Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 174




Editor: Trà Xanh

Khi màn đêm buông xuống, A Kiều nói chuyện với Triệu Yến Bình một lúc, sau đó kêu tiểu nha hoàn cầm đèn và đi đến chỗ nữ nhi.

Tân nương Sơ Cẩm đương nhiên chưa ngủ, ngày mai sẽ xuất giá, nàng vừa hy vọng vừa hồi hộp.

A Kiều đuổi đám nha hoàn ra ngoài, nàng đóng cửa lại, đi tới giường nữ nhi.

“Nương.” Sơ Cẩm ngồi dậy, nhõng nhẽo vùi đầu vào vòng tay mẫu thân.---Đọc FULL tại Đọc Truyện---

A Kiều ôm vai tiểu cô nương, nhìn lướt qua đồ trang trí tân hôn khắp phòng, đặc biệt là áo cưới màu đỏ nhiều lớp treo trên giá áo mà không khỏi xúc động, kề mặt vào đỉnh đầu của nữ nhi nói: “Trong chớp mắt Sơ Cẩm của chúng ta sắp gả chồng, nương còn nhớ rõ thời điểm nương vừa gả cho cha con, lúc đầu là làm thiếp, chỉ có thể mặc áo cưới màu đỏ khác, trong nhà của cha con đặt vài bàn tiệc, đốt vài phong pháo, hôn sự coi như xong.”

Sơ Cẩm biết cha mẹ đến với nhau như thế nào, nhưng trước kia nàng còn nhỏ nên không biết chi tiết, sau này hiểu chuyện thì không hỏi nữa. Hiện giờ bản thân sắp gả chồng, Sơ Cẩm không nhịn được nên hỏi: “Lúc ấy cha đối với nương có tốt không?”

Trong mắt A Kiều tràn đầy nụ cười: “Tốt cái gì, đêm đầu tiên cha con nói rằng hắn nạp ta hoàn toàn là vì lão thái thái yêu cầu, hắn sẽ không chạm vào ta, sau này gặp được nam nhân tốt sẽ sắp xếp cho ta tái hôn. Nói thật với con, đêm đó ta và cha con mỗi người ngủ một chăn, cha con lạnh như băng khiến ta uất ức phát khóc.”

Sơ Cẩm mỉm cười giải thích thay phụ thân: “Chứng tỏ cha là quân tử chân chính, nếu không nương đẹp như vậy, cha đâu cần quan tâm nhiều thế.”

A Kiều gõ mũi nữ nhi: “Con là do ta sinh hay là cha con sinh, ngày nào cũng bênh vực cho hắn?”

Đôi mắt hạnh của Sơ Cẩm cười thành một vầng trăng non: “Con là do cha và nương cùng nhau sinh!”

A Kiều giật mình rồi trêu nữ nhi: “Đừng nói bậy, hiện giờ con vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, nương biết ý của con, nhưng nếu để người ngoài nghe thấy, người ta sẽ nghĩ rằng con biết nhiều về chuyện phòng the của phu thê.”

Sơ Cẩm bất giác nhận ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ, nàng biết cái gì đâu, nàng chẳng hiểu gì, chỉ mơ hồ biết sau khi kết hôn, nam nữ sẽ ngủ chung chăn, về phần hai vợ chồng làm gì trong chăn, Sơ Cẩm nghĩ rằng sẽ hôn nhau, nàng không nghĩ thêm được gì nữa.

A Kiều đến đây lúc này để dạy dỗ nữ nhi chuyện đó, đây cũng là một phần quan trọng trước khi mỗi cô nương xuất giá.

A Kiều lấy một quyển sách nhỏ đã chuẩn bị trước và mở nó ra.

Sơ Cẩm vốn đang dựa vào người mẫu thân, lười biếng nhìn xuống, nhìn thấy rõ ràng nam nữ trong tranh đều khỏa thân, Sơ Cẩm kêu lên, che mặt chui vào chăn.

A Kiều cười nói: “Con đừng xấu hổ, nghe cho kỹ, nếu không đêm mai sẽ chịu khổ, Tuấn nhi giỏi võ nhưng không đủ dịu dàng, lỡ như hắn không biết xót cho con, con phải thuyết phục hắn, không thể nghe theo hắn một cách ngu ngốc.”

Lúc A Kiều và Triệu Yến Bình viên phòng, trong lòng nàng tràn ngập Triệu Yến Bình và luôn mong đợi viên phòng, trong lòng nóng hừng hực và hào hứng, không cảm thấy quá khó chịu. Nữ nhi và Lư Tuấn thì khác, hai đứa nhỏ hiện tại bị vẻ ngoài của nhau hấp dẫn, không có nền tảng tình cảm sâu sắc, một khi không chuẩn bị kỹ, đối với nữ nhi sẽ giống như bị hành hạ.

A Kiều không nỡ để nữ nhi chịu đau khổ.

Không quan tâm Sơ Cẩm xấu hổ cỡ nào, A Kiều giải thích tỉ mỉ cho nữ nhi, thậm chí còn hướng dẫn vị trí chính xác của nữ giới qua lớp váy.

Sơ Cẩm xấu hổ như một con tôm luộc, lần đầu tiên cảm thấy mẫu thân tốt hay xấu!

Sáng sớm hôm sau, Triệu phủ bắt đầu bận rộn.

Buổi trưa Triệu gia có tiệc, tới giờ lành, tân lang quan Lư Tuấn đã nhận chức ngự tiền thị vệ tứ phẩm dẫn đầu đoàn đón dâu vui mừng tới rước dâu. Mạnh Chiêu, Tạ Tử Hành và Triệu Phưởng để các tiểu bối làm khó dễ hắn ba lần, ngoài việc Lư Tuấn làm thơ và pha trò, hắn đã dành được những tràng pháo tay cho hai lần còn lại.

Toàn phúc thái thái đỡ tân nương tử đi ra, cùng với tân lang quan quỳ lạy cha mẹ.

Lư Tuấn nóng lòng, hắn không thể rời mắt khỏi Sơ Cẩm, như thể hắn có thể nhìn thấy Sơ Cẩm xuyên qua khăn voan đỏ. Mãi đến khi quỳ dưới đất, nghe nhạc phụ và nhạc mẫu dạy bảo, Lư Tuấn mới ngẩng đầu, sau đó, hắn thấy vành mắt đỏ hoe của nhạc mẫu nhỏ xinh, cùng với vẻ mặt uy nghiêm của nhạc phụ cao lớn.

Lư Tuấn thầm chấn động, vội kìm nén niềm vui trong lòng, nghiêm mặt cúi lạy nhạc phụ và nhạc mẫu.

Lúc này Triệu Yến Bình là nhạc phụ, không phải là đồ đệ của Lư thái công.

Hắn nghiêm túc nói với Lư Tuấn: “Ta chỉ có một mình Sơ Cẩm là nữ nhi, từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, hôm nay gả nàng cho con, mong con đối xử tốt với nàng. Nếu ngày nào đó tình cảm phai nhạt, con cứ nói thẳng với ta, ta sẽ đón nàng về nhà, không cho phép con lấn ép nàng nửa điểm.”

Hắn vừa dứt lời, khăn voan đỏ trên đầu tân nương tử khẽ lắc, tiếng nghẹn ngào đè nén của tiểu cô nương bật ra.

Lư Tuấn lập tức thề: “Nhạc phụ và nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ trân trọng Sơ Cẩm, nếu có bắt nạt chút nào thì phạt con……”

“Được rồi, trong ngày vui không được nói bậy!” A Kiều lạnh giọng ngắt lời hắn, cũng trừng mắt với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình mím môi, sau đó nói với Lư Tuấn: “Con có lòng là được rồi, không cần thề.”

Lư Tuấn thầm nói xong lời thề.

Sau khi hoàn thành buổi lễ, trưởng huynh Mạnh Chiêu đi tới, ngồi xổm trước mặt muội muội, toàn phúc thái thái đỡ Sơ Cẩm cẩn thận nằm lên. Khi Mạnh Chiêu chuẩn bị đứng lên, Lư Tuấn lo lắng một thư sinh yếu đuối như hắn không đủ sức sẽ khiến tân nương tử của hắn ngã, nên hoảng sợ chạy tới bày ra động tác bảo vệ.

Các vị khách phản ứng và cười ầm lên.

Mạnh Chiêu kín đáo liếc Lư Tuấn.

Lư Tuấn nhếch miệng, ngoan ngoãn lui ra phía sau.

Chỉ có Sơ Cẩm không biết gì vì bị khăn voan che mặt, vẫn đắm chìm trong sự lưu luyến không nỡ rời xa cha mẹ, rớt nước mắt giọt ngắn giọt dài.

Mạnh Chiêu vững vàng đưa muội muội vào kiệu hoa.

Rèm kiệu buông xuống, Mạnh Chiêu đi đến trước mặt Lư Tuấn đang gấp gáp muốn lên ngựa, nắm vai Lư Tuấn nói: “Nếu ngươi không tốt với Sơ Cẩm thì đừng trách ta cắt đứt tình bạn chung trường nhiều năm qua của chúng ta.”

Lư Tuấn bị hắn bóp muốn nghiến răng, không ngờ Mạnh Chiêu lại ra tay mạnh như vậy!

Hắn hất tay Mạnh Chiêu, cười đùa: “Cắt thì cắt, cho dù cắt đứt tình bạn chung trường, ngươi vẫn là đại cữu tử của ta!”

Nói xong, Lư Tuấn phóng khoáng xoay người lên ngựa, hai tay nắm dây cương, hắn cúi đầu, cười nói với Mạnh Chiêu: “Yên tâm đi, tân nương tử của ta, ta càng thương nàng hơn các ngươi!”

Mạnh Chiêu nhớ lại những chuyện hắn làm khi còn nhỏ, không yên tâm lắm.

Cho dù có lo lắng hay không, Sơ Cẩm đã lên kiệu hoa, được Lư Tuấn đón về Lý Quốc Công phủ.



Sơ Cẩm đã khóc khi rời khỏi Triệu phủ. Trên đường đi, nàng lấy hộp trang điểm trong kiệu hoa ra để trang điểm lại, do kiệu hoa lảo đảo lắc lư nên lớp phấn không được đều, phấn bên má trái nhiều hơn má phải. Nhờ vẻ đẹp tự nhiên của nàng, khi Lư Tuấn mở khăn voan, đôi mắt hạnh long lanh của tân nương tử đủ khiến cho các nữ quyến kinh ngạc, nhất thời không để ý đến lớp trang điểm không ổn của nàng.

Lư Tuấn đứng gần, nhìn gương mặt bôi đầy phấn trắng của tân nương tử, nếu không có đôi mắt hạnh giống hệt trong ký ức, hắn nghi ngờ có phải nhạc phụ quá luyến tiếc nữ nhi xuất giá nên nhét một Sơ Cẩm giả cho hắn.

Khi uống chén rượu giao bôi, Lư Tuấn vẫn nhìn chằm chằm Sơ Cẩm với ánh mắt nghi ngờ.

Sau khi về lại kinh thành, Sơ Cẩm chỉ gặp Lư Tuấn ba bốn lần. Sau khi đính hôn, hai người giữ lễ, tách ra hai năm, Lư Tuấn nhìn nàng trang điểm kiểu tân nương thấy là lạ. Trong mắt Sơ Cẩm, Lư Tuấn rất khác so với hai năm trước. Lư Tuấn mười sáu tuổi rất cao, người trước mắt này cao và mạnh mẽ hơn, khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa nhưng góc cạnh rõ ràng, thêm vài phần lạnh lùng và sắc bén.

Thật lạ lẫm.

Sơ Cẩm không dám nhìn hắn nữa.

Ánh mắt nàng né tránh, Lư Tuấn càng luống cuống, không phải nàng đã bằng lòng gả ư, tại sao không nhìn hắn?

Đến lúc Lư Tuấn phải đi ra phía trước kính rượu, hắn lưu luyến không muốn rời, Sơ Cẩm đã thở phào nhẹ nhõm.

Các khách nữ cũng đi ăn tiệc, Sơ Cẩm vừa gỡ trang sức và rửa mặt, vừa nói với nha hoàn hồi môn Song Đào: “Cô gia nhìn khác trước kia.”

Song Đào cười nói: “Nam nhân đều như vậy, tiểu quan gia nhà chúng ta cũng thay đổi phải không?”

Từ lúc Mạnh Chiêu vào Hàn Lâm Viện làm quan, Triệu phủ gọi hắn là tiểu quan gia.

Sơ Cẩm ngẫm nghĩ lại thấy đúng, chỉ lẩm bẩm: “Trước kia thấy hắn có chút ngốc, hiện tại lại hơi sợ.”

Song Đào an ủi nàng: “Cô nương đừng sợ, trái tim cô gia đều ở trên người ngài, lúc tiểu quan gia cõng ngài, hắn còn lo lắng sợ ngài bị ngã nên chạy tới đỡ, điều này chứng tỏ hắn rất quan tâm.”

Sơ Cẩm đỏ mặt, Lư Tuấn vậy mà đã làm trò cười này, có thể thấy hắn chỉ thay đổi ngoại hình nhưng vẫn ngốc.

Tân nương tử nghỉ ngơi một lúc, ăn chút gì đó đơn giản, dường như chưa được bao lâu, trời đã tối đen, tân lang ngốc nghếch trong lòng nàng cũng trở lại.

Bọn nha hoàn mỉm cười và lui ra viện.

Lư Tuấn có tửu lượng khá tốt, uống hai bình rượu pha nước cũng không ảnh hưởng gì, trước khi đến đây đã đến tịnh phòng giải quyết, lúc này tinh thần tỉnh táo. Vén rèm lên, sải bước vào nội thất, Lư Tuấn nóng lòng nhìn tân nương tử đang ngồi bên giường, khuôn mặt đã tẩy trang đẹp như hoa đào, đôi mắt hạnh mơ màng như nước, mềm mại quyến rũ, là Sơ Cẩm mà hắn thích, càng đẹp hơn nhiều so với hai năm trước.

Nỗi lo lắng của Lư Tuấn rốt cuộc cũng rơi xuống, vừa bước tới vừa cười nói: “Ta đã hoảng hồn khi vén khăn voan, còn tưởng rằng nhạc phụ nhét tân nương giả cho ta.”

Hắn trông lạnh lùng khi không nói chuyện, vừa mở miệng thì thật ngốc nghếch, Sơ Cẩm không khỏi trừng mắt nhìn hắn: “Ý của chàng là, hôm nay ta trang điểm rất xấu?”

Lư Tuấn vội nói: “Không xấu, không xấu, chỉ không đẹp như bây giờ.”

Sơ Cẩm nghe vậy đỏ bừng cả mặt, nắm chặt khăn đỏ cúi đầu.

Căn phòng yên tĩnh, Lư Tuấn mới đột nhiên nhận ra, trời đã tối, bọn nha hoàn cũng lui xuống, hắn và Sơ Cẩm có thể viên phòng.

Ngự tiền thị vệ tràn đầy nhiệt huyết và máu lửa, lại có cô nương trong lòng, trong đêm khuya thanh vắng tự nhiên mơ tưởng đến đêm nay nhiều lần, hiện giờ danh phận đã có, thời cơ cũng tới rồi, nhìn Sơ Cẩm thẹn thùng, Lư Tuấn rờ mũi, chầm chậm ngồi bên cạnh nàng, ngồi rất gần, chân gần như chạm vào chân Sơ Cẩm.

Sơ Cẩm nhìn, đỏ mặt tránh sang một bên.

Lư Tuấn ngại đuổi theo, ho khan một tiếng, hắn tìm lời để nói: “Trong kỳ thi mùa xuân ta đã đậu Trạng Nguyên võ, Hoàng Thượng phong ta làm ngự tiền thị vệ, chức quan tứ phẩm, hiện tại chúng ta đã thành thân, ta sẽ dâng sổ con thỉnh phong cáo mệnh cho nàng.”

Sơ Cẩm siết chặt ngón tay, tò mò hỏi: “Chàng là Trạng Nguyên võ, ca ca là Thám Hoa về văn, chênh lệch không lớn, sao cấp bậc thua kém nhiều vậy?”

Lư Tuấn giải thích: “Quan văn và quan võ được phong khác nhau, không thể so sánh như vậy, nếu để người ngoài khen ngợi sẽ khen ca ca nàng nhiều hơn.”

Hắn khiêm tốn, Sơ Cẩm khen hắn: “Chàng cũng rất giỏi, nhiều người như vậy mà đậu được Trạng Nguyên.”

Giọng nói của tân nương tử nhẹ nhàng và mềm mại như lông chim trêu chọc trên mặt và khắp người hắn, Lư Tuấn gãi đầu gối, nhìn nàng nói: “Nàng mới biết ta giỏi à, khi còn nhỏ ngoại trừ chuyện học, ta làm gì cũng mạnh mẽ hơn ca ca của nàng, có thấy nàng khen ta đâu, lần nào cũng bám theo đuôi ca ca.”

Lật lại chuyện cũ, Sơ Cẩm không sợ hắn, nghiêng đầu hừ: “Ca ca thương ta nên ta mới theo hắn, chàng cả ngày ghét bỏ ta, ta theo chàng làm gì?”

Lư Tuấn hoảng hốt, háo hức bày tỏ cõi lòng, nghiêng người nắm tay nàng nói: “Trước kia do ta không hiểu chuyện, sau này ta cũng thương nàng, sẽ thương nàng hơn nhạc phụ, nhạc mẫu và ca ca, được không?”

Bờ vai hắn rộng lớn, lập tức bao phủ cả người Sơ Cẩm, Sơ Cẩm vô cùng căng thẳng, vừa quay đầu tránh mặt hắn vừa nói: “Được rồi, ta không trách chàng, chàng buông ta ra.”

Lư Tuấn luyến tiếc buông ra, đôi bàn tay nàng nho nhỏ, trơn bóng và mềm mại, trên người nàng có một mùi thơm hấp dẫn, gò má nàng ửng đỏ kiều diễm, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ tựa như cánh hoa tường vi xinh đẹp nhất.

Đột nhiên Lư Tuấn không muốn nhịn nữa, buông tay nàng rồi ôm cả người vào lòng, dựa vào sự xúc động mà vụng về hôn nàng.

Sơ Cẩm nghe thấy nhịp tim của hắn như đánh trống, nàng rất hoảng sợ. Lư Tuấn tiến đến hôn nàng, nàng rụt vào vai hắn theo bản năng, một người gấp gáp, một người trốn. Lư Tuấn không bắt được nàng, nổi lên máu vũ phu cuồng nhiệt, cánh tay rắn chắc vòng qua ngực Sơ Cẩm đè lại, sau đó nghiêng người, che cơ thể Sơ Cẩm.

Sơ Cẩm kêu lên, mái tóc đen xõa lên chăn cưới màu đỏ, nàng muốn giãy giụa, vừa ngước lên nhìn mặt Lư Tuấn, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như một chú thỏ con hoảng sợ chấp nhận số phận.

Hai mắt Lư Tuấn gần như đỏ hoe, muốn liều lĩnh đi làm tân lang, nhưng đây là Sơ Cẩm, hắn vừa đảm bảo với nhạc phụ sẽ không bắt nạt nàng.

“Sơ Cẩm, nàng không thích để ta hôn hay sao?” Nhìn đôi mắt nàng đang nhắm nghiền, lông mi run rẩy, Lư Tuấn khàn giọng hỏi.

Như vầy mà hắn còn hỏi vấn đề ngốc nghếch, Sơ Cẩm thậm chí còn nghi ngờ nếu nàng nói không muốn, đêm tân hôn của hai người có lẽ sẽ giống cha mẹ, mỗi người ngủ một chăn.

“Không, không có.” Nàng mở miệng một cách khó khăn, cổ nổi một lớp hồng nhạt, “Chỉ là, chàng, chàng nhẹ chút, ta sợ đau.”

Lư Tuấn nghe vậy như mở cờ trong bụng, nhìn tân nương tử trước mắt, hắn suy nghĩ một chút nên nhẹ như thế nào, sau đó mới cúi người xuống, ngập ngừng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Sơ Cẩm bối rối, vừa để hắn hôn, bàn tay nhỏ vừa tìm khắp nơi, nắm lấy một góc rèm kéo mạnh, cuối cùng che được cảnh xuân trên giường.