Hạ Khinh Vũ vốn cũng định kể một vài vấn đề mà hắn cho là nhược điểm của cô gái dưới giếng để thuyết phục Du Thiên Vân rằng không nên để nàng ở lại cùng hắn. Nhưng khóe mắt của Hạ Khinh Vũ đã nhìn thấy nét mặt tủi thân của Vương Kiều Nhi nên câu nói của hắn nghẹn lại. Cơn đau lại cồn lên, xoáy vào giữa ngực, Hạ Khinh Vũ có lý do vô cùng chính đáng để câm lặng, nghiến răng nhịn đau.
Vương Kiều Nhi quả thật đang vô cùng tủi thân. Uổng cho nàng còn vì nghĩ ngợi lo lắng cho chàng trai kia nên đã nói thật tâm sự của mình ra. Nào ngờ người ta nghe xong thì không thèm quan tâm đến nàng nữa. Còn chàng trai nọ thì chạy vụt đi lấy áo choàng đến bên miệng giếng, Vương Kiều Nhi cứ tưởng rằng chàng ta muốn che chắn cho nàng, quan tâm đến danh tiết của nàng. Thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn không được choàng chiếc áo kia mà vẫn phải chịu rét lạnh dưới giếng. Trong khi đó, hai chàng trai lại đang tranh cãi với nhau chỉ vì muốn đẩy nàng đến với đối phương. Bọn họ đều chê nàng phiền phức, xem nành như gánh nặng, thậm chí là như một món hàng mà muốn vứt đi cho khỏi chướng mắt, khỏi vướng bận.
Đôi mắt đẹp vốn luôn long lanh của Vương Kiều Nhi bây lại càng thêm lóng lánh ánh nước. Kiếp trước nàng đã bị xem như một món hàng mà bị lũ đàn ông mua đi bán lại rất nhiều lần, bị đẩy từ tay kẻ này đến tay kẻ khác rất nhiều lần. Kiếp này Vương Kiều Nhi không muốn lại phải chịu cảnh bị người ta trao tới đẩy lui như thế nữa. Chết thì chết, kiếp này Vương Kiều Nhi thà làm một hồn ma lạnh lẽo chứ không chấp nhận chịu nhục dù là chỉ một lần. Nàng chớp chớp mắt, ngăn không để cho dòng lệ chảy ra ngoài, nghẹn ngào nói:
- Các ngươi không cần xua đuổi! Ta tự rời đi là được!
Vương Kiều Nhi bám tay lên thành giếng, thử trèo lên một lần nữa. Nhưng vô ích. Ban nãy, lúc mới ngoi lên mà nàng đã không thể vượt qua khỏi được thành giếng huống chi bây giờ nàng đã phải ngâm trong nước lạnh một thời gian, thể lực đã cạn dần. Không lên được thì xuống vậy. Vương Kiều Nhi buông tay, để mặc cho cả thân người chìm dần vào màn nước.
Nhìn thấy bàn tay thon thả của cô gái buông xuôi, rồi thấy nàng chìm xuống nước, Hạ Khinh Vũ bỗng cảm thấy n.g.ự.c trái đau nhói lên, nghẹn ứ một nỗi kinh hoàng không thể lý giải. Hắn nhoài người tới muốn giữ lấy tay nàng lại. Nhưng cơn đau vẫn hoành hành khiến Hạ Khinh Vũ chới với ngã sấp xuống. Thiên Vân cũng giật mình. Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vã cầm theo chiếc áo choàng, phóng vọt tới miệng giếng, chồm xuống thò tay kịp nắm lấy cánh tay của cô gái đang lơ lửng giữa màn nước. Du Thiên Vân đề khí, vận nội công kéo mạnh một cái, thành công nhấc được Vương Kiều Nhi lên.
Du Thiên Vân quấn chiếc áo choàng quanh cơ thể ướt sũng của Vương Kiều Nhi, che chắn cẩn thận chỉ chừa lại mỗi cái đầu nho nhỏ và gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Nàng trừng to đôi mắt nhìn Du Thiên Vân, vừa ấm ức vừa thắc mắc. Lúc nàng trông đợi được đưa lên khỏi nước lạnh, thì hai chàng trai chỉ muốn xua nàng tránh xa. Bây giờ nàng muốn rời đi thì chàng trai này lại kéo nàng lên, còn dùng áo choàng bó chặt nàng thế này là có ý gì? Lẽ nào chàng ta đang muốn dùng vũ lực để ép nàng phải trở thành món đồ chơi phát tiết dục vọng như những gã đàn ông trong kiếp trước của nàng đã từng làm?
Nghĩ đến điều đó, Vương Kiều Nhi vùng vẫy, kinh sợ. Nàng sai rồi, nàng không nên tin tưởng vào đàn ông, càng không nên trông đợi sẽ có người đàn ông nào muốn giúp đỡ nàng một cách chân thành, không có ý đồ gì. Trong kiếp trước của Vương Kiều Nhi, hầu hết những người đàn ông chìa tay ra cho nàng nắm trong những cơn nguy nan thật ra đều chỉ vì muốn chà đạp, dày vò nàng, xem nàng như một vật thuộc sở hữu. Chỉ có một người duy nhất trân trọng, nâng niu nàng thì đã vì một chút yếu lòng của nàng mà bị vạn tiễn xuyên tâm, c.h.ế.t đứng không nhắm mắt.
Nhớ lại bi thảm của kiếp trước, nhìn lại tình cảnh của hiện tại, Vương Kiều Nhi không nén được khủng hoảng mà bật khóc nức nở.