Tề Vương không chỉ đẹp mắt khi nhìn thẳng, góc nghiêng cũng tuấn mỹ.
Hoàng đế tập trung mà tham lam nhìn chằm chằm.
“Diệu Linh, con vào trong cung ở đi.” Hoàng đế chậm rãi nói ra.
Tề Vương quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với hoàng đế, ánh mắt tăm tối thâm thúy, xoay chuyển không thôi, “Hoàng cung này chính là một cơn ác mộng đối với nhi thần. Phụ hoàng, xin ngài tha thứ, ít nhất hiện giờ nhi thần còn không muốn quay lại.”
Hoàng đế im lặng hồi lâu, phất tay lên, “Diệu Linh, con đi đi.”
Tề Vương rời chỗ, yên lặng vái hai vái, rời khỏi Tử Thần điện.
Sau khi hắn trở lại Tề Vương phủ đã nói ý tứ của hoàng đế cho Lâm Đàm nghe. Mặc dù Lâm Đàm biết hoàng đế luôn luôn sủng ái Lâm Thấm, nhưng vẫn hơi giật mình, “Nhi tử và cháu ngoại đều do a Thấm lựa chọn sao? Phụ hoàng thật khảng khái.”
Tề Vương nhỏ giọng nói: “Hắn và ta đều giống nhau, rất thích a Hành. A Hành chết yểu, chúng ta đều rất đau lòng.”
Hắn khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng ôm thê tử, đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “A Hành rất đáng thương, ba bốn tuổi đã rời khỏi nhân thế. Khi ta nhìn thấy nàng ở Tây Sơn, nàng và a Hành không khác nhiều lắm, ánh mắt rất giống a Hành, ta thấy được nàng lại cảm thấy giống như đã từng quen biết, lần đầu gặp mặt đã quan hệ rất tốt với nàng rồi. Lần đầu tiên khi phụ hoàng gặp a Thấm cũng giống vậy, nhìn thấy a Thấm đã giống như a Hành trở lại…”
“Vậy sao.” Lâm Đàm sinh lòng thương tiếc, cầm tay hắn vỗ nhè nhẹ, giống như đang an ủi hắn.
Ánh mắt Tề Vương ấm áp, dịu dàng nói: “Phụ hoàng muốn chuyển tiếp tất cả thiếu nợ a Hành sang cho a Thấm, cho nên mới đối xử tốt với a Thấm như vậy.”
“Hiểu rồi.” Lâm Đàm gật đầu.
Lâm Đàm khẽ than thở, “Nếu như phụ hoàng có ý tứ này, ta sẽ trở về phố Trường Anh thương lượng với cha nương, đại ca đại tẩu, cha nương đại khái sẽ không phản đối, ca ca tẩu tẩu cũng sẽ không nói gì, chỉ có a Hàn sẽ hơi phiền toái chút. Nhưng mà, ta sẽ thuyết phục hắn.”
Tuy Tề Vương đang đau thương, nhưng cũng không nhịn được cười cười.
Lâm Hàn cổ hủ cố chấp đó, có lúc thật sự khiến cho người ta không có cách nào.
Lâm Đàm nhớ tới một chuyện, hơi do dự, nhưng vẫn nói cho Tề Vương, “Bách phi sai người tới hỏi ta, mắt thấy số tuổi của bát công chúa đã lớn rồi, tuy rằng nói thân thể không tốt cần điều dưỡng, nhưng hôn sự không thể kéo dài được nữa. Nàng hỏi chúng ta có ý kiến gì hay không, nếu có thì nói với nàng, nàng tiện lo liệu; nếu như không có, đây là một phần trong trách nhiệm của nàng, không dám trốn tránh, đây chính là muốn chọn phò mã cho bát công chúa rồi.”
Tề Vương tỏ vẻ lạnh nhạt, nói: “Để cho nàng chọn một tiểu tử tính tình ôn hòa trong huân quý nhân gia lão luyện thành thục là được rồi.”
Lâm Đàm nghe hắn nói như vậy đã biết được hắn muốn chọn một phò mã vô dụng cho bát công chúa rồi, gật đầu nói: “Được, ta biết rồi, tính tình a Tòng yếu đuối, thân thể lại rất không khỏe mạnh, nhà quá hiển hách, phò mã quá tài giỏi ngược lại không thích hợp với nàng, để Bách phi lựa chọn cho nàng một phò mã tướng mạo tuấn tú dịu dàng hòa nhã là được.”
Tề Vương ấm áp trong lòng.
Hắn rõ ràng có thái độ không quan tâm đến bát công chúa, Lâm Đàm có thể nghe hiểu được ý tứ của hắn, rồi lại thêm hai câu “Tướng mạo tuấn tú, dịu dàng hòa nhã” này, cho thấy đã suy nghĩ đến cuộc sống sau khi cưới của bát công chúa rồi. Thông minh nhanh nhẹn, lại tâm địa thiện lương, thê tử như vậy, kêu hắn sao không yêu được?
Lâm Đàm mỉm cười, “Có lúc ta thật sự cảm thấy a Thấm còn thoải mái hơn công chúa đấy, bát công chúa cửu công chúa đều đến tuổi nên cưới gả, phò mã này chọn cũng phải chọn, không chọn cũng phải chọn, cửu công chúa vì nó mà bị hù thành bệnh, a Thấm còn đi an ủi nàng đến mấy lần.”
Khóe miệng Tề Vương nhếch lên, “Vậy cũng đáng sao?”
Lâm Đàm nói: “Nữ sợ gả sai chồng. Là công chúa cao quý, nếu như chọn sai phò mã cuộc sống sẽ có chỗ không vừa lòng, hơn nữa, từ trước đến giờ cửu công chúa hơi nhát gan, cũng khó trách được nàng.”
Tề Vương cười một tiếng, “Ta biết chuyện này. Khi a Thấm còn bé ta mang theo nàng đi chơi đùa, a Luân a Dục và a Vi thường xuyên giống như cái đuôi nhỏ đi theo, trong mấy hài tử này, a Thấm hoạt bát đáng yêu nhất, a Vi nhát gan nhất, quan hệ giữa a Thấm và a Vi rất tốt, nhưng mà, thường xuyên ghét bỏ a Vi là bao khóc nhỏ.”
Nói đến chuyện lúc trước, hai phu thê đều cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Lâm Đàm cười nhẹ, “Khi đó đại hoàng tử điện hạ rất biết lấy lòng em vợ nha.”
“Đâu chỉ thế, hiện giờ cũng rất lấy lòng em vợ.” Tiếng cười của Tề Vương cũng trầm thấp.
Lâm Đàm giận trách liếc xéo hắn.
“Về sau nếu như a Luân và a Dục muốn gặp a Thấm thì gặp ở Tề Vương phủ đi.” Lâm Đàm nói: “Ở dưới mắt chúng ta, tùy tiện chúng gặp mặt như thế nào cũng được, hòa khí đương nhiên tốt, gây gổ cũng không sao.”
“Đúng là vậy.” Tề Vương tán thành, “Gặp thì có thể gặp, nhưng phải ở dưới mắt chúng ta, lén lút không được.”
Lâm Đàm lại đề nghị, “Khi còn bé a Thấm thường chơi cùng a Luân a Dục còn có a Vi, nếu có thể gặp a Luân và a Dục, vậy cũng để cho a Vi thường xuyên xuất cung giải sầu đi, có được không? Cứ luôn rúc ở trong cung lo lắng hãi hùng, không phải là cách hay.”
Tề Vương cũng không quan tâm cửu công chúa ra sao, thuận miệng đồng ý, “Nếu a Thấm thích, vậy đón a Vi ra nhiều chút, không đáng gì.”
Hai phu thê lập tức thương lượng xong chuyện này.
Lâm Đàm vốn cho rằng sau khi biết chuyện này người phản đối duy nhất chính là Lâm Hàn, ai ngờ nàng còn chưa trở về phố Trường Anh, chưa kịp gặp Lâm Hàn, ở Tề Vương phủ đã gặp phải lực cản: A Hạo phản đối mãnh liệt. Hắn không yên lòng để cho dì nhỏ đơn thuần gặp mặt thập tứ thúc, kiên trì cho rằng dì nhỏ không có tâm kế, cần bảo vệ, Tề Vương và Lâm Đàm đồng tâm hiệp lực khuyên hắn rất nhiều lời hữu ích, a Hạo mới miễn cưỡng gật đầu.
Vì vậy Tề Vương còn đặc biệt tặng cho hắn một thiên lý nhãn, “A Hạo, thứ này vốn nên sử dụng trên chiến trường, hiện giờ đưa cho con.”
Sau khi a Hạo nhận được thiên lý nhãn, mang lên nhìn quanh, thấy phong cảnh phía xa rõ ràng sáng ngời như vậy, rất hài lòng, cũng rất vui mừng.
Cảnh xuân tươi đẹp.
Trong vườn trẻ thơ, Lâm Thấm đến thăm cháu ngoại nhỏ a Thị lại đầu tiên “Trùng hợp” gặp được Lương Luân ở đây, sau đó lại “Trùng hợp” gặp được Cao Nguyên Dục và cửu công chúa, vừa mừng vừa sợ, “Luân ca ca, a Dục, a Vi, sao mọi người lại ở đây vậy?”
Lương Luân vẻ mặt dịu dàng lại mang cười, “Luân ca ca tới thăm a Thị, đã lâu không gặp, rất nhớ nhung.”
Cửu công chúa vui mừng đến muốn nhảy lên, “Ta cũng vậy ta cũng vậy, đã lâu không gặp, rất nhớ nhung.”
Lâm Thấm cười híp mắt cầm tay cửu công chúa, “Thân thể tốt rồi chứ? Ta vẫn một mực suy nghĩ vì ngươi đó.”
Cửu công chúa đỏ mặt, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Ta có bệnh gì đâu, ta chính là sợ… Thôi, a Thấm, đừng nói chuyện này nữa, hiếm có khi gặp mặt, chúng ta nói chuyện vui.”
Lâm Thấm vui vẻ, “Được được, nói chút chuyện vui.”
Cao Nguyên Dục lại khoác lác không biết ngượng, “Lâm Thấm, ta thường xuyên đến chơi với a Thị, ta còn quen thuộc với a Thị hơn ngươi!”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Ngươi cứ khoác lác đi. Ngươi và a Thị rất quen thuộc sao? Ta hỏi ngươi nha, hiện giờ a Thị biết bao nhiêu chữ, viết được bao nhiêu chữ? Biết làm toán gì, thuộc bao nhiêu bài thơ? Ngươi biết những thứ này không?”
Mặc dù Cao Nguyên Dục thường đến, mỗi lần đến đều chơi đùa với a Thị, nhưng nghe lời Lâm Thấm nói không khỏi ngẩn người, giơ tay vò đầu.
“Không trả lời được đi? Không lời có thể nói hả?” Lâm Thấm cười hả hê.
Trên lầu các cách đó không xa, a Hạo đứng trên mái, trong tay cầm thiên lý nhãn, nghiêm túc nhìn sang bên này, vẻ mặt tập trung.
“Ca ca, thấy gì vậy?” A Hân đứng bên cạnh hắn, vồn vã hỏi.
“Tạm thời trước mắt, coi như giữ lễ.” A Hạo bình tĩnh nói.
Hắn nhìn qua thiên lý nhãn thấy chỉ có cửu công chúa và dì nhỏ hắn có tiếp xúc thân thể, mặc dù Lương Luân và Cao Nguyên Dục đứng chung một chỗ với Lâm Thấm nhưng không đụng chạm tới, càng không động tay động chân, tạm thời yên tâm.
A Hân thấy hắn nhìn nghiêm túc như vậy, ngứa ngáy trong lòng, “Ca ca, muội cũng muốn nhìn xem.”
“Được, vậy cho muội.” A Hạo đáp ứng.
Hắn đang định giao thiên lý nhãn cho muội muội, lại thấy bên trong xuất hiện một điểm đen nhỏ, điểm đen nhỏ càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, dường như thân hình kia rất quen thuộc, nên lại dừng lại, “A Hân, đợi chút, ca ca lại thấy được một người.”
A Hân kỳ quái, “Ai thế?”
Lúc này người mới xuất hiện đã đứng chung một chỗ với đám người Lâm Thấm rồi, a Hạo nói: “Là cậu hai.”
“Cậu hai tới nha.” A Hân tinh nghịch cười cười.
Nghĩ đến dì nhỏ, biểu thúc, thập tứ thúc gặp mặt, nhiều người phải nhìn như vậy, a Hân cảm thấy rất vui.
A Hạo đưa thiên lý nhãn cho muội muội, a Hân lấy tới nhìn xem, cười hì hì, “Ca ca, thập tứ thúc cười nịnh hót cậu hai bao nhiêu, thúc ấy vẫn thao thao bất tuyệt, không biết đang nói gì với cậu hai. Muội muốn xuống nhìn xem.”
A Hạo thoáng nghĩ, “Vậy chúng ta đi xuống là được.”
A Hân cười vui sướng, “Ca ca, chúng ta có thể đi xuống à? Vậy đi nhanh đi, đi nhanh đi.” Kéo a Hạo, cùng nhau xuống.
Cao Nguyên Dục đang ra sức thuyết phục Lâm Hàn, “Lâm nhị ca, chúng ta cùng đi Hộ Quốc công phủ đón tiểu công tử Dương gia ra ngoài chơi, có được không? Nhiều người náo nhiệt.”
Cửu công chúa kỳ quái trong lòng, đến lúc này thật sự không nhịn được rồi, “Tiểu công tử Dương gia là tiểu hài tử mới bảy tám tuổi, đúng không? Ca ca, ca thích chơi với tiểu hài tử từ khi nào vậy?”
Đám người Lâm Thấm quay lưng lại cười, Lâm Hàn đỏ mặt.
Cửu công chúa càng không hiểu được.
Lâm Thấm kéo nàng đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “A Vi, nếu như tiểu hài tử bảy tám tuổi này có một vị tỷ tỷ mười sáu tuổi, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành thì sao?”
Đến giờ cửu công chúa mới hiểu được có chuyện gì, dậm chân nói: “Trời ạ, tỷ tỷ của tiểu công tử Dương gia chẳng phải là đại tiểu thư Hộ Quốc công được chọn làm nữ vương ở bách hoa thịnh hội sao? Đáng tiếc ngày đó ta giả bộ bệnh, không tiện lộ diện, nếu không ta cũng có thể nhìn thấy phong thái của nàng ấy ngày hôm đó. A Thấm, ta vừa nghĩ đến thế gian có nữ hài nhi có thể khiến cho Lâm nhị ca khuynh tâm, kinh ngạc không thôi, hận không thể lập tức đi đến xem vị cô nương kia rốt cuộc như thế nào.”
Lâm Thấm dương dương hả hê, “Sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy, yên tâm yên tâm.”
Cửu công chúa liếc trộm Lâm Hàn, tưởng tượng đến cô nương mà Lâm nhị ca lão luyện thành thục sẽ khuynh tâm ái mộ, càng nghĩ càng tò mò, ngứa ngáy trong lòng, “Nếu không phải thật sự quá mạo muội, ta thật sự muốn đến Hộ Quốc công phủ bái phỏng.”
Lâm Thấm vui sướng, “Vậy dễ rồi, lần tới gặp Dương đại tiểu thư, ta sẽ nói với nàng ấy.”
Cửu công chúa vừa vui mừng lại hơi khẩn trương, “Nghĩ đến muốn gặp Lâm nhị tẩu, ta thật sự hơi sợ hãi.”
Lâm Thấm lấy làm kỳ, “A Vi ngươi lại gọi Lâm nhị tẩu rồi sao? Ta nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Cửu công chúa rất tự nhiên gật đầu, “Đó là nhất định mà, kẻ có chí chuyện sẽ thành chứ sao. A Thấm, Lâm nhị ca làm chuyện gì đều rất tập trung, chưa bao giờ sẽ bỏ dở nửa chừng, ta tin tưởng cô nương mà hắn muốn cưới, nhất định có thể lấy về nhà.”
Lâm Thấm vui đến choáng váng, dùng sức ôm cửu công chúa, “A Vi, ngươi quá tốt mà!”
Cao Nguyên Dục vẫn nhìn trộm tình hình bên chỗ Lâm Thấm, thấy Lâm Thấm ôm cửu công chúa, nước chua trong lòng chảy ra.
Haizzz, vì sao người Lâm Thấm ôm lại chỉ có muội muội của hắn chứ?
A Hạo nắm tay a Hân, không nhanh không chậm đã tới.
Thấy được hai người, tất cả mọi người đều cao hứng.
Cao Nguyên Dục nhanh trí, thương lượng với a Hạo: “A Hạo, thư đồng của cháu có đủ không, có cần tăng thêm một người nữa không?”
Hắn còn chưa kịp nói ra tên tuổi Dương Dục, a Hạo đã vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt hắn, “Xét thấy cháu và tiểu công tử Dương gia chênh lệch tuổi tác tương đối lớn, cho nên, đề nghị này của thập tứ thúc không được.”
Cao Nguyên Dục: … …
Mọi người cũng đều ngẩn ngơ.
Lương Luân nở nụ cười ấm áp, giọng nói cũng rất ôn hòa, “A Hạo, năm nay cháu mới vừa qua mười tuổi, tiểu công tử Dương gia cũng đã tám tuổi rồi, thật ra số tuổi chênh lệch không tính là quá lớn.”
Cửu công chúa cũng không thì thầm riêng với Lâm Thấm nữa, vội vàng tới đây nói giúp, “Đúng vậy, mới chênh lệch hai ba tuổi, kém không nhiều lắm mà.”
A Hạo thong thả ung dung hỏi: “Một năm có hơn ba trăm ngày, chênh lệch hai ba tuổi chính là chênh ít nhất bảy tám trăm ngày. Cháu hôm nay đã không giống hôm qua, tiến bộ không ít, huống chi là bảy tám trăm ngày?”
Lương Luân: …
Cửu công chúa há hốc mồm cứng lưỡi.
Chỉ có Lâm Thấm cười híp mắt: “Cao Trường Hạo, hai chúng ta còn đánh cuộc đánh, cháu chưa từng quên chứ?”
A Hạo sưng mặt lên, “Tự nhiên chưa.”
Lâm Thấm cười đến càng thêm đắc ý, “Tấm bia đá đó, tự mình viết đó.”
A Hạo quay đầu đi, không chịu để ý đến nàng nữa.
“Cao Trường Hạo, cho dù cháu già trước tuổi nữa cũng chỉ là một hài tử thôi.” Lâm Thấm cười híp mắt như trăng non trên bầu trời.
Cửu công chúa tò mò hỏi: “Hai dì cháu đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?”
“Không có gì.”
“Không có gì.”
Lâm Thấm và a Hạo trăm miệng một lời.
Cửu công chúa tỏ vẻ hoang mang.
Mặc dù đề nghị của Cao Nguyên Dục bị a Hạo cự tuyệt, nhưng nhiệt tình không giảm, “Lâm nhị ca, biểu ca, a Vi, Lâm Thấm, nếu không chúng ta làm vậy được không? Ta và biểu ca làm trợ thủ cho Lâm nhị ca, cùng Lâm nhị ca dụ dỗ tiểu Dương Dục, a Vi và Lâm Thấm thì đến gần Dương đại tiểu thư nhiều hơn, chúng ta hợp lòng hợp sức, chung lòng chung sức, nhất định phải giúp đỡ Lâm nhị ca… giúp đỡ Lâm nhị ca và tiểu Dương Dục càng ngày càng tốt hơn!”
“Phụt…” Tất cả mọi người đều cười.
Lâm Hàn đỏ bừng cả mặt, giống như sắp nhỏ ra máu.
“Quyết định như vậy.” Đám người Lâm Thấm đều cười.
A Hạo dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Hàn, “Cậu hai đáng thương.”
“Ca ca, cậu hai đáng thương?” A Hàn không hiểu, nhỏ giọng hỏi hắn.
A Hạo buồn bực, “Quay về lại nói cho muội biết.”
A Hân rất ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Lâm Hàn đỏ bừng mặt một lúc, đột nhiên giật mình: “Ta tới trông a Thấm đó, lại bị Sở Vương điện hạ xoay vòng vòng, vòng qua tận Dương gia rồi? Đều sắp bị hắn đẩy vòng quanh rồi?”
Hắn cảnh giác nhìn Sở Vương. Không được, mặc dù khi Sở Vương điện hạ còn bé có phần cậy mạnh, nhưng vẫn rõ ràng là một tiểu hài tử, hiện giờ trưởng thành, giảo hoạt rồi, cần đề phòng nghiêm ngặt hơn mới được.