Tấn Giang Hầu nói tất cả đều là lời vàng ngọc, Thẩm Minh Châu lại hoàn toàn không nghe lọt, vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.
“Châu nhi, Sở Vương từng biểu đạt yêu mến cháu chưa?” Tấn Giang Hầu hỏi.
Giọng ông không cao, giọng điệu rất chậm, nhưng lại từng chữ rất rõ ràng.
Thẩm Minh Châu càng thêm đau lòng, “Không có, chưa hề có. Ông ngoại, sau khi lớn lên cháu hiếm khi nhìn thấy hắn, khi còn bé… khi còn bé luôn là hắn chạy theo sau lưng a Thấm, cháu chạy theo sau lưng hắn…”
Trước mắt Thẩm Minh Châu giống như xuất hiện ba bóng dáng nhỏ, tiểu nữ hài trước nhất thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, luôn cười hì hì, rất khiến người khác ưa thích, một tiểu nam hài da trắng, mắt thật to liều mạng đuổi theo nàng, trong miệng ngang ngược kêu “Lâm Thấm, đợi ta một chút”. Hắn chỉ chú ý ra sức đuổi theo phía trước, không để ý đến phía sau hắn có một tiểu nữ hài nhi không thông minh lanh lợi như vậy, không hoạt bát đáng yêu như vậy hoảng loạn gọi ca ca, một lòng chỉ mong đuổi kịp hắn, chơi đùa với hắn…
“Cháu cũng là cháu gái ngoại mà.” Thẩm Minh Châu đau buồn.
“Nếu Sở Vương chưa bao giờ biểu đạt yêu mến cháu, nói cách khác, cháu chỉ tương tư một phía thôi.” Giọng Tấn Giang Hầu vững vàng lại bình tĩnh, “Châu nhi, cháu như vậy là bệnh, phải trị. Nhưng mà, trị bệnh này không thể dựa vào đại phu, phải dựa vào bản thân cháu.”
“Nhạc phụ, ngài đừng như vậy.” Thẩm Ung vẫn đứng ở cửa ra vào, lúc này lại không nhịn được, lên tiếng năn nỉ, “Châu nhi là cháu gái ngoại ruột thịt của ngài, ngài phải làm chủ thay con bé.”
Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói: “Thẩm Ung, Sở Vương có âm thầm quyến rũ con bé, còn từng cầu hôn ngươi và La Anh chưa?”
Thẩm Ung ngẩn người, nói: “Đều không có.”
Tấn Giang Hầu hừ lạnh, “Chưa hề quyến rũ con bé, chưa hề cầu hôn, ngươi kêu ta làm chủ thay con bé như thế nào? Thẩm Ung, chẳng lẽ bởi vì con bé thích, Sở Vương nhất định phải cưới con bé sao?” Lạnh nhạt nhìn Thẩm Ung, “Không trách được ngươi và La Anh có thể dạy dỗ Châu nhi thành như vậy. La Anh cậy mạnh, ngươi cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu. Cho rằng trên cõi đời này chuyện gì đều do các ngươi ta cần ta cứ lấy sao?”
Thẩm Ung rất xấu hổ, nhưng vẫn không nỡ để Thẩm Minh Châu chịu khổ, nhỏ giọng cầu khẩn, “Nhạc phụ, ngài xem Châu nhi đáng thương bao nhiêu…”
Tấn Giang Hầu lạnh giọng, “Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, sao dám không thương tiếc? Nữ hài nhi gia trong khuê các, vì một nam nhân gặp mặt được mấy lần mà chà đạp bản thân, quên mất tất cả cha mẹ gia tộc người thân. Cháu ngoại gái như vậy, ngươi còn kêu bổn Hầu thương nàng, làm chủ cho nàng?”
Sắc mặt Thẩm Ung trắng bệch.
Hắn không ngờ Tấn Giang Hầu nói chuyện không nể mặt như vậy.
“Châu nhi còn nhỏ…” Tay chân hắn luống cuống rồi, hốt hoảng giải thích.
“Cũng bởi vì còn nhỏ, mới cần ngươi làm cha dạy dỗ.” Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp, giữa hai chân mày thoáng hiện vẻ đau xót, “Nếu như đã lớn giống La Anh, đã lập gia đình, sinh con dưỡng cái rồi, làm cha còn cần trông nom, còn cần để ý sao?”
Thẩm Ung bất giác biến sắc.
Tấn Giang Hầu lạnh nhạt nói: “Chuyện xảy ra ở Tiên Cư điện, lúc ấy ngươi không biết, nhưng hiện giờ nên rõ ràng rồi. Ngươi kêu ta làm chủ cho Châu nhi, vậy ngươi biết a Thấm muốn ta làm gì không?”
Thẩm Ung mê man trong lòng, trên mặt có nét hổ thẹn, “Nhạc phụ, con không biết.”
Tấn Giang Hầu khẽ thở dài một tiếng, “Đầu tiên a Thấm để tất cả mọi người gạt ta, sau đó đó chuyện xôn xao truyền loạn, thật sự không dối gạt được, a Thấm còn ngăn cản ta, không cho ta đến Thẩm gia khiển trách La Anh, con bé nói…” Trên mặt Tấn Giang Hầu hiện lên vẻ ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa, “Con bé nói, ‘Ông ngoại lớn tuổi rồi, đừng vì những chuyện như vậy mà phiền lòng, con cháu tự có phúc của con cháu’, a Thấm là một hài tử ngoan hiếu thuận hiểu chuyện.”
Cho dù Thẩm Ung sầu lo vì Thẩm Minh Châu, cũng không thể không thừa nhận, Lâm Thấm đúng là hiểu chuyện, rất suy nghĩ vì Tấn Giang Hầu đã lớn tuổi.
“A Thấm là một hài tử ngoan.” Giọng Thẩm Ung thật thấp, mang theo chút xấu hổ, “Khó trách nhạc phụ yêu thương nàng hơn.”
“Cháu cũng là cháu gái ngoại mà.” Thẩm Minh Châu nhỏ giọng, tội nghiệp nói.
Tấn Giang Hầu yên lặng nhìn Thẩm Minh Châu một hồi lâu, đứng dậy, Thẩm Minh Châu vốn có vẻ nhỏ gầy, lúc này càng bị bóng dáng cao lớn của ông che phủ lại. Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp mà uy nghiêm, “Châu nhi, nếu như cháu là một hài tử ngoan, vậy phải nghĩ cho cha mẹ cho gia tộc mình, quên chuyện quá khứ, lần nữa làm người. Ông ngoại nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt.”
Thẩm Minh Châu khóc như mưa, Thẩm Ung không đành lòng, năn nỉ nói: “Nhạc phụ, Châu nhi hài tử này thật sự quá cuồng dại. Dù sao Châu nhi và a Thấm là biểu tỷ muội, không bằng noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, có được không? Cũng là một đoạn giai thoại.”
Hắn một lòng yêu con, mặc dù không nỡ để Thẩm Minh Châu làm trắc phi của Sở Vương, nhưng như vậy dù sao cũng còn tốt hơn để con bé nằm trên giường chờ chết.
Trong mắt Thẩm Minh Châu có tia sáng.
Tấn Giang Hầu giận dữ, lạnh lùng quát: “La Khởi ta nam tử đội trời đạp đất, hai cháu gái ngoại cùng gả cho một nam tử, xấu mặt không chịu nổi! Nam nhân trên đời này chết hết rồi à, nhất định phải biểu tỷ muội chung chồng?”
Ánh mắt Thẩm Minh Châu tối đi.
Thẩm Ung nhanh chóng rơi nước mắt, “Nhạc phụ, nếu nói mất mặt, chẳng lẽ không phải Thẩm gia mất mặt hơn sao? Con… con thật sự không có cách nào, con không thể trơ mắt nhìn Châu nhi dâng mạng…”
Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn Thẩm Ung hồi lâu, cười lạnh, “Ta còn tưởng rằng, La Khởi ta ngựa chiến nửa đời, quanh năm suốt tháng không ở nhà, ta coi như là phụ thân không biết nuôi dạy nữ nhi nhất rồi. Hôm nay gặp ngươi, ta lại mặc cảm, Thẩm Ung, nếu bàn về không biết nuôi dạy nữ nhi, ngươi vẫn còn ở trên ta đó!”
Trên mặt Thẩm Ung lúc đỏ, lúc trắng.
Tấn Giang Hầu chỉ vào Thẩm Minh Châu đang cuộn tròn mình lại trên giường bệnh, tức giận nói: “Đây nếu là nữ nhi của ta, ta đã sớm đánh tỉnh nàng, mắng tỉnh nàng, còn có thể một mực nuông chiều nàng giống như ngươi sao? Đừng nói nàng chỉ là cháu nội Thẩm gia, cháu ngoại La gia, cho dù nàng là nữ nhi ruột của ngọc hoàng đại đế, cũng không có chuyện nam nhân cõi đời này nàng xem trọng ai, muốn gả cho ai thì người ta nhất định phải cưới nàng! Chuyện hôn nhân từ trước đến giờ lệnh của cha mẹ lời của mối mai, càng chú trọng hai bên tình nguyện, chưa bao giờ có chuyện chỉ cần một bên tương tư đơn phương, bên kia bị buộc phải kết hôn!”
Thẩm Ung bị Tấn Giang Hầu giáo huấn á khẩu không trả lời được.
Sao hắn không biết mình không có đạo lý chứ? Chỉ vì dựa vào Tấn Giang Hầu thương yêu cháu ngoại mà thôi.
Tấn Giang Hầu tức giận đùng đùng nhìn Thẩm Ung, nhìn hắn cúi đầu, không có mặt mũi đối diện với Tấn Giang Hầu nữa rồi.
“Hai cha con ngươi tự giải quyết cho tốt.” Tấn Giang Hầu lạnh lùng ném xuống những lời này, tự cao tự đại, đi ra cửa.
“Cha!”
“Ông ngoại!”
La Anh đỡ Thẩm Minh Họa bụng tròn trịa, xuất hiện ở cửa phòng.
Mặc dù Tấn Giang Hầu đầy ngập tức giận, nhưng cũng chú ý tới vóc người Thẩm Minh Họa khác thường, sắc mặt nguôi bớt, ấm giọng nói: “Họa nhi có thai sao? Phải coi chừng thân thể.”
An ủi Thẩm Minh Họa xong, lại nghiêm nghị nhìn La Anh, “Có phải Họa nhi do ngươi gọi về không? Nàng đã có thai rồi, ngươi còn không để cho nàng yên ổn bảo dưỡng, chạy tới chạy lui cái gì?”
La Anh không phục, “Con bé giấu giếm thật sự quá tốt rồi, nếu không phải hôm nay nhìn thấy con bé, con cũng không biết con bé mang thai đấy.”
Thẩm Minh Họa thấy trên mặt Tấn Giang Hầu lại có tức giận, vội cười nói: “Ông ngoại, bây giờ cháu đã năm tháng rồi, thái y nói thai rất ổn, đi lại một chút không sao. Hơn nữa, đi lại nhiều một chút cũng tốt, luôn tốt hơn ngồi nằm một chỗ.”
“Cẩn thận bảo dưỡng thân thể.” Tấn Giang Hầu căn dặn ngắn gọn.
La Anh thấy ông vẫn định đi, vội nói: “Cha, ngài không thể thấy chết mà không cứu. Lão nhân gia bản lĩnh lớn, đoạt Sở Vương lại cho Châu nhi đi, Châu nhi không có hắn không được.”
Tấn Giang Hầu giận cười, “Đoạt lại như thế nào?”
La Anh hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, “Cha, ngài làm ông ngoại lấy ra uy phong, tùy ý hứa gả Lâm Thấm cho người khác, không được sao? Đến lúc đó Sở Vương không có cách nào, không cưới cũng phải cưới…”
Ánh mắt Tấn Giang Hầu như điện quét qua trên mặt La Anh, siết chặt tay, Thẩm Minh Họa mắt thấy La Anh sắp bị đánh, vội vàng chắn trước người nàng, nở nụ cười, “Ông ngoại, ông cũng biết nương cháu nói chuyện không chú ý nhiều, ngài đừng so đo với nàng. Thật ra chủ ý của nương vô cùng tốt, chính là muốn ngài gả a Thấm cho một nhà thích hợp khác, sau đó ra mặt thuyết phục Sở Vương cưới Châu nhi. Như vậy, hai cháu ngoại của ngài đều bảo toàn, chẳng phải vẹn cả đôi bên?”
Tấn Giang Hầu thật lâu không nói ra lời.
Mới vừa cảm thấy Thẩm Ung khiến ông tức giận, nhưng bây giờ so sánh với La Anh, Thẩm Minh Họa, lại cảm thấy Thẩm Ung quả thật có thể được tính là người tốt rồi.
“Hay cho một vẹn toàn đôi bên.” Tấn Giang Hầu giận quá hóa cười, “Trước không nói hôn sự của a Thấm có phải do ta quản lý hay không, các ngươi coi bệ hạ và thái hậu dễ lừa gạt phải không, coi Sở Vương là con rối mặc cho người định đoạt sao?”
“Phải thử mới biết có được hay không chứ.” La Anh kêu la.
Mặt mũi Thẩm Minh Họa tràn đầy tươi cười, “Ông ngoại, đây là ý tứ của nương, mặc dù nghĩ kỹ dường như không thể làm được, nhưng mà, nương cũng một lòng thương con, ngài tha thứ cho nương đi. Ông ngoại, mặc dù cháu thông cảm cho tâm tư của nương, nhưng cũng cảm thấy chuyện này quá gian nan, đúng như ông ngoại nói, bệ hạ và thái hậu anh minh cơ trí, không phải dễ lừa gạt đâu.”
La Anh thấy Thẩm Minh Họa không giúp mình, sốt ruột, “Họa nhi, sao con lại đánh ngược sân với nương?”
Thẩm Minh Họa bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói cho nàng biết, “Nương, ngài nói vốn không thể nào. Đừng nghĩ.”
La Anh trừng mắt, “Sao lại không thể? Chỉ cần ông ngoại con vui lòng giúp chúng ta, sao lại không thể?”
Thẩm Minh Họa cười khổ, “Bệ hạ và thái hậu luôn luôn thích a Thấm, nếu chưa định ra thì thôi, hiện giờ đã định ra rồi, nào có chuyện nói thay đổi người là thay đổi người được?”
La Anh không phục hắng giọng kêu, “Sao lại không thể? Ông ngoại con là thống soái quân Tây Bắc, trong tay nắm giữ binh quyền…”
Tấn Giang Hầu và Thẩm Ung đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tấn Giang Hầu nâng cánh tay lên, một cái tát nặng nề quất lên trên mặt La Anh, “Câm mồm!”
Một nguồn sức mạnh đánh tới, La Anh đứng không vững, lui về phía sau vài bước mới ngã mạnh xuống đất. Trên mặt nóng rát, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, cái mông ngã đau, trong mắt La Anh nổ đom đóm, bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt.
Nước mắt này không phải đau lòng chảy ra, là bị đau mà chảy ra.
“Cha, ngài đánh con?” Đau đớn tan nát cõi lòng đã qua, La Anh mới ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Tấn Giang Hầu.
Thẩm Ung trầm mặt, “Đáng đánh! La Anh, ngươi nhắc đến chuyện khác thì thôi, nhắc tới binh quyền cái gì, không đánh ngươi còn đánh ai?”
Thẩm Minh Họa ngược lại đồng tình La Anh, nhưng trước mắt nàng quan trọng nhất vẫn là hài tử trong bụng, nên không đi qua đỡ La Anh, dịu dàng nói: “Nương, ngài quả thật không nên nhắc tới binh quyền, lời này về sau xin ngài nhất định không nên nói nữa.”
Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói với Thẩm Ung: “Nếu ngươi không muốn chuốc họa cho Thẩm gia, cũng đừng để cho La Anh có cơ hội nói lời như vậy nữa.”
Thẩm Ung vốn không thích La Anh, nhưng ngại mặt mũi của Tấn Giang Hầu, mới không thể không nhường nàng khắp nơi, vào lúc này có lời nói của Tấn Giang Hầu, đủ tự tin, cung kính vái sâu, “Dạ, nhạc phụ.”
Đáp ứng Tấn Giang Hầu, Thẩm Ung tính toán trong lòng, có phải nên đưa La Anh vào trong núi sâu thì tốt hơn không? Trong núi sâu, nàng có thể tĩnh tâm, nói không chừng sẽ không sinh chuyện phiền não. Nghĩ lại cảm thấy không được, đưa La Anh đi, tai mình thanh tịnh, nhưng hai nữ nhi làm thế nào? Thôi, vẫn lưu nàng lại Thẩm gia đi, nhưng mà, phải canh chừng nàng nghiêm cẩn mới được, không thể để cho nàng nói xằng nói bậy, chuốc họa cho Thẩm gia.
Thẩm Ung người này không ngốc, hắn dò hỏi được xong chuyện ở Tiên Cư điện đã biết rõ, nếu như không phải đám người Lô thị, Trấn Quốc công phu nhân, La Anh và Trịnh thị, Sở Vương sẽ không cầu hôn Lâm Thấm ngay trước mặt mọi người. Nếu như Sở Vương không cầu hôn Lâm Thấm ngay trước mặt mọi gười, hôn sự này của hắn còn kéo dài, nói không chừng Thẩm Minh Châu còn có cơ hội. Nói cho cùng chính là La Anh trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang. La Anh không ra chiêu loạn, hiện giờ Thẩm Minh Châu sẽ không nằm trên giường như vậy, vẫn còn sôi nổi hoạt bát đấy.
“La Anh, về sau ngươi đừng mong hại người nữa.” Thẩm Ung âm thầm hạ quyết tâm.
La Anh bị Tấn Giang Hầu đánh, Thẩm Ung và Thẩm Minh Họa lại không giúp nàng, nàng cảm thấy mình quá thê thảm rồi, phụ thân, trượng phu, nữ nhi không có một ai hướng về phía nàng, tất cả đều vứt bỏ nàng, không nhịn được bật khóc hu hu, “Ta thật sự mệnh khổ mà, ta không sống được, ta không sống được…”
Thẩm Minh Châu dùng hết hơi sức toàn thân xuống giường, giãy giụa đi tới bên cạnh nàng, “Nương, con giúp nương.”
La Anh ôm cổ nàng, hai mẹ con cùng khóc.
Tấn Giang Hầu vừa cảm thấy đáng thương lại cảm thấy chán ghét, mặt âm trầm, xoay người định đi ra ngoài.
Thẩm Minh Họa yếu ớt chìa tay, “Ông ngoại, đừng đi. Ông nhìn Châu nhi như vậy không đau lòng sao? Ngài thay Châu nhi nói tốt một chút đi, để a Thấm rộng lượng một chút, nhận lấy cả Châu nhi, hai biểu tỷ muội không phân lớn nhỏ, tốt đẹp qua ngày…”
Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn nàng, “Họa nhi, ngươi có thai, ông ngoại sẽ không đánh ngươi.”
Thẩm Minh Họa mặt trắng bệch.
Tấn Giang Hầu rõ ràng đang nói nếu như nàng không mang thai, sẽ giống như La Anh vậy, cũng bị một bạt tai nặng nề, vô tình.
“Ông ngoại thủy chung thiên vị người một nhà dì cả hơn.” Thẩm Minh Họa sâu xa nói.
Tấn Giang Hầu nhìn thẳng vào nàng, “A Thấm thấy ta luôn hài lòng vui vẻ, con bé không chỉ bản thân vui vẻ, còn muốn trêu chọc ta vui vẻ, không cho ta cau mày, không cho ta trông nom quá nhiều chuyện, muốn ta bảo dưỡng tuổi thọ. Họa nhi, ngươi thì sao?”
Thẩm Minh Họa bị hỏi đến ngây ngốc.
Mỗi lần nàng tìm Tấn Giang Hầu dường như đều có chuyện, muốn ông ngoại giúp một tay…
Tấn Giang Hầu nhìn chằm chằm đám người Thẩm Ung, La Anh mấy lần, sải bước bỏ đi.
La Anh và Thẩm Minh Châu vẫn còn ôm nhau khóc, Thẩm Ung xấu hổ, kể cả Thẩm Minh Họa cũng cảm thấy không có mặt mũi lưu ông lại nữa.
Tấn Giang Hầu ra khỏi Thẩm gia, đầy ngập buồn bực, phóng ngựa đến Kinh Giao bay nhanh vài dặm, tích tụ trong lòng vẫn không hóa giải được. Ông ghìm chặt đầu ngựa, mờ mịt ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, thân hình hết sức cô đơn, tịch mịch.
Ngựa chiến hơn nửa đời, thủ lĩnh ba quân, uy danh hiển hách, nhưng nữ nhi con rể cháu ngoại lại như vậy…
Ông giục ngựa như bay, đi phố Trường Anh.
Lâm Thấm đang ở Thấm viên nhìn ngỗng đại Bạch, ngỗng tiểu Bạch, heo con và dê con bơi nước, vui mừng trợ uy cho đại Bạch, “Đại Bạch, ngươi xem tiểu Du và tiểu Thủy nhanh bao nhiêu kìa, liều mạng bao nhiêu kìa, ngươi cũng đừng rơi lại phía sau, nhanh, nhanh hơn chút nữa!”
Nhưng ngỗng trắng quá tự cho là đúng, bơi như thế nào thì bơi như thế đó, nhàn nhã tự tại, không hề có chút ý tứ tăng tốc, Lâm Thấm nhanh chóng dậm chân, “Đại Bạch à, hai ta biết nhau lâu nhất đó, giao tình sâu nhất, ngươi như vậy sẽ khiến ta mất mặt nha.”
Tấn Giang Hầu chậm rãi đi tới, thấy Lâm Thấm tính trẻ con như vậy, trên mặt mũi già nua hiện ra ý cười nhẹ.
Ông đứng trên cầu đá nhìn một lúc, tâm tư dần bình ổn.
“Lão Hầu gia.” Thị nữ mắt tinh, nhìn thấy Tấn Giang Hầu, vội vàng hành lễ chào hỏi.
“Ông ngoại.” Lâm Thấm vội ngẩng đầu nhìn quanh, thấy ông ngoại, cười mắt giống như trăng rằm, “Sao ông ngoại lại âm thầm đến rồi?”
Nàng bước chân nhẹ nhàng chạy tới, kéo tay Tấn Giang Hầu, hào hứng bừng bừng, “Ông ngoại xem kìa, đại Bạch tiểu Bạch không nghe lời bao nhiêu, cháu để chúng nó bơi thi với heo con và dê con, bọn chúng cứ chậm rì rì, giống như đi dạo vậy!”
Tấn Giang Hầu nhìn ngỗng trắng tiêu diêu tự tại, lại nhìn heo con, dê con vội vàng, khóe miệng vểnh lên.
Lâm Thấm kéo Tấn Giang Hầu ngồi xuống ghế đá, “Ông ngoại, nhìn ông hơi mệt, tới nghỉ một lúc.”
Tấn Giang Hầu nhìn mặt nước sóng xanh dập dờn, chậm rãi nói: “Ông mới vừa đến Thẩm gia.”
“Vậy sao.” Lâm Thấm đồng tình nhìn ông, “Ông ngoại, ngài nhất định là… haizzz, đừng nghĩ tới những chuyện kia, con cháu tự có phúc của con cháu, để cho các nàng náo loạn đi. Ngài đã lớn tuổi như vậy rồi, nên dưỡng lão.”
Tấn Giang Hầu ôn hòa lại mệt mỏi cười cười, “Tiểu a Thấm ngoan nhất.”
So sánh với mẹ con La Anh luôn luôn yêu cầu này yêu cầu kia với ông, Tấn Giang Hầu dĩ nhiên thích Lâm Thấm hơn rồi. Lâm Thấm bướng bỉnh thì bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ đã biết săn sóc quan tâm ông ngoại.
Lâm Thấm đau lòng nhìn ông, “Ông ngoại, nếu như cháu vẫn còn con nít thì tốt, có thể ôm cổ ngài, an ủi ngài rồi.”
Trí nhớ của Lâm Thấm rất tốt, vẫn còn nhớ khi mình còn bé thường an ủi Tấn Giang Hầu như vậy, còn nhớ rõ Tấn Giang Hầu mặt vui mừng nói với nàng, “Có tiểu a Thấm an ủi như vậy, ông ngoại tốt rồi, sầu muộn lớn hơn nữa cũng tan thành mây khói.”
Tấn Giang Hầu khẽ mỉm cười, sắc mặt nhu hòa khác thường, “A Thấm, qua mấy năm là được rồi.”
Lâm Thấm nghi hoặc nhìn Tấn Giang Hầu, không hiểu những lời này của ông ngoại là có ý gì.
“Này, Lâm Thấm.” Cao Nguyên Dục xuất hiện sau lưng nàng, nhăn nhó cười, “Ông ngoại có ý là… qua mấy năm nữa chúng ta có oa nhi, sẽ an ủi lão nhân gia giống như khi nàng còn bé đó…”
“Cái gì? Cao tiểu bàn ngươi nói lăng nhăng cái gì?” Lâm Thấm nhảy lên trên ghế đá, “Ba ngày không đánh nhảy lên nóc nhà lật ngói hả, ngươi càng ngày càng thích nói bậy nói bạ!”
Cao Nguyên Dục xoay người trốn đi.
Lâm Thấm đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa xắn tay áo.
Trong rừng cây truyền đến tiếng cười đùa.
Tấn Giang Hầu ngồi một mình trên ghế đá, trong lòng tĩnh lặng thỏa mãn.