Khi ấy, nàng từ một tiểu thư của nhà viên ngoại họ Vương đã trở thành Dục Nô Kiều, là món hàng đắt giá nhất của thanh lâu nơi xứ người, chuyên được sử dụng để tiếp đãi những khách giàu sang phú quý. Trong một lần phải tiếp đãi khách, nàng đã nghe bọn chúng khoe khoang với nhau về cách mà một gã trong bọn chúng đã trả thù nhà họ Vương như thế nào.
Thì ra gã kia chính là con trai duy nhất của quan huyện khi đó. Quen được nuông chìu, bao che nên hắn đã làm ra rất nhiều việc càn rỡ. Lần đó, hắn đã bắt được một cô gái, đang muốn làm nhục nàng ấy thì Vương Nhật Quang đã cản trở, thậm chí còn khiến cho hắn ta bị tổn thương bộ phận quan trọng của đàn ông. Điều đó làm cho quan huyện vô cùng căm hận. Thế là ông ta đã dùng một bản án mạng khó giải để lấy việc công báo thù riêng. Quan huyện đã mua chuộc và uy h.i.ế.p thằng bán đào kia, để hắn chỉ tội Vương ông, sau đó thuận thế bắt luôn cả Vương ông và Vương Nhật Quang vào ngục, mặc sức tra tấn để trả thù. Không chỉ vậy, việc tìm được hung thủ trong vụ án mạng kia đã giúp cho tên quan huyện được thăng quan tiến chức, một bước tăng lên mấy cấp. Sau khi được thăng cấp, quan huyện đã bỏ mặc án tình của Vương ông, cho nên đám sai nha mới có thể dùng việc nhận tiền để ra điều kiện thả người.
Những sự thật đáng khinh đó được lũ vương tôn công tử bàn luận với nhau khi đang bày đủ trò phát tiết dục vọng lên cơ thể của Dục Nô Kiều mà không hề e ngại hay sợ hãi. Có lẽ đối với bọn chúng nàng không có một chút uy h.i.ế.p nào. Không chỉ vậy, đáng sợ và đáng kinh tởm hơn là, gã hung thủ đã đẩy Dục Nô Kiều vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát phải lưu lạc thành nữ tử thanh lâu đã nhận ra được thân phận thật sự của nàng.
Những lời lẽ được thốt ra bằng giọng nói ngả ngớn của hắn đã khiến nàng bị ám ảnh rất lâu:
- Kiều nương à Kiều nương, năm xưa ta muốn nạp ngươi làm thiếp thì ngươi tỏ ra thanh cao khinh bỉ ta, khiến ta bị lũ dân đen chê cười. Thằng em trai của ngươi thì phá hỏng chuyện vui của ta, còn làm cho ta không còn có thể cảm nhận được nỗi sung sướng của đàn ông nữa. Nếu bây giờ thằng khốn ấy biết được rằng, tỷ tỷ thanh cao mà nó luôn tự hào đang phải làm món đồ chơi cho bọn ta phát tiết dục vọng, hẳn là sẽ rất đặc sắc nhỉ?
Lúc ấy, Kiều Nhi vừa kinh hoàng sợ hãi vừa căm hận oán giận. Nàng đã cắn mạnh vào bàn tay đang vuốt ve gương mặt của mình. Điều đó làm cho gã ác nhân kia tức giận. Gã ta đã cùng đồng bọn dày vò chà đạp nàng bằng rất nhiều trò kinh tởm, khiến nàng phải trở thành một món đồ chơi hạ tiện nhất, nhục nhã nhất, nhơ nhớp nhất.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Kiều Nhi bỗng nhiên trào dâng một nỗi hốt hoảng vô cùng to lớn. Nếu chẳng may đó không phải là một cơn ác mộng thì sao? Nếu chẳng may, “kiếp này” của nàng lại vẫn lặp lại những chuyện kinh khủng đó nữa thì sao? Vương Kiều Nhi lại một lần nữa đưa ra quyết định phải chống lại số phận. Nàng sẽ không để gia đình phải gặp cảnh đau thương như “kiếp trước” nữa. Muốn như thế, việc nàng cần phải làm và bắt buộc phải làm không phải là trốn tránh chàng trai tên Kim Lang kia, mà là phải tìm cách để em trai của nàng không đắc tội với gã công tử con quan huyện kia.
Trải qua mười lăm năm ác mộng như sống trong địa ngục dục vọng, Kiều Nhi đã rút ra được bài học từ xương máu, đó là cho dù có muốn cứu người, thì cũng phải trên nguyên tắc đảm bảo an toàn cho bản thân và gia đình đầu tiên. Thế nên, lần này dì có phải ích kỷ và tàn nhẫn đến mức có thể phải ray rứt cả đời, Kiều Nhi cũng hạ quyết tâm phải ngăn cản Vương Nhật Quang vì cứu cô gái kia mà đắc tội với con của quan huyện. Dĩ nhiên nàng sẽ cố gắng hết sức để cứu cô gái kia, chẳng hạn như ngăn cản cô ấy đi đến nơi sẽ bị hại chẳng hạn, nhưng nếu phải cứu cô ấy mà đánh đổi bằng sự bình yên hạnh phúc của gia đình bị phá vỡ thì Kiều Nhi không thể làm tốt được cả đôi đường. Nàng phải ưu tiên cho an toàn của Vương Nhật Quang và gia đình của mình trước.