Kiều Nhiên Như Cố

Chương 3




Sự nhịệt tình của học sinh không thể duy trì được lâu, sau sự náo nhiệt của sự kiện đại hợp xướng thì cũng là lúc kì thi cuối kỳ một đến. Lớp trưởng vừa mới đem giấy khen dán trước mục, không quá mấy phút đã bị không khí chuẩn bị thi làm cho an tĩnh học tập.

"Kiều Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên..."

Lâm Trúc Tùng điên cuồng dung khuỷu tay chọc cách tay phải của Tô Kiều Nhiên, chỉ thấy Kiều Nhiên vì bị chọc mà vẽ một đường cong trên bài thi.

"....."

Kiều Nhiên mặt vô cảm quay nhìn Lâm Trúc Tùng, cho cậu ta một một ánh nhìn chết chóc.

Đang là giai đoạn mấu chốt chuẩn bị cho trận chiến thi cuối kì, đã đặt mục tiêu " chém giết" Trình Cô Dương khiến khuôn mặt cô so với trước gầy ốm đi chút, khuôn mặt trắng nõn nà mất đi khí sắc tốt nên có chút tái nhợt, quầng thâm mắt như ẩn như hiện ở sau lớp kính dày. Lúc này mắt cô mang đầy tơ máu, ánh mắt lạnh như băng, nếu là người nhát gan chắc sẽ bị cô dọa cho run sợ.

Mặt dày như Lâm Trúc Tùng làm sao biết sợ, cậu nhanh chóng mang khuôn mặt chân chó tươi cười nói:

"Kỳ thi cuối kì đến, trường học phát từ bi, mấy ngày này chỗ căn tin đang phát cà phê nóng cùng sữa bò nóng miễn phí. Có đi lấy không?"

"Còn 3 phút là vào lớp rồi"

"Tiết tự học mà, vào trễ có sao đâu"

Lâm Trúc Tùng nói điều như thật.

Kiều Nhiên đã móc ra cục tẩy, bắt đầu xóa cái đường cong không nên tồn tại kia, rồi nói hai chữ:

"Không đi"

"Tớ nói này Kiều Nhiên, đề này cậu giải dài dòng. Theo tớ đi một chuyến đi, lát tớ cho cậu ngó cách giải"

Cục tẩy dừng lại chút, đề toán này có vấn đề nhỏ ở cuối cô giải hơn nửa tiếng mới ra, nếu là lúc thi thì nhất định không kịp viết, mà có thì cùng loay hoay lòng vòng, ra được thì chắc gì kịp giờ viết hết, mà cách giải này có chút không chính xác. Tuy thành tích các môn khác của Lâm Trúc Tùng không tốt, nhưng toán thì xác thực cậu ta có năng lực xuất thần nhập hóa, trong giờ toán không ngủ thì sẽ làm việc khác, giáo viên dạy toán nghiêm khắc nổi tiếng toàn trường có biệt danh " Lý phi đao", phi phấn cậu ta suốt cả một tháng, sau khi xem bài thi toán của cậu ta cũng á khẩu không nói được gì, thời điểm giảng đến câu khó có khi cũng kêu Lâm Trúc Tùng lên giảng, nhìn ánh mắt cậu ta càng ngày càng kiêu ngạo. Nhưng thành tích xã hội của Lâm Trúc Tùng thì thảm không nỡ nhìn, có thể học lớp trọng điểm, xem ra các giáo viên nhìn trúng năng lực toán học của cậu ta.

Lâm Trúc Tùng đang cười lớn cách khoa trương, Kiều Nhiên yên lặng lấy bình giữ ấm ra, ngồi chút rồi đứng lên đi ra cửa sau, Lâm Trúc Tùng hihi haha chạy nhanh theo.

Mới mở cửa, thấy rất nhiều ánh mắt đang hướng vào một vị trí nhìn, Kiều Nhiên có thể cảm nhận được không khí bát quát xung quanh vị trí trung tâm đó. Ở trong trung tâm chính là giáo hoa xinh đẹp mỹ lệ Lý Tình Tình, chỉ thấy cô ấy tuân thủ nôi quy nhà trường mà buộc tóc dài thành đuôi ngựa, dùng thêm một cái kẹp tóc dây tây kẹp mái lên lộ ra cái trán no đủ, đồng phục mặc trên người cô ấy mang lại hương vị thanh thuần. Có lẽ thời tiết thật sự lạnh, gương mặt cô ấy có chút đỏ, tuy để mặt mộc nhưng vẫn mang vẻ kiều diễm ướt át. Ở trường học nhìn thấy cô ấy thì không có gì lạ, nhưng phải biết rằng ban nghệ thuật cùng ban tự nhiên chính là ở hai hành lang khác nhau, khoảng cách chân trời góc biển. Tô Kiều Nhiên lúc này mới phát hiện, đứng ở bên cạnh cô gái xinh đẹp này là kẻ thù không đội trời chung vô cùng quen thuộc--- Trình Cố Dương.

Lý Tình Tình ở đối diện nên chỉ cần liếc mắt là thấy được Tô Kiều Nhiên cùng Lâm Trúc Tùng, chỉ thấy cô ấy nhấp môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cười chào hỏi:

"Kiều Nhiên, chào"

Kiều Nhiên gật nhẹ, khẽ cười một chút, xem như chào hỏi qua.

"Tớ nghe nói căn tin trường đang phát cà phê cùng sữa bò miễn phí, nhất thời nổi lòng, với cả vừa nãy có lấy dư một ly, vừa hay đi qua ban của các cậu, nghĩ dù sao cũng không thể uống hết, không bằng tới hỏi Cố Dương có uống không?"

Lý Tình Tình nhìn Tô Kiều Nhiên đang cầm bình giữ nhiệt, hỏi:

"Cậu cũng xuống căn tin sao?"

"Ừm. Đi lấy ít cà phê"

"Kia nếu không....."

Lý Tình Tình đưa ly cà phê cầm trong tay tới trước mặt Kiều Nhiên

"Cố Dương nói không uống, không thì đưa ly cà phê này cho cậu, khỏi cần đi một chuyến"

Lâm Trúc Tùng nghe vậy, lập tức nhìn Kiều Nhiên với ánh mắt " Cậu dám bỏ rơi tớ"

"Tớ đi cùng Lâm Trúc Tùng rồi. Cảm ơn"

Kiều Nhiên không nhận, duỗi tay chỉ Lâm Trúc Tùng bên cạnh.

Đang chuẩn bị đi thì nghe Trình Cố Dương đang dựa cửa nói:

" Có chút trễ, uống sữa bò đi"

Nghe vậy, Lý Tình Tình lập tức đưa ly sữa bò ở tay khác cho Trình Cố Dương, trên mặt lúm đồng tiền càng sâu. Trình Cố Dương dừng một chút, tiếp nhận sữa bò, xoay người đi vô lớp.

Lâm Trúc Tùng nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của Lý Tình Tình biến mất ở góc ngoặt hành lang, mới gia tang bước chân đuổi theo Kiều Nhiên.

"Kiều Nhiên a, nhìn xem cái không khí tốt đẹp vừa nãy, tình yêu bùng lên bùm bùm bùm...."

Tô Kiều Nhiên không phản ứng lại cậu ta, trên mặt nhìn không rõ cảm xúc gì. Đi đến căn tin, Kiều Nhiên hướng bình giữ nhiệt rót sữa bò nóng. Trình Cố Dương không nói cô cũng quên, chính mình nếu uống cà phê vào lúc quá trưa này thì nhất định tối không thể ngủ được, lúc này cũng gần chiều rồi.

"Cậu không phải nói uống cà phê sao?"

"Rót bừa"

Kiều Nhiên vặn chặt nắp, nhanh chạy về hướng phòng học.

Những ngày kế tiếp, buổi sáng sẽ là cà phê, chiều là sữa bò nhanh chóng đi qua. Lâm Trúc Tùng bị trường học áp bức, mỗi ngày vài lần xuống căn tin, có đôi lần tốt bụng sẽ đưa gì đó cho Kiều Nhiên, đổi lại Tô Kiều Nhiên giúp cậu môn tiếng anh.

Tuy rằng mới chỉ cao nhất, các môn học đều là kiến thức cơ bản, nhưng bởi vì không còn phân ban, thi cuối kỳ buộc phải thi hết các môn. Tô Kiều Nhiên tuy đã chuẩn bị sớm, nhưng trong lòng vẫn âm thầm khẩn trương, còn Lâm Trúc Tùng thì ngày ngày kêu khổ không ngừng. Chỉ có Trình Cố Nhiên, bộ dáng vẫn bình tĩnh như ngày thường, học thì học còn chơi thì vẫn chơi như thường, vẫn đánh bóng rổ gần nhà, cuối tuần thì vẫn như thường lệ theo bố mẹ qua nhà cô xem TV.

* Cái chỗ mà viết không còn phân ban á, hình như theo ý tác giả là cũng phân ban xã hội, tự nhiên nhưng không còn phân biệt là không học môn nào nữa.

Thi cuối kì một kết thúc, các bạn học lớp trọng điểm chưa kịp chờ nghỉ đông, cũng chưa kịp thả lỏng đã bị bắt thi đua phụ đạo. Năm tổ trưởng khoa thay phiên nhau tới nói những lời thấm thía để cổ đông đại hội, đơn giản là năm trước nắm chặt thi đua, chuẩn bị ăn tết tốt, năm sau chính là lần đầu cho thi đua tuyển chọn.

Hàng sau chính là các nam sinh nghịch ngợm đang thi nhau mắng, Lâm Trúc Tùng thì ngồi kêu rên đến lớp bên cạnh còn nghe được. Kỳ thật Kiều Nhiên cũng cảm thấy đau đầu, mới phí tâm sức cho thi cuối kì, cô chỉ muốn về ngủ một giấc.

Còn chịu đựng thi đua đặc huấn, thi cuối kì thành tích liền bị giảm. Cao trung chỉ có top 50 mới được dán trên bảng vàng. Cụ thể thì thành tích đều được in trong giấy, lớp trưởng sẽ phát cho các bạn học.

Nhìn bảng điểm thi cuối kì kia, Tô Kiều Nhiên nhịn không được mà gào rít trong lòng, dung thanh âm chỉ có chính mình nghe được mà lẩm bẩm:

"Cái tên biến thái"

"Chết tiệt! Cái tên biến thái! Cái tên biến thái Trình Cố Dương lại được nhất a?!"

Giọng nói lớn vừa nghe chính là tiểu tử Lâm Trúc Tùng. Mới vừa cảm thán năng lực biến thái của Trình Cố Dương xong, Lâm Trúc Tùng vội chạy lại chúc mừng:

"Nha, Kiều Nhiên, cậu lần này được, kém mười ba điểm là có thể lấy được hạng nhất"

Kiều Nhiên tức giận trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, cuối đầu nhìn vào phiếu điểm của chính mình. Lần này cầm hạng nhì, trừ bỏ toán học tạm được ra các môn khác đều tốt đến không còn gì nói, vốn cũng được coi là cao hứng, nhưng hạng ba chỉ kém cô một điểm, hạng bốn hạng năm cũng từng bước ép sát, cô không nghĩ tới mình thế như lại kém Trình Cố Dương tới mười ba điểm, thực sự cao hứng không nổi, tầm mắt nhịn không được mà hướng tới Trình Cố Dương--- gia hỏa này rốt cuộc là thần thánh phương nào a?

Ai ngờ Trình Cố Dương quay đầu lại, đụng phải ánh mắt sáng quắc của Kiều Nhiên. Kiều Nhiên nhất thời giật mình, cũng không biết hướng tầm mắt về chỗ nào. Chỉ thấy Trình Cố Dương nhìn Kiều Nhiên bối rối, cười như không cười mà nói:

" Chúc mừng a, hạng, nhì"

Dứt lời Trình Cố Dương quay đầu đi, nhưng Kiều Nhiên vẫn nhanh mà nhìn được trên mặt anh có ẩn ẩn ý cười. Này là rõ rang có ý dùng giọng điệu cùng dấu để nó cho Kiều Nhiên nghe rõ rang, nhưng không có cách nào phản bác, một mặt ngày thường lạnh như bang thế nhưng tức đến nổi có chút hồng.

" Được! Lại để cậu đắc ý một lần!"

Kiều Nhiên trong lòng hạ quyết tâm, năm nay nghỉ đông nhất định phải liều cái mạng nhỏ này với đống bài tập.

Tới thời điểm nghỉ đông, tính toán đâu ra đấy cũng đã qua mười ngày. Mà mười ngày tới, nhân duyên tốt của Tô gia đều bị bạn bè thân thích khắp nơi đạp vỡ. Bố mẹ Trình gia cũng ở trong đó, bất quá lúc này chính thức ăn tết bái phỏng, Trình Cố Dương lại không đến cùng.

"Ai gia chúng ta mọi ngày đều thấy nhau còn đặc biệt đi một chuyến làm gì? Người tới là được, còn mang quà theo làm gì a?"

Mẹ Tô một bên cười nói, một bên nghiêng người cho bố mẹ Trình tiến vào. Trong lúc ăn tết, Tô Kiều Nhiên bị bố mẹ bắt đi đón khách, ngoan ngoãn đứng ở cạnh cửa.

"Nhưng lúc bình thường không giống nhau, ăn tết, vẫn là phải có không khí tết"

Chỉ thấy Trình bố mang bao lớn bao nhỏ quen nẻo quen đường hướng vào trong. Thấy Kiều Nhiên đứng một bên, lập tức đem thùng sữa bò cao cấp hướng trước mặt Kiều Nhiên, cười tủm tỉm nói:

"Lần trước không phát hiện, Kiều Nhiên của chúng ta như thế nào lại gầy rồi. Đọc sách cũng tốt, nhưng đừng để bản thân mình mệt. Cái này là sữa bò a, A Dương của chúng ta mỗi ngày đều uống, con cũng thử xem! Nghe nói uống cái này giúp tang chiều cao!"

" Cảm ơn chú Trình"

Kiều Nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận quà, ầm thầm trong lòng nói, con trai chú vóc dáng cao là chuyện tốt, nhưng cô là con gái cao 1m7, ở phương nam cô đã là hạc trong bầy gà, lúc xếp chỗ ngồi giáo viên không thể không xếp cô vào mấy bàn cuối đếm lên, bốn phía đều là nam sinh cao ráo. Tuy rằng cô không hay xã giao, đối với cô cũng không có gì, nhưng tiết thể dục ngồi vị trí cũ, không khí xung quanh khó tránh có chút khó nói. Bất quá Trình Cô Dương có chỉ số thông minh, thế nào cùng với việc uống sữa bò lại có quan hệ?

Bên này Kiều Nhiên còn đang suy tư, mẹ Tô đã nhiệt tình hét lớn kêu mọi người ngồi, sau đó gấp gáp dọn bàn mạt chượt, trong không khí như có tiếng soàn soạn của mã đao.

"Kiều Nhiên con đứng ngốc đó làm gì? Mau đem sữa bò để bên cửa sổ phòng khách đi! Con cùng A Dương đi xem TV đi!"

Mẹ Tô đang hang say đảo mạt chượt, lúc này mới phản ứng lại:

"Di, A Dương nhà cậu đâu?"

Mẹ Trình cười đáp:

"Tiểu tử đó kêu có bạn học muốn nó hỗ trợ chỉ dương cầm, khi nào kết thúc liền tới đây"

Mẹ Tô lập tức tỉnh táo tinh thần:

" Nha! Tớ còn chưa từng nghe nói A Dương nhà cậu chạy đi dạy riêng dương cầm cho người khác, là bạn học nam hay nữ?"

"Tớ nào biết, tiểu tử đó cũng không nói, có khi nào giải thích nhiều với chúng tớ như vậy a?"

Kiều Nhiên mới vừa buông sữa bò trong tay xuống, dựa vào cửa sổ hít thở, vừa vặn nhìn thấy Trình Cố Dương từ chỗ ngoặt đi tới, hắn không nhanh không chậm mà lên lầu, mặc một cái áo khoác, bên cạnh thì thấy một cái khan quàng cổ cùng mũ hồng nhạt đang đứng chờ, Ừm, xem ra là bạn học nữ. Kiều Nhiên tập trung nhìn, này thì không phải là giáo hoa Lý Tình Tình sao? Khó trách khó trách, không chừng chỉ có mỹ nữ Lý Tình Tình mới khiến tên kia hạ mình đi chỉ dạy.

Kiều Nhiên bĩu môi, nghĩ đến hồi sơ trung, khi đó Kiều Nhiên chưa được gọi là học bá, cùng với Trình Cố Dương không hề có việc cạnh tranh, mặt ngoài cùng anh hòa khí, cô cùng các em gái còn giống nhau, kêu anh là A Dương ca ca, Trình Cố Dương tuy không cùng lớp với cô, nhưng sớm đã là tiểu tài tử toàn trường. Ngày đó Kiều Nhiên vừa lúc có đề toán học giải như thế nào cũng không ra. Vừa vặn Trình Cố Dương ở phòng khách nhà cô xem NBA, Kiều Nhiên cầm bài tập hướng tới anh, nhút nhát sợ sệt hỏi:

" A Dương ca ca, đề này em không biết làm"

Tại ở nhà nên cô mặc rất tùy ý,cái áo màu xanh lam cùng quần đùi ở nhà trên đầu gối mấy cm. Lúc đó Kiều Nhiên vừa mới phát dục không bao lâu, mới vừa có chút bộ dáng trưởng thành của thiếu nữ. Đang là mùa hè nên mặc áo lót mỏng them quần đùi nên nhìn cô loáng thoáng thấy thân hình lả lướt hấp dẫn, trong không gian này còn lộ ra tính cách tinh tế cùng mềm mại của thiếu nữ. Cô ngại tóc mái dài làm nóng, liền vén lên cao cột lại thành một chỏm lộ ra cục mụn nhỏ xinh trên trán. Kiều Nhiên cũng biết che giấu cái xấu, nếu ở phòng mình thì sao cũng được, nhưng ngày đó ra khỏi phòng, cô lại quên mất việc đó.

Thời sơ trung vóc dáng Trình Cố Dương chưa cao như giờ, nhưng nữ sinh vào lúc này đang là thời kỳ dậy thì, Kiều Nhiên đã cao 1m65, có đôi chân trắng nõn, khó khan lắm mới che khuất tầm mắt của Trình Cô Dương đang xem NBA.

Đồng tử của Trình Cô Dương quay, lúc này mới giương mắt nhìn Kiều Nhiên.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây......

Kiều Nhiên bị anh nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cô, rồi mở miệng nói:

" Tôi không giảng cho tiểu hài tử"

* Trong bầu không khí đó mình đổi xưng hô cho Trình ánh sáng ngầu xíu.

Kiều Nhiên mặt đỏ lên, nháy mắt hiểu được ý anh nói, nhanh ném bài tập xuống, đôi tay nắm chặt đứng trên cao nhìn lại chằm chằm, lúc này cô nhớ ra tạo hình mình nhìn giống đứa trẻ ba tuổi của nhà thầy Lý sao? Kiều Nhiên đang ở tuổi dậy thì, đối với ngoại hình rất để ý, liền quay đầu chạy vào WC.

Trình Cố Dương nhìn bóng dáng cô thất tha thất thểu chạy xa, trên mặt khó lộ ra ý cười, bên tai còn có chút đỏ lên.

Chờ Kiều Nhiên xác nhận mình chỉnh lại cái mái xong, mới có chút xấu hổ buồn bực từ WC đi ra. Trình Cô Dương đã đem sự chú ý lại trên TV, không nhìn cô nữa.

Kiều Nhiên giả vờ bình tĩnh lấy bài tập từ trên bàn trà, trở lại phòng mới phát hiện đề toán định hỏi kia, nhiều thêm một trợ tuyến phụ, bên cạnh còn có công thức, chữ viết thanh tú lại tùy ý.

Cũng chính từ ngày đó bắt đầu, Trình Cố Dương không có việc gì liền đi tìm Kiều Nhiên kiểm tra bài tập, và cũng từ ngày đó, Kiều Nhiên không còn kêu anh là " A Dương ca ca". Trình Cố Dương chỉ lớn hơn cô nửa năm, lại còn là bạn học, nếu lại giống lúc nhỏ kêu anh là " ca ca" Kiều Nhiên cảm thấy không thích hợp, huống chi cô lại không muốn nhận biệt danh " tiểu hài tử". Người nhà quen gọi anh là " A Dương" còn bạn bè gọi là " Cố Dương", chỉ có Kiều Nhiên goi cả họ tên " Trình Cố Dương", " Trình Cố Dương", Trình Cố Dương lại không thấy phản ứng gì, xem như là cam chịu cho cô gọi.

Kiều Nhiên thoát khỏi hồi ức, Trình Cố Dương bước chân vội vàng như phản hồi dưới lầu, đem một chồng thư đưa cho Lý Tình Tình. Hai người không biết lại nói gì, Kiều Nhiên tất nhiên là không nghe thấy, chỉ nhìn Lý Tình Tình tươi cười xán lạn mà có chút lóa mắt, Kiều Nhiên liền cảm thấy có chút không thú vị, đá đá góc tường, yên lặng lui vào trong phòng. Trình Cố Dướng tiến đến cửa nhà Tô gia, chỉ kịp thấy đuôi tóc đong đưa trước cửa phòng.

......................................................

Hoa Quỳnh: qua tính đăng chương mới rồi nhưng bản dịch này hơn 3000 từ lận nên không kịp dịch cho mn. Mong mn thông cảm. Mà bản thảo của tác giả ngày càng dài. Chương 1 thì hơn 1700 từ Chương 2 thì hơn 2222 từ Chương 3 tới hơn 3200 từ Chương 4...... chắc tui chết quá:((