Nếu như đổi lại là ngày trước, Trấn Quốc công phu nhân nhất định sẽ giả bệnh. Bà vừa giả bệnh, Lương Vô Bệnh người con có hiếu này sẽ luống cuống, sẽ bỏ lại Tương Dương trưởng công chúa tới đây chăm sóc hầu hạ bà, Lương Luân đau lòng phụ thân, cũng sẽ cùng đi.
Nhưng sau một lần Cao Nguyên Dục phát uy, Trấn Quốc công cũng cảm thấy bà thật quá mức, nghiêm khắc nói bà một trận, ý là về sau nếu như không có bệnh mà giả bệnh, giày vò con cháu, sẽ không khách khí với bà, sẽ khiến bà bệnh thật!
Đây là Trấn Quốc công nói lẫy, nhưng Trấn Quốc công phu nhân vẫn thật để bụng, sợ bà vừa giả bệnh, Trấn Quốc công hạ quyết tâm, sẽ khiến bà trở thành một bệnh nhân không rời giường được, vì vậy không dám tùy tiện sử dụng một chiêu này.
Phó Bảo tức khổ trong lòng, khóc mấy trận với bà, “Nếu như biểu ca không có ý với cháu, cháu cứ mặt dày đổ thừa ở lại Lương gia làm gì? Ngài để cháu đi đi, cháu xuất gia làm ni cô!”
Trấn Quốc công phu nhân run rẩy, “Nói bậy gì thế? Cái gì gọi là da mặt dày ở lại Lương gia? Cháu ấy, trời sinh nên là người của Lương gia, cháu chờ xem, ta nhất định khiến cháu cả đời ở lại Lương gia.”
Trấn Quốc công phu nhân thật sự không tin vào ma quỷ. Bà không làm chủ được hôn sự của tiểu nhi tử, chẳng lẽ bà vẫn không làm chủ được cả hôn sự của cháu trai bảo bối sao? Không được, Lương Luân không thể theo gót cha hắn, cưới một thê tử không dịu dàng không ngoan ngoãn, sống đời khổ cực. Lương Luân nhất định phải cưới Phó Bảo. Phó gia đã ngã xuống rồi, Phó Bảo sẽ toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào Lương Luân, Lương Luân chính là trời của Phó Bảo, chính là tất cả của Phó Bảo, làm nam nhân, làm trượng phu như vậy uy phong bao nhiêu, còn mạnh hơn làm phò mã gấp ngàn lần vạn lần.
“Cháu phải làm gì?” Phó Bảo kéo áo Trấn Quốc công phu nhân đau lòng khóc lóc.
“Yên tâm, a Bảo, ta sẽ nghĩ cách.” Trấn Quốc công phu nhân dịu dàng an ủi nàng.
“Là ngài vẫn nói cho cháu biết, cháu có thể gả cho biểu ca, nếu không cháu đã không si tâm vọng tưởng như vậy…” Phó Bảo uất ức, nước mắt rơi xuống giống như sợi dây trân châu bị đứt.
Trấn Quốc công phu nhân hết sức đau lòng, “Đúng, là ta nói. A Bảo, ta không phải tùy tiện nói vậy, ta nhất định sẽ để cho cháu như nguyện, yên tâm, yên tâm.”
Phó Bảo còn định oán giận thêm mấy câu, nhưng nghĩ tới Lương Luân tuấn tú văn nhã, nghĩ tới mình muốn gả cho Lương Luân vẫn phải dựa vào Trấn Quốc công phu nhân, nên nuốt lời oán trách vào, tỏ vẻ dịu dàng hiền thục.
Quả nhiên, sau khi Trấn Quốc công phu nhân thấy lại càng thêm yêu thương nàng, âm thầm thề nhất định phải làm chủ thay nàng.
Trấn Quốc công phu nhân thương yêu Phó Bảo, khi Bách phi mở tiệc ở Tiên Cư điện mời Trấn Quốc công phu nhân, bà không mang theo con trai con dâu, cháu dâu cũng không mang, chỉ mang theo Phó Bảo đi.
“Phó Bảo, người ngoài vừa nhìn ta chỉ mang theo cháu, đã biết rõ cháu khác người khác như thế nào rồi.” Trấn Quốc công phu nhân run run rẩy rẩy nói cho Phó Bảo.
Trong lòng Phó Bảo rất không bình tĩnh, “Có ích lợi gì? Có thể khiến biểu ca lấy ta sao?” Nhưng trên mặt lại cười ngọt ngào, “Ngài đối xử với cháu tốt nhất.”
Trấn Quốc công phu nhân vui vẻ.
Đến Tiên Cư điện, Trấn Quốc công phu nhân mới biết thì ra hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cháu gái Bách phi Bách Ấu Thanh, Bách phi thương yêu cháu gái, tiệc lần này thật ra vì nàng.
Nhưng mà Bách Ấu Thanh dù sao là tiểu bối, tiệc sinh nhật không tiện phô trương, cho nên không đánh cờ hiệu tiệc sinh nhật mà chỉ nói mời mọi người đến Tiên Cư điện ngắm hoa.
Trấn Quốc công phu nhân đầy miệng khen ngợi, “Nương nương thật thương yêu cháu gái, nhưng mà, cháu gái này xinh đẹp thanh tú, cũng thật đáng yêu.”
Mặc dù bà khen thật tưng bừng, nhưng Bách phi biết bà chỉ tỏ vẻ, nên không để trong lòng, cười nhẹ.
Trấn Quốc công phu nhân vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng khi nhìn thấy La phu nhân dẫn theo Tề Vân, Lâm Thấm đi vào, nụ cười dần dần thu lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bách phi thấy La phu nhân đã không thích, nhàn nhạt hỏi, “Không phải La phu nhân mới cưới con dâu sao? Sao không thấy nàng?”
La phu nhân tươi cười rạng rỡ, “Con bé còn tân hôn, xấu hổ đấy. Thời gian nữa dẫn con bé ra.”
Bách phi nhắc tới Dương Linh trong lòng lại cực kỳ buồn bực, cười như không cười khen Lâm Thấm mấy câu, hỏi, “Sao không đi cùng tỷ tỷ ngươi?”
Lâm Thấm cười tươi, “Đang định nói với ngài, sợ rằng hôm nay tỷ tỷ của ta phải xin vắng mặt với ngài rồi. Nàng có một vị cố nhân vừa là thầy cũng là bạn từ ngoài ngàn dặm mà đến, chắc hôm nay đến kinh thành. Tỷ tỷ phải ở nhà đợi.”
Trong lòng Bách phi lại càng không thoải mái, mỉm cười nói: “Vậy sao? Xem ra người này rất quan trọng, cho nên Tề Vương phi không thể tới dự tiệc ở Tiên Cư điện được.”
Nụ cười của Lâm Thấm vừa ngây thơ vừa đơn thuần, “Đúng vậy rồi. Bách phi nương nương, ta mới vừa nói là cố nhân vừa là thầy cũng là bạn, có thể làm thầy, lại có thể làm bạn, người như vậy cả đời chúng ta đều không gặp được mấy người, ngài nói có đúng không?”
Bách phi thấy nàng răng lợi sắc bén không chịu thua thiệt lại tức, lạnh nhạt nói: “A Thấm càng lớn càng đẹp hơn.” Đổi đề tài rồi.
Nụ cười của Lâm Thấm càng thêm sáng rực, xinh đẹp xán lạn, bắn ra bốn phía.
Nhóm người phu nhân Thẩm Tướng Trịnh thị, La Anh, Thẩm Minh Châu đã đến.
Bách phi tiếp đãi gia quyến Thẩm Tướng cực kỳ long trọng, hơn nữa thích Thẩm Minh Châu, kéo nàng nói một lúc lâu.
Thẩm Minh Châu được Bách phi nắm tay, cảm thấy ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người nàng, cảm thấy nàng thành trung tâm toàn trường, vừa thích vừa ngọt ngào, trong lòng nở từng đóa hoa nhỏ tươi sáng.
“Cô, Thẩm thất tiểu thư tốt như vậy, còn cháu thì sao?” Bách Ấu Thanh ở bên cạnh không nhìn nổi, nửa đùa nửa thật làm nũng với Bách phi hồi lâu.
Bách phi trách yêu, “Thanh nhi, cô đối với cháu như thế nào, còn phải nói sao?”
Bách Ấu Thanh hồn nhiên cười.
Thẩm Minh Châu lại phiền lòng.
Tâm tư của Bách Ấu Thanh đối với biểu ca nàng Sở Vương, toàn bộ kinh thành đại khái không ai không biết. Mặc dù Bách phi không có ý định cưới cháu gái về làm Sở Vương phi, nhưng nàng vẫn đối xử rất tốt với cháu gái, thương yêu vô hạn…
Trịnh Yến Yến của Vinh Quốc công phủ cũng đến, Bách phi lại kéo Trịnh Yến Yến nói vài lời thân thiết.
Thẩm Minh Châu bất ổn trong lòng. Haizzz, quyền thế của Vinh Quốc công phủ không còn như trước, nhưng Trịnh Yến Yến dù sao vẫn là cháu gái của Trịnh hoàng hậu.
Thẩm Minh Châu đang lo được lo mất, lại thấy Bách phi ngoắc gọi cả Lâm Thấm, “Bách hoa hội ngày đó Lâm nhị tiểu thư không tới, thật đáng tiếc. Các vị nhìn xem, Lâm nhị tiểu thư đứng cùng với Thẩm nữ vương, Trịnh nữ vương, so sánh nổi sao?”
Lâm Thấm dáng người xinh đẹp, mặt mũi mỹ lệ, giống như hoa như ngọc, mọi người nhìn xem, đều than thở, “Nếu ngày đó Lâm nhị tiểu thư tới, nhất định cũng là một vị nữ vương, không chạy thoát.”
Trịnh Yến Yến nói chuyện hơi ê ẩm, “Phong thái của Lâm nhị tiểu thư, ta nào so sánh được? Nếu nàng tới, nhất định là ta không bằng.”
Thẩm Minh Châu khiêm tốn, “Đâu phải ngươi không bằng, là ta mới đúng.”
Vừa nói, Trịnh Yến Yến và Thẩm Minh Châu có cảm giác thông cảm lẫn nhau, lại sinh ra địch ý với Lâm Thấm.
La Thư và Tề Vân đều khẽ cau mày. Lời này của Bách phi nghe như không có gì, nhưng ngẫm lại lại có vẻ khích bác, rõ ràng đang kiếm kẻ địch cho Lâm Thấm. Lúc này cho dù Lâm Thấm từ chối nhún nhường cũng được, khiêm tốn giống như Thẩm Minh Châu cũng thế, tóm lại đều không tránh được sẽ đắc tội người. Tuy nói đắc tội những người này không có vấn đề gì, nhưng không có nguyên do, không đáng.
Lâm Thấm cười bướng bỉnh, “May mà ngày đó ta không tới, nếu ta tới đây, còn chưa chắc sẽ ra thế nào. Nói không chừng do thái hậu nương nương lo lắng ta làm loạn, nên mới giữ ta lại không cho ta tới quấy rối. Bách phi nương nương, các vị phu nhân, các vị thiên kim, nếu như ngày đó ta tới, nhất định sẽ hành hạ bụi hoa đẹp nhất, trước len lén đào rỗng đất dưới bụi hoa, rót nước thuốc vào, sau đó ta đi qua nhặt hoa khẽ cười, nhìn đóa hoa khô héo từng chút một, ta kiếm được cái danh hay tu hoa. Kể từ đó, danh tiếng nữ vương kia, lừa cũng bị ta lừa đến rồi!”
Nàng nói lời này thanh thúy lưu loát êm tai dễ nghe, ai cũng nghe ra được nàng có ý đùa giỡn, cũng nghe được nàng vốn không hề có hứng thú gì với danh tiếng nữ vương, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô nương gia mười sáu tuổi lại dám tự giễu, có thể thấy được không thèm để ý cỡ nào, “Vừa hồn nhiên lại khôi hài”, không ít người cười khích lệ.
Mới vừa rồi Trịnh Yến Yến nhìn Lâm Thấm còn tràn đầy thù địch, nghe nàng nói như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn ghen ghét, nhưng vẻ mặt lại nhu hòa hơn nhiều.
Ánh mắt Thẩm Minh Châu tăm tối. Thật ra thì nàng vẫn rất hâm mộ Lâm Thấm, hâm mộ Lâm Thấm dù vào thời điểm nào đều tự tại, rõ ràng sống ở nơi giàu sang cảnh tượng nhất, nhưng lại có phong thái nhàn nhã phóng khoáng như nơi ở ẩn, dáng vẻ rất siêu thoát.
Trước mắt đây còn không phải là một ví dụ, nàng dễ dàng biến chiến tranh thành tơ lụa, mới vừa rồi còn mơ hồ có xu thế giương cung bạt kiếm, nhưng bây giờ là cảnh tượng hiền hòa rồi.
Trên mặt La Thư có nụ cười.
Tề Vân cười tươi, “Nương, a Thấm bướng bỉnh thì bướng bỉnh, rất thông minh.”
La Thư cười càng đậm, “A Thấm từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, con bé không chịu lỗ lã.”
Tề Vân vui vẻ gật đầu, “Rất đúng, a Thấm của chúng ta gì cũng ăn, chính là không ăn thiệt thòi!”
La Anh mắt lạnh nhìn tất cả, khóe miệng hiện lên nụ cười âm lãnh.
Tương Dương trưởng công chúa không tới, Trấn Quốc công phu nhân lại ở đây; Lâm Đàm không tới, Lâm gia chỉ có La Thư và Tề Vân đôi mẹ chồng nàng dâu này; đây là bữa tiệc do Bách phi tổ chức, cho nên nội ngoại mệnh phụ dự hội phần lớn là phe Bách phi; hôm nay tới rất nhiều người, trong đó còn có mấy vị bà ba hoa nổi tiếng; tất cả những chuyện này đều tụ lại rồi, La Anh cẩn thận tính toán, cảm thấy nếu như hôm nay không ra tay, vậy thật phí của trời.
La Anh đứng gần Lô thị nhị phụ nhân của phủ Tề Quốc công, khen ngợi Lâm Thấm với nàng, “Lô phu nhân, vị cháu ngoại này của ta rất có khả năng đó, nàng có vị khuê trung mật hữu, là tiểu nữ nhi của Sơn thượng thư. Tiểu nữ nhi Sơn gia được nuông chiều nhất, chọn chồng đứng đầu, cuối cùng trong một ngàn người mới chọn được một người, chọn trúng cháu trưởng của Ngôn Trung thừa làm rể. Ngài có biết không? Đây là công lao của a Thấm cháu ngoại ta đấy.”
Lô thị giận đến mặt đỏ bừng, ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Thấm, cắn răng nói: “Không nhìn ra, bản lĩnh của nàng ta trái lại rất lớn.”
Lô thị này chính là người của phủ Tề Quốc công khiến Sơn Trăn Trăn mặt mày ủ dột, nàng từng đề cập đến làm thông gia với Sơn thượng thư và tam phu nhân cho nhi tử bảo bối, hôn sự này nhất định không chạy thoát được rồi, ai ngờ cuối cùng Ngôn gia lại kết thông gia với Ngôn gia, vì vậy, cho đến bây giờ Lô thị vẫn còn nhịn một hơi đấy. Nghe La Anh nói như vậy, sao nàng không giận được.
La Anh đã sớm nghe ngóng, Lô thị này có tính tình giống hệt than lửa, thiếu kiên nhẫn nhất, thấy nàng ta quả thế, trong lòng vui vẻ, thêm dầu thêm mỡ nói: “Nghe nói tiểu nữ nhi Sơn gia vốn có mối hôn sự tốt, là a Thấm không thích, cố tình trộn lẫn phá đi. Không có cách nào, ngài cũng thấy được đó, nàng chính là hài tử bị chiều hư, nghe nàng nói chuyện đã biết tùy hứng bao nhiêu. Hài tử bốc đồng như vậy, nàng cũng có lúc phiền não, Tương Dương trưởng công chúa chỉ có một ái tử thường đi nhà nàng, nhưng Trấn Quốc công phu nhân không thích nàng, thích Phó Bảo cô nương làm cháu dâu, haizzz…” Tràn đầy tiếc nuối thở dài một cái.
Nếu như Lô thị khôn khéo, nên nghĩ tử xem tại sao La Anh lại vô duyên vô cớ nói những chuyện riêng tư này với nàng, nhưng nàng là loại người cơn giận vừa lên không để ý trước chẳng quan tâm sau, khi bực bội lên thì chuyện gì đều làm được, sao nghĩ nhiều được như vậy chứ? Nàng âm u nhìn Lâm Thấm, âm thầm cười lạnh, “Ông trời có mắt, báo ứng xác đáng, làm hư hôn sự của người khác, nàng cũng đừng mong gả thành!”
Lô thị nhất thời xúc động, bước nhanh đến bên cạnh Trấn Quốc công phu nhân, cười lớn tiếng nói: “Lâm nhị tiểu thư thật đúng là cô nương khiến người khác yêu thích, lão phu nhân, để ta làm mai có được không? Lâm nhị tiểu thư và cháu trai bảo bối của ngài, chẳng phải trời sinh một đôi sao?”
Trấn Quốc công bị sợ nhảy dựng lên, theo bản năng lắc đầu liên tục, “Vậy không được! Vậy không được!” Nắm chặt tay Phó Bảo.
Phó Bảo dựa vào người Trấn Quốc công phu nhân, lã chã chực khóc, giả bộ đáng thương, khẩn cần nhìn Lâm Thấm, giống như là một nguyên phối bị Lâm Thấm hoành đao đoạt ái.
La Thư sắp tức đến bể phổi rồi, gầm Lô thị: “Ngươi nói lung tung cái gì?”
Lô thị cười khanh khách mấy tiếng, giống như gà mẹ đẻ trứng, lộ ra vài phần hài lòng, “Sao ta lại nói lung tung chứ? Ta đây cũng đầy lòng tốt bụng, chẳng phải thấy lệnh ái tuổi đã lớn, còn chưa quyết định hôn sự, Lương công tử lại chuyên cần đi quý phủ, ta mới muốn làm mai mối chứ sao? Nhưng mà…” Nàng tươi cười, ánh mắt giảo hoạt nhìn Trấn Quốc công phu nhân, “… Nhưng mà nhìn dáng vẻ Lương lão phu nhân vốn không có ý này, trời ạ, là ta nhiều chuyện, ta nhiều chuyện.”
Tề Vân đỡ La Thư đã tức đến phát run, lạnh giọng chất vấn: “Lô phu nhân, xin hỏi Lâm gia có ai đã từng đề cập đến hôn sự của xá muội với ngươi chưa? Lâm gia từng có qua lại gì với ngươi chưa? Lâm gia có giao tình gì với ngươi sao? Đây là chuyện ngươi nên hỏi tới sao?”
Tề Vân hỏi liên tiếp từng câu, hỏi rất không khách khí, Lô thị không khỏi lui về sau, cười ha ha, “Không ai nhờ ta, ta đây chẳng phải nhiệt tình sao? Được được được, coi như ta xen vào chuyện của người, coi như ta xen vào chuyện của người khác. Haizzz, nào biết Lương lão phu nhân không thích, ta còn tưởng rằng có thể xin ly rượu mừng đấy…”
Ánh mắt Tề Vân sắc bén như đao, giống như hận không thể chặt Lô thị thành trăm mảnh ngay tại chỗ, Lô thị rùng mình, rụt cổ lại, không dám nói tiếp.
Phần lớn mọi người đều ngây ngẩn ra.
Bởi vì những lời này của Lô thị, thật sự… ngoài dự đoán của mọi người. Nhà quan lại kết thân từ trước đến nay chú trọng nhất là hai nhà dò ý tứ của nhau trước, nếu hai bên đều có ý thì mới mời bà mai tới cửa, sự tình định ra rồi mới có thể công khai với người khác, nào có ai giống như Lô thị, gia đình nhà gái vốn không quen biết nàng, nàng lại ầm ĩ trước mặt mọi người như vậy, thay Lâm gia nhắc tới hôn sự với Trấn Quốc công phu nhân? Đây hoàn toàn không hợp với lẽ thường! Quá quái dị rồi!
La Thư giận đến phát run, Tề Vân đang an ủi nàng, Lâm Thấm cau mày đứng bên cạnh, mọi người ngược lại đồng tình với ba người này nhiều hơn.
Còn Lô thị đột nhiên nhảy ra gây chuyện, quá khiến người ta phiền ghét.
La Thư đang tức giận, trong lúc vô tình quét qua sườn mặt La Anh, thấy trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng hưng phấn như sói, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, “Hóa ra là La Anh giở trò quỷ, thì ra là La Anh!”
Trong chớp nhoáng này, La Thư hận La Anh muội muội khác mẹ này đến tận xương tủy, hận không thể rút gân bóc cốt nàng ta, để xương thịt nàng ta thành bùn.
Nếu như La Anh tổn thương là bản thân nàng, La Thư ngược lại không tức giận như vậy. Nhưng La Anh tổn thương là tiểu nữ nhi bảo bối, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục!
Bách phi cảm thấy ngoài ý muốn sâu sắc.
Nàng thấy Lô thị nhằm vào Lâm Thấm, chế nhạo Lâm gia, trong lòng trái lại rất vui mừng, nhưng đây là ở Tiên Cư điện của nàng, lúc này Lâm Thấm còn là hồng nhân trước mặt hoàng đế, thái hậu, nàng cũng không muốn Lâm Thấm xảy ra chuyện gì ở chỗ nàng, nên nghiêm nghị trách mắng: “Lô thị, gia đình nhà gái không phó thác cho ngươi, ngươi vô duyên vô cớ nói hôn sự cái gì? Còn không mau im miệng!”
Lô thị vốn không dám chống đối Bách phi, nhưng từ khi hoàng đế thả lỏng muốn lập hoàng hậu, Tề Quốc công phủ và Mục Vương phủ đã thu xếp hoạt động chung quanh, Lô thị hôm nay nghe một lỗ tai, ngày mai nghe một lỗ tai, lại cảm thấy về sau Mục Vương tiền đồ vô lượng, Tề Quốc công phủ sẽ nâng cao một bước rồi, lúc này không chịu quỳ xuống xin lỗi ngay trước mặt tất cả nội ngoại mệnh phụ, cười biện giải cho mình, “Nương nương, thiếp thân cũng đầy lòng tốt bụng đấy. Lâm nhị tiểu thư và Lương công tử tài mạo tương xứng, chẳng phải là trời sinh một đôi sao? Thiếp thân cũngkhôngo biết Trấn Quốc công lại không muốn, haizzz, Lâm nhị tiểu thư này xinh đẹp như vậy, tại sao Trấn Quốc công phu nhân lại không thích chứ?”
Nếu Trấn Quốc công phu nhân thông minh, lúc này không nên nói một lời, không đếm xỉa đến, nhưng cố tình Phó Bảo chưa có kinh nghiệm, lại không có kiến thức gì, len lén kéo áo bà, ý bảo bà nhanh chóng tỏ rõ thái độ, Trấn Quốc công phu nhân đã lớn tuổi, không có con dâu cháu dâu đi theo, nên nghiêm mặt nói: “Hôn sự của Luân nhi nhà ta đã định, là thân càng thêm thân. Hắn và Lâm nhị tiểu thư không có duyên phận, không nhọc phí tâm.”
“Trời ạ.” Tất cả mọi người choáng váng.
Lô thị đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Trấn Quốc công phu nhân này cũng chẳng khác gì nàng. Lô thị mò mẫm cầu hôn, chuyện này vốn sẽ không có kết quả, ngươi không thích ngươi cũng không cần nói ra trước mặt mọi người, giống như Lâm nhị tiểu thư người ta cố tình muốn gả cho cháu của ngươi vậy, giống như Lâm gia nhờ cậy vào phủ Trấn Quốc công vậy! Ngươi… ngươi đây là mạo phạm muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
La Anh hưng phấn đến hai mắt sáng lên.
Bây giờ là thời khắc hả hê nhất trong cuộc đời nàng, La Anh thật sự muốn bay lên rồi.
Thẩm Minh Châu hơi đồng tình nhìn Lâm Thấm, khổ sở cúi đầu.
Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng mà, nàng cũng lực bất tòng tâm.
“A Thấm, ngươi thông minh như vậy có thể cũng không nghĩ ra được cách nào, ta có thể làm gì chứ?” Thẩm Minh Châu yếu ớt tự nói với mình, nàng hết cách rồi, nàng muốn giúp Lâm Thấm cũng không giúp được.
“Lâm nhị tiểu thư, ta, ta xin lỗi ngươi.” Lô thị giả mù sa mưa nói với Lâm Thấm.
Nàng nhảy ra như vậy chính là vì nhục nhã Lâm Thấm, nếu như không ngay mặt chế nhạo Lâm Thấm đôi câu, sao có thể cam tâm.
Lâm Thấm nhẹ dời gót sen bước tới trước mặt Lô thị.
Đầu Lô thị ong ong, cực kỳ hưng phấn. Lâm Thấm ngươi định đánh ta sao? Ha ha, ngươi ra tay sẽ nói rõ ngươi cực kỳ tức giận, nhưng không có cách nào với ta, thanh danh của ngươi sẽ thúi hơn đó! Ngươi vốn sẽ chỉ bị cười nhạo không ai muốn, bị Trấn Quốc công cự tuyệt ngay trước mặt mọi người, hiện giờ lại thêm một rồi, một tiểu cô nương gia yêu kiều, thẹn quá thành giận, ra tay với người rồi! Hừ, luận về động thủ, ngươi tiểu cô nương gia trẻ tuổi nào có thể có khí lực lớn bằng ta, nhìn xem ta có đánh chết ngươi không!
Lô thị đang ngổn ngang nghĩ đông nghĩ tây, Lâm Thấm khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, giọng lạnh lùng, “Lô phu nhân và Lâm gia không có lui tới, lại quan tâm ta như vậy, thật sự khiến người ta xúc động. Lô phu nhân, ngươi quan tâm ta như thế, chẳng lẽ lại không biết Tương Dương trưởng công chúa muốn nhận ta làm nghĩa nữ sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Tương Dương trưởng công chúa chỉ có một ái tử là Lương Luân là nghĩa huynh của ta sao?”
“Cái gì?” Lô thị ngạc nhiên.
Lâm Thấm khinh miệt cười khẩy, “Ngươi cái gì cũng không biết, lại dám đánh cờ hiệu vì ta mà nói những lời này, làm những chuyện này. Được, Lô phu nhân, ta đều nhớ kỹ mỗi lời nói hành động hôm nay của ngươi, tự sẽ bẩm rõ với bệ hạ và Tương Dương trưởng công chúa! Ta không hỏi ngươi nhiều gì, tự nhiên sẽ có người tính toán với ngươi! Tương Dương trưởng công chúa là nghĩa mẫu của ta, bệ hạ chính là cậu ta rồi, chẳng lẽ làm cậu sẽ trơ mắt nhìn cháu gái bị bắt nạt sao?!”
Lô thị ngây ngốc đứng đó, chân cũng mềm nhũn, lui về sau hai bước, định ngồi lên ghế.
Tề Vân tay mắt lanh lẹ, giơ mũi chân ngoắc nhẹ, gạt cái ghế ra, “Phịch” một tiếng, Lô thị ngồi lên sàn nhà.
“Nương của ta.” Lô thị đau đến chảy cả nước mắt.
“Gọi nương cũng vô ích.” Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Lúc này ngươi kêu ông trời cũng vô ích, ai đều không giúp được ngươi!”
Sự tình xoay chuyển thành như vậy, mọi người đều giống như xem vở kịch lớn, từng người trợn mắt há hốc mồm.
Đại tẩu của Lô thị, Tôn thị thế tử phu nhân của phủ Tề Quốc công sững sờ hồi lâu, vào lúc này mới tỉnh táo, vội vàng tới xin lỗi La Thư, Tề Vân và Lâm Thấm, “Em dâu ta nhất định đang nói mơ, nàng nói mê sảng đấy! La phu nhân, Lâm nhị tiểu thư, ta bồi tội thay nàng.”
Thấy Lâm Thấm nhỏ tuổi, da mặt mỏng, lại năn nỉ riêng nàng mấy câu, “Lâm nhị tiểu thư, nàng là một kẻ ngốc, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không cần.” Lâm Thấm ngăn nàng ta lại, nghiêm mặt nói: “Ta tiểu hài nhi gia biết cái gì? Mời nói với nghĩa mẫu ta, nói với cậu ta.”
Tôn thị bị chặn họng không nói được gì.
Mặc dù như vậy, nàng cũng không có mặt mũi trách cứ Lâm Thấm. Mới vừa rồi khi Lô thị nhảy ra nàng lên lấy ra vẻ đại tẩu mà chặn lại, lúc này mới đến nhận lỗi, coi Lâm gia là người ngu sao?
Bởi vì Lâm Thấm cũng tới dự bữa tiệc này, cho nên buổi sáng Cao Nguyên Dục đã dặ dò hai nữ quan của Tiên Cư điện, “Nếu Lâm nhị tiểu thư có chuyện gì, cần phải lập tức báo lên”, hai nữ quan này một người họ Triệu, một người họ Lý, hiển nhiên biết sự tình không đúng, nên lặng lẽ sai người đi ra ngoài báo tin.
Người báo tin đầu tiên đến Sùng Văn điện, ai ngờ Cao Nguyên Dục bị hoàng đế gọi đi, người này bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn lại đi tới Tử Thần điện.
Tử Thần điện là tẩm cung của hoàng đế, hắn không vào được, nhờ nội thị thay hắn tìm người, “Nô tài có việc gấp muốn bẩm báo cho Sở Vương điện hạ, xin phiền gọi người bên cạnh điện hạ ra ngoài.”
Hắn là người của Tiên Cư điện, Sở Vương điện hạ lại là con yêu của hoàng đế, nội thị không dám chậm trễ, nên thay hắn đi vào bẩm báo rồi.
Hoàng đế lệnh dẫn người vào.
Người báo tin thân phận thấp kém, không có tư cách gặp hoàng đế, dong dài bái kiến hoàng đế, một hơi nói hết chuyện xảy ra ở Tiên Cư điện, “… Bởi vì Sở Vương điện hạ đã phân phó, nô tỳ không dám không báo.”
Sắc mặt hoàng đế tái xanh, “Ngươi đi xuống đi.”
Người báo tin vội dập đầu, lui ra.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều ở đây, một người thay hoàng đế mài mực, một người thay hoàng đế sao tấu chương.
Nghe người báo tin nói xong, Cao Nguyên Dục nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, ném bút trong tay xuống, vỗ án, “Ta đi xả giận thay Lâm Thấm!”
Lương Luân túm chặt lấy cánh tay hắn, giọng trầm thấp, “Là bà nội ta chọc chuyện, ta đi.”
Cao Nguyên Dục trừng mắt nhìn hắn, “Đệ không tin ca có cách gì với Trấn Quốc công phu nhân!”
Lương Luân thoáng qua vẻ đau đớn, dứt khoát nói: “Ta sớm nên có biện pháp với bà rồi!”
Lúc này, Lương Luân thật hối hận, hối hận đến tím ruột.
Hắn hối hận quá ôn hòa quá dung túng Trấn Quốc công phu nhân, để cho bà nói ra lời hồ đồ như vậy, làm ra chuyện hồ đồ như vậy, tổn thương Lâm Thấm như vậy. Một tiểu cô nương gia đang tuổi trẻ, giống như một đóa kiều hoa, bị Lô thị và Trấn Quốc công phu nhân liên thủ chọc ghẹo, kêu nàng sao chịu nổi đây.
Hoàng đế mắt lạnh nhìn bọn họ.
Cao Nguyên Dục định đi, Lương Luân không cho, “Lương gia gây ra chuyện, Lương gia tới khắc phục hậu quả.”
Cao Nguyên Dục không tin hắn, cả giận nói: “Nếu ca và dượng có cách gì với Trấn Quốc công phu nhân, vậy thật sự gặp quỷ!”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Dục nhi lưu lại, để Luân nhi đi qua.”
“Phụ hoàng!” Cao Nguyên Dục rất bất mãn, cao giọng lên.
Hoàng đế uy nghiêm nhìn hắn, giọng chân thành đáng tin, “Để cho biểu ca ngươi đi trước, nếu như Luân nhi xử trí được, ngươi bỏ qua đi. Nếu như Luân nhi xử lý không tốt…” Ánh mắt hoàng đế quét qua gò má Lương Luân và Cao Nguyên Dục, chậm rãi nói: “Dục nhi, khi đó đến lượt ngươi đi.”