À, còn có." Từ Mậu Tu nghĩ đến cái gì, lấy một vật trong tay áo đưa qua, "Năm mới rồi, ta cũng không có đồ vật gì hay, cái này, xem như mừng năm mới muội muội, mong rằng không ghét bỏ."

Của ta, mừng năm mới?

Trình Kiều Nương nhìn tay hắn một khắc, đưa tay tiếp nhận, dưới ánh lửa trại và ánh đèn lồng chiếu rọi xuống, nắm trong tay chính là một cái lược, dùng bạc cũ đánh thành, hình thức mộc mạc.

"Đây, là của nương ta lưu lại, ta cầm cũng vô dụng." Từ Mậu Tu hơi hơi có chút không được tự nhiên nói, nói tới đây lại cười, "Ta nói sai rồi, tặng món quà này, là vật quý trọng nhất của ta rồi, mong muội muội nhận cho."

Trình Kiều Nương nâng tay áp lược bạc ở trên đầu, ngẩng đầu nhìn Từ Mậu Tu nhếch miệng cười.

Trong viện pháo liên tiếp nổ, cùng tiếng pháo hai bên láng giềng và trên đường hòa lẫn vào nhau, trời dần sáng, năm mới đã đến.

Lúc hừng đông, trong hoàng cung một đội quan chầu nối đuôi nhau mà ra, đám người mặc triều phục rất đông đúc, lại lặng ngắt như tờ.

Đến lúc đi ra cửa cung, trên đường, đám người mới buông lỏng yết hầu thở hắt ra, bắt đầu có tiếng rầm rĩ nói chuyện.