Kiều Nương Y Kinh

Quyển 2 - Chương 57




Tất cả mọi người đều là nữ nhân, gặp được loại sự tình này, nghĩ cũng đều thấy trong lòng khổ sở.

Trong phòng các phu nhân cùng cảm thán, bọn nữ tử trẻ tuổi lại không cảm khái nhiều như vậy, vẫn thấp giọng nói chuyện với nhau như trước.

"Như thế, thật sự là Bồ Tát phù hộ."

"Không phải Bồ Tát, hẳn là chân nhân."

"Rốt cuộc là chân nhân hay là Bồ Tát?"

"Chốc lát sẽ đến đây, hỏi một chút sẽ biết."

Nói tới đây, người trong phòng sôi nổi nhìn ra phía ngoài.

"Sao Chu phu nhân đi lâu như vậy, còn không lại đây?"Các nàng nhíu mày hỏi.

"Sẽ không lại muốn làm bộ làm tịch gì nữa chứ." Cũng có người thấp giọng bĩu môi nói, "Giờ đây Chu phu nhân càng ngày càng xa lạ với chúng ta rồi."

"Người ta giờ đây lui tới với phu nhân Trần đại nhân, chúng ta. . ."

Lời này trầm thấp, lẻ tẻ.

Chu phu nhân nhân không ở trong phòng này, cũng đoán được có người sẽ nói, không chỉ nói như vậy, sựo là mấy ngày nay mình đã sớm thành chuyện phiếm mọi người bàn luận lúc nhàn rỗi.

"Đã theo quy củ của ngươi rồi, không cần đến nhà người khác, đều là tới nhà chúng ta, còn phải làm sao?" Nàng khó nén tức giận nói, "Kiều Kiều, ngươi cố ý trêu chọc mợ sao?"

Sau màn, phía trên giường, nữ tử nằm nghiêng không tiếng động.

Tỳ nữ ngồi ở trong phòng, trên mặt vốnmỉm cười, nghe xong lời này không nể mặt nói.

"Phu nhân, tiểu thư nhà ta, cũng không dư sức trêu chọc ai, tiểu thư nhà ta đã nói là làm, không nói xằng bậy không nói dối, " Nàng nói, không thấp thỏm lo âu, cũng không cao hưng."Tiểu thư nhà ta mỗi ngày phải nghỉ một lát, cũng không phải ngài không biết."

Đương nhiên biết, ngày đầu tiên sau khi vào cửa, nghỉ một lát này khiến cho nàng đông lạnh ở trong tuyết.

"Chuyện nghỉ ngơi này. Mỗi lần đều trùng hợp như thế sao." Chu phu nhân cười lạnh nói.

"Chuyện rhế gian này sự vốn là trùng hợp mà thành, không trùng hợp, hôm nay tiểu thư nhà ta cũng sẽ không ở trước mặt phu nhân." Tỳ nữ cũng tựa tiếu phi tiếu nói.

Chu phu nhân khó thở phẩy tay áo bỏ đi.

"Phu nhân, phu nhân, phải nói sao với những người đang chờ?" Vú già vội vàng ở phía sau thấp giọng hỏi.

"Có thể nói sao, ngủ." Chu phu nhân tức giận nói.

Vú già bước theo sát.

"Chính là, chính là, như vậy sao được. "Nàng nói, "Các nàng kia sẽ cho là phu nhân cố ý lên mặt."

Đúng vậy, đứa nhỏ nhà ngươi. Ngươi là chủ mẫu. Khách đến đây. Cũng không gọi con cháu tới gặp, ngược lại nói cái gì ngủ, chính là thực sự ngủ cũng phải kêu dậy. Là chủ mẫu ngươi không quy củ, hay là cố ý làm cao đây.

Chu phu nhân cắn răng nắm chặt tay.

"Sao lại rước cái tai họa này vào cửa!" Nàng cắn răng nói.

Gần phòng khách, nàng thật sự không muốn tiến vào, nhưng mà không thể.

Quả nhiên vừa đẩy cửa ra, nhìn phía sau nàng trống trơn, sắc mặt các phu nhân ở đây có chút quái dị rồi.

"Xem, ta nói đúng chưa."

Còn có người thấp giọng, cúi đầu như có như không nói.

Chu phu nhân làm như không nghe thấy, ngồi xuống.

"Làm khó mọi người, thân mình đứa nhỏ này rốt cuộc vẫn chưa ổn." Nàng gượng cười nói, "Mới uống thuốc. Liền không chịu nổi mê man một khắc, mọi người chờ một lát."

Người đang ngồi nhìn Chu phu nhân với vẻ mặt cổ quái.

"Lúc chẩn bệnh cho Trần lão thái gia thì thân mình cũng không tốt sao?" Một phu nhân tuổi còn trẻ cười hỏi.

Sắc mặt Chu phu nhân cứng ngắc.

"Khi đó nàng ở Trần gia, ta thật không biết." Chu phu nhân đáp, cũng mỉm cười, "Chuyện này nên hỏi Trần phu nhân."

Phẩm chất trượng phu phu nhân này cao hơn so với Chu lão gia, nhưng cao tới đâu cũng còn chưa đủ đi nói chuyện với Trần phu nhân, nên muốn nói ta như thế, cũng không dễ dàng như vậy.

Dựa vào cái gì nàng phải chịu loại uất ức này! Nhưng mà, rốt cuộc là hỏng hình tượng nàng luôn luôn sang sảng hiền lành không câu nệ tiểu tiết rồi.

Đây đều bởi vì phiền toái Tiểu Tiện tỳ này đưa tới, sao tất cả đều tính trên đầu mình rồi!

Trong lúc hai phu nhân nói ra những lời không thân mật, làm cho không khí trong phòng hơi ngưng trệ.

"Không còn sớm rồi, trong nhà con còn nhỏ, ta đi trước một bước." Phu nhân trẻ tuổi kia không chút do dự đứng dậy, nói.

Nàng vừa đứng lên, trong phòng cũng có hai ba người đứng dậy, những người còn lại nhìn Chu phu nhân, sắc mặt hiển nhiên cũng không tốt

Tuy rằng Chu phu nhân ngồi ngay ngắn, nhưng sắc mặt đương nhiên cũng không tốt.

Nếu người này đi, là xem như kết thù rồi, vốn định là kết thiện duyên, ai ngờ lại thành như vậy.

Ngoài cửa vang lên tiếng vú già.

"Phu nhân, Bán Cần cô nương nói, tiểu thư tỉnh."

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Chu phu nhân cũng cắn chặt răng.

Thật sự là, quá trùng hợp.

Không đợi nàng nói chuyện, phu nhân trẻ tuổi kia vẫn đi đến cạnh cửa, nhóm vú già vội mở của ra.

"Con nhà ta chắc cũng đã tỉnh, vậy thì lần sau lại đến thỉnh giáo Trình Tiểu thư đi." Nàng không mặn không nhạt nói.

Tỳ nữ trước cửa ngẩng đầu.

"Phu nhân là tới gặp tiểu thư nhà ta?"Nàng mở miệng hỏi.

Giọng nói thanh thúy, tướng mạo xinh đẹp, đúng là hình dung tỳ nữ khéo léo của nhà giàu.

"Tiểu thư nhà ngươi, không cần gặp." Phu nhân trẻ tuổi không khách khí cùng một tỳ nữ, nói thẳng, vừa ra cửa.

"Phu nhân, tự đi gặp là được." Tỳ nữ cười hì hì nói.

Chu phu nhân thầm than một tiếng không tốt, ngồi thẳng người.

"Bán Cần, vô lễ!" Nàng trầm giọng quát, "Vãn sinh hậu bối, sao có thể để cho các phu nhân phải đi gặp?"

Tỳ nữ mỉm cười thi lễ.

"Chính là, các phu nhân gặp tiểu thư nhà ta, kỳ thật cũng là hỏi cách chữa bệnh đi."Nàng nói, mỉm cười nhìn phu nhân trẻ tuổi đứng ở dưới hành lang đang muốn đi, tầm mắt cũng nhìn các phu nhân đang nghe bên trong, "Tiểu thư nhà ta nói, bệnh tật là việc tư, không tiện cho người ngoài bàn tán, vẫn là mọi người đóng cửa nói chuyện mới tốt, thật không dám lên mặt."

Cũng đúng, mọi người ở cùng một chỗ, lắm người nhiều điều, có ai không biết xấu hổ thật sự hỏi bệnh trước mặt mọi người, không thiếu được lời đàm tiếu, thật đúng là không bằng trực tiếp đi gặp tiểu thư này, đóng cửa thăm khám thật là tốt.

Phu nhân trẻ tuổi nở nụ cười, phủ thêm áo choàng, nhấc chân bước đi.

"Như thế, ngươi mang ta đi gặp tiểu thư nhà ngươi." Nàng nói.

Tỳ nữ cười vâng một tiếng, lại cung kính thi lễ cáo lui vào trong phòng Chu phu nhân, lúc này mới xoay người dẫn đường.

Không khí trong phòng nhất thời vui mừng lên.

"Chúng ta cũng đi." Một người đứng dậy nói.

"Đừng vội. Một người đi thôi." Có người chủ động an bài.

Vì thế còn nói ai đi trước ai đi sau, nói nói cười cười, rất là náo nhiệt, Chu phu nhân làm nữ chủ nhân lại bị bỏ quên ở một bên.

Tiểu thư nhà ta nói. Bệnh tật là việc tư, phải đóng cửa cùng chẩn trị. . .

Bên tai Chu phu nhân quanh quẩn lời tỳ nữ này nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tiểu thư nhà ngươi nói! Tiểu thư nhà ngươi nói!

Tiểu thư nhà ngươi nói khi nào!

Trên đời này sao có tiện tỳ nói dối không đỏ mặt như thế!

Các nàng sao ăn nói bừa bãi lớn mật như thế!

"Chu phu nhân, lần sau lại có lời này, cần phải nói với chúng ta sớm một chút, miễn cho mọi người hiểu lầm." Có người ở bên quay đầu, nhìn Chu phu nhân tựa tiếu phi tiếu nói.

Chu phu nhân chỉ cảm thấy hầu căng thẳng, không ngừng ho khan.

Trước cửa Chu gia xe ngựa vẫn nối liền không dứt, chỉ là trong phòng tiếp khách của Chu phu nhân lại không có ai rồi.

Ngay từ đầu còn có người nghĩ lại đây nói chuyện cùng Chu phu nhân, nhưng cùng với ngày càng nhiều người trực tiếp đi gặp Trình Kiều Nương. Hơn nữa thân mình Trình Kiều Nương quả nhiên không tốt. Mỗi ngày chỉ gặp qua mấy người. Liền khách khí chối từ rồi.

"Thân mình không tốt, không thể tập trung một lòng, chẩn không đúng không bằng không chẩn."

Lời này thật là khách khí lại thật hợp lý.

"Nhóm thái y ở Kinh Thành cũng không phải lúc nào cũng đều có thể xin chẩn bệnh."

"Đúng đúng. Đạo cô ở thành Tây kia, muốn hỏi cũng chỉ là buổi sáng. . ."

". . . . Haiz, Trình Tiểu thư cũng không phải đạo cô. . . ."

". . . . Cũng không khác đạo cô lắm, không bắt mạch, cũng không thi châm, chính là ở bên trong nghe, bệnh trên đời này chỉ dựa vào nghe tả mà hiểu ra, chẳng phải là giống đạo cô thầy cúng rồi. . . ."

". . . Đúng vậy, không phải nói đấy thôi, Trình Tiểu thư là đệ tử chân truyền của Lý chân nhân đấy. . ."

Nghe bầu ngực già phía sau thấp giọng nói chuyện. Phu nhân đi ở phía trước không khỏi ngừng chân.

"Phu nhân, còn đi gặp Chu phu nhân sao?" Vú già vội hỏi.

"Ta vừa mới thấy, đã thêm vài cái xe ngựa đến đây, không dám tiếp tục trì hoãn rồi." Phu nhân chần chờ một chút, cuối cùng nói, "Chúng ta đi gặp Trình Tiểu thư, dù sao cũng không phải phải Chu phu nhân chẩn bệnh. . . ."

Gặp nàng cũng vô dụng, ngược lại trì hoãn thời gian, tính ra, bởi vì vị Chu phu nhân này, thời gian trì hoãn còn thiếu sao?

Trong lòng mọi người hiện lên ý nghĩ này, lập tức đều gật đầu, lại không do dự lập tức đi đến chỗ Trình Kiều Nương.

Địa phương náo nhiệt nhất Chu gia đổi thành sân Trình Kiều Nương rồi.

Trong viện Trình Kiều Nương đứng nhiều vú già, dưới hành lang cũng có người ngồi chồm hỗm, lại nhìn trong phòng cũng toàn là người, nha đầu dâng trà rót nước đều không có đường để đi lại.

"Phòng ở này cũng quá nhỏ." Có phu nhân nhìn kĩ bốn phía, vừa che miệng cười, "Lão già họ Chu có nhiều tiền như vậy, chính là không nên."

Lời này truyền vào tai Chu phu nhân, sẽ không thiếu được lại tức khí một trận.

Chu lão gia vui sướng hài lòng đi tới bên trong, thấy Chu phu nhân đang dựa vào giường, hai nha đầu hầu hạ uống cái gì đó.

Trong phòng nồng đậm vị thuốc đông y.

"Đang tháng giêng, nàng uống cái gì đấy?" Chu lão gia nhíu mày hỏi.

"Uống thuốc." Chu phu nhân tức giận nói.

"Đang tốt đẹp uống thuốc thang linh tinh cái gì, nàng lại làm sao vậy? Trong nhà nhiều khách đến như vậy, sao nàng lại trốn đi uống thuốc." Chu lão gia nói.

"Nhiều khách như vậy, lại không cần ta lo lắng." Chu phu nhân cắn răng nói, nuốt một ngụm thuốc xuống, miệng đắng ngắt.

"Ngươi là đương gia chủ mẫu, có thể nào không chu đáo để ý tới?" Chu lão gia nói.

"Có người so với đương gia chủ mẫu ta vẫn còn chu đáo hơn, việc gì ta phải đi lại cho phiền!" Chu phu nhân càng nói cơn tức càng lớn, cầm chén thuốc đặt mạnh ở trên giường, phát ra phịch một tiếng.

Nha đầu sợ tới mức run run một chút, cúi người cúi đầu không dám nhìn.

"Nàng rốt cuộc là nữ nhân Chu gia ta, ngươi náo loạn cái gì?" Chu lão gia nhíu mày, nhìn vợ.

Nhắc tới các nữ nhân, kiến thức chính là kém, chỉ biết nhìn những chuyện trước mắt.

"Nàng làm người tốt, dựa vào cái gì để cho ta làm ác nhân." Chu phu nhân nói, nghĩ vậy liền đầy bụng ủy khuất.

Nghĩ sao cũng đều cảm thấy ngạt thở, từ khi nữ nhân này vào cửa, nàng là trưởng bối lại càng chật vật.

Sao lại như thế đâu?

"Nàng làm cái gì rồi?" Chu lão gia nhíu mày hỏi.

Chu phu nhân bị hỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Đúng vậy, làm cái gì rồi? Dường như cái gì cũng không làm. . . .

Nhưng cố tình chính là cái gì cũng đều làm, khiến nàng lùi bước, bước sai làm sai.

Sai cũng không biết sai ở nơi nào, ứng đối cũng hoàn toàn không đúng.

Nữ tử hoàn toàn không giống người bình thường, nhìn qua si ngốc ngơ ngác, nhưng lại biết cứu người, giống như bắt không được cũng sờ không được.

Thật sự là nghĩ tới đến liền ngạt thở.

Chu phu nhân che ngực, ho khan kịch liệt một trận, bọn nha đầu ầm ĩ bước lên phía trước vuốt ngực.

"Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Có bệnh trong nhà sẵn có Kiều Kiều nhi, mời nàng xem bệnh là ổn rồi." Chu lão gia nói.

Không nói lời này còn đỡ, nói xong Chu phu nhân lại bực mình, ho khan không ngớt, thiếu chút nữa không thở được.

"Chính là, chính là vì nàng ở nhà . . . ." Nàng nắm lấy áo, mặt đỏ lên hô.

Sao lại bệnh rồi ta. . .

Những lời này rốt cuộc hô lên một câu, một thành lời nói vô căn cứ, thứ hai bà chủ Chu gia, bị một cái cháu ngoại gái khi nhục đến mức này, nói ra khỏi miệng, chỉ làm người ta giễu cợt mà thôi.

"Nàng cũng đừng nóng nảy." Chu lão gia nói, "Chờ Kiều Nương chẩn bệnh thành, danh khí ngày càng tăng, nàng là một cái đứa con rốt cuộc ở trong nhà, bên ngoài vẫn là thể diện của ngươi, là thể diện Chu gia chúng ta."

Chu phu nhân đưa tay vỗ ngực, sắc mặt khó coi.

"Chỉ mong, như thế đi."Nàng nói.

Từ lúc cô gái này bước vào cửa, tâm nàng sẽ một khắc cũng không yên.

Cảm giác, cảm thấy một chuyện lại một chuyện bất bình, từng cái từng cái diễn ra, cuối cùng làm nên sóng to gió lớn, làm cho Chu gia bọn họ không an ổn.

"Người tới." Chu phu nhân gọi lớn, "Phái người đi Giang Châu một chuyến."

Nhóm vú già khó hiểu.

"Lúc này, đi Giang Châu?"Các nàng hỏi.

"Đi, Trình gia hỏi thăm." Chu phu nhân nói.

"Nghe cái gì?" Vú già lại càng không hiểu.

"Hỏi thăm. . ." Chu phu nhân nắm chặt khăn tay, cắn răng nói, "Hỏi thăm chuyện ngốc tử này, ta xem xem, nàng ở Trình gia, chẳng lẽ cũng mang lại phiền toái..... như thế sao?"