Hành động của các cô gái con nhà thường dân khiến cho Hạ Khinh Vũ và cả Vương Kiều Nhi ngạc nhiên và cảm động. Hạ Khinh Vũ cảm thấy hắn đã cứu đúng người rồi, trong lòng vô cùng an ủi giữa lúc cơn đau hành hạ. Xem ra hắn liều mạng diệt trừ Hắc Giao trại cũng không phải là vô ích. Đột nhiên trong đầu của Hạ Khinh Vũ có một suy nghĩ táo bạo nảy sinh mạnh mẽ. Có lẽ hắn sẽ tìm cách giúp cho Du Thiên Vân kết đôi với một trong số những cô gái vừa xinh đẹp vừa lương thiện này. Nếu hỷ sự ấy có thể tác thành thì hắn có thể yên tâm mà c.h.ế.t đi rồi.
Hạ Khinh Vũ còn chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ linh tinh vừa đột ngột nảy ra trong tâm trí thì Du Thiên Vân đã từ trong sảnh lớn của Hắc Giao trại chạy tới. Trên tay Du Thiên Vân cầm một chiếc áo khoác ngoài của nam giới, vải rất dày. Cậu nhanh chóng tiến đến gần miệng giếng, mở rộng chiếc áo ra.
Lúc này mọi người mới hiểu được dụng ý của Du Thiên Vân và lại cảm động một lần nữa. Hạ Khinh Vũ ngoài sự cảm động ra còn có thêm cả sự bùi ngùi mừng rỡ. Thuộc hạ kiêm bằng hữu của hắn bấy lâu nay vẫn luôn ngốc nghếch thô kệch trong chuyện tình cảm nam nữ, bây giờ lại vì một cô gái mà đã biết thể hiện sự quan tâm dành cho người khác phái rồi.
Hạ Khinh Vũ càng nhìn càng cảm thấy Du Thiên Vân và cô gái xinh đẹp kia thật xứng lứa vừa đôi. Thậm chí hắn còn sợ bản thân không thể sống đủ lâu để chờ đợi mà muốn lập tức hỏi thăm “em dâu tương lai” về lai lịch, thân thế và chuẩn bị cậy mai nhờ mối đến cầu hôn nàng về làm vợ Du Thiên Vân. Nhưng Hạ Khinh Vũ còn chưa kịp mở lời thì cơn đau lại cuộn lên một lần nữa, dữ dội hơn. Hạ Khinh Vũ hộc lên một tiếng đau đớn, bủn rủn ngã khụy xuống.
Du Thiên Vân đang đứng bên miệng giếng, chuẩn bị đỡ Vương Kiều Nhi lên để khoác áo che chắn cho nàng thì nghe tiếng kêu khẽ của Hạ Khinh Vũ. Cậu vội vàng quay lại và hốt hoảng phóng vọt tới đỡ lấy chủ nhân, chiếc áo vẫn còn cầm chắc trên tay. Không còn nhớ nổi chiếc áo rồi sẽ choàng cho ai, Du Thiên Vân dìu Hạ Khinh Vũ ngồi xuống cạnh miệng giếng, lo lắng hỏi:
- Chủ nhân, ngài cảm thấy trong người thế nào rồi?
Hạ Khinh Vũ lắc đầu, cố gắng hít sâu để nén chịu cơn đau, cất tiếng trấn an thuộc hạ:
- Ta không sao. Yên tâm đi, ta vẫn còn đủ sức để đưa họ ra ngoài.
Khi nói ra những lời đó, trong đầu của Hạ Khinh Vũ đã có dự tính sâu xa. Hắn sẽ đưa sáu cô gái là nạn nhân của sơn tặc hắc Giao trại ra ngoài, còn cô gái dưới giếng kia, hắn sẽ bảo Du Thiên Vân nán lại với cô ta một thời gian.
Cô gái dưới giếng không chỉ xinh đẹp mà còn có thể khiến Du Thiên Vân chuyển được sự thô lỗ thành biết quan tâm, săn sóc nữ nhân. Nếu để cho cả hai có không gian riêng tư ở cạnh bên nhau thì khả năng lửa gần rơm sẽ dễ dàng bén lửa hơn.
Khi đó Hạ Khinh Vũ sẽ không thèm quản rằng cô gái này đã có chồng hay có hôn phu chưa, cứ cướp người về làm vợ của Du Thiên Vân trước rồi tính sau.
Dù biết rằng làm như thế thì bản thân có thể sẽ bị cô gái căm hận, bị người đời phỉ nhổ thì Hạ Khinh Vũ vẫn cảm thấy xứng đáng. Đối với Hạ Khinh Vũ, hạnh phúc của Du Thiên Vân vẫn quan trọng hơn những thứ như danh dự của chính hắn. Nếu có thể chọn lựa, dĩ nhiên Hạ Khinh Vũ muốn có được cả hai, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một bỏ một thì Hạ Khinh Vũ chấp nhận từ bỏ danh dự của bản thân. Bởi vì Hạ Khinh Vũ biết rõ bây giờ tính mạng của hắn đã như đèn cạn dầu trước gió, có thể vụt tắt lúc nào không biết, một khi mạng đã không còn thì hắn còn so đo chuyện danh dự làm gì khi mà hắn chỉ cần tàn nhẫn một chút là Du Thiên Vân đã có được một cô vợ xinh đẹp, lương thiện, có hạnh phúc gia đình mà bọn họ đã ao ước bấy lâu nay.