Du Thiên Vân lo lắng cho tình trạng của Hạ Khinh Vũ, không muốn phí thời gian để đấu mắt, giằng co với nữ nhân. Theo thói quen, cậu bắt đầu nạt nộ, dọa dẫm:
- Cô còn trừng mắt nữa à? Có tin lão tử móc đôi mắt của cô ném cho chó ăn hay không? Mau rời khỏi giếng cho ta!
Vương Kiều Nhi bị quát nạt, bậm môi tủi thân nhưng vẫn quật cường lắc đầu. Nàng không thể ra khỏi giếng vào lúc này. Bây giờ y phục của nàng đã ướt đẫm toàn bộ rồi. Đây lại là loại y phục mùa xuân, vốn được may bằng loại vải mềm nhẹ lại mỏng manh thoáng mát. Loại y phục này mặc lúc du xuân rất thích hợp, vừa tạo sự thoải mái nhẹ nhàng vừa khéo léo tôn lên dáng vẻ của nữ nhân mà vẫn giữ được sự kín đáo. Nhưng nếu loại vải này bị ướt thì sẽ càng thêm mỏng manh, lại mềm rũ chính sát vào cơ thể, dù có nhiều lớp vải cũng khó mà tránh khỏi việc để lộ da thịt và những đường cong uốn lượn của thân thể thiếu nữ. Mà trên miệng giếng lúc này lại có đến hai nam nhân, Vương Kiều Nhi không muốn để bản thân hiện lên lồ lộ trước mắt bọn họ như thế.
Kiếp trước, Vương Kiều Nhi đã từng bị Tú bà cố ý sắp xếp để nàng phải gần như lõa thể trước mặt nam nhân không ít lần. Có khi thì mụ ta để nam nhân bước vào phòng của nàng lúc nàng đang tắm, có khi thì mụ ta cố ý để nàng mặc những y phục mỏng manh rồi dội nước khiến nàng ướt đẫm, vải vóc bám sát vào da thịt, có mặc y phục cũng thành như không. Khi da thịt của Vương Kiều Nhi nửa kín nửa hở cách một màn vải mỏng như thế, thân thể uyển chuyển của nàng càng trở nên hấp dẫn và quyến rũ một cách kỳ lạ, khêu gợi dục vọng muốn chinh phục nàng của đám đàn ông háo sắc kia. Cứ mỗi lần phải ở trong cảnh để lộ da thịt kiểu có mặc y phục mà như không mặc thế kia thì Vương Kiều Nhi của kiếp trước đều bị khách làng chơi vần vò rất thô bạo, rất lâu, rất nhiều hình thức. Ánh mắt hau háu thèm khát của lũ đàn ông mỗi khi nhìn thấy nàng chật vật như thế trong kiếp trước cũng là một nỗi ám ảnh Vương Kiều Nhi khiến nàng vừa chán ghét vừa sợ hãi.
Bây giờ lại còn thảm hơn, Vương Kiều Nhi đang ở dưới giếng, chẳng khác nào đang tắm tiên, y phục mà nàng đang mặc cũng mỏng manh và vải vóc bám sát vào da thịt. Nói một cách khác, Vương Kiều Nhi hiện giờ đang trong tình cảnh kết hợp cả hai sự chật vật đầy ngượng ngùng và kinh khiếp của kiếp trước. Nhưng nàng đã không còn là một nữ tử nơi thanh lâu mặc người bày bố, lăng nhục nữa. Ít ra, hiện tại lúc này, Vương Kiều Nhi cảm thấy mình có quyền chọn lựa từ chối việc phải để lộ da thịt trước mặt người khác. Nhất là với chàng trai có chất giọng trầm ấm khiến nàng yên tâm đến mức muốn bộc lộ cảm xúc bản thân kia, Vương Kiều Nhi không muốn thấy ánh mắt trong trẻo của chàng ấy bị dục vọng nhuộm bẩn khi nhìn bộ dáng ướt sũng đầy mời gọi nam nhân đến chà đạp của nàng.
Những suy tư kín đáo mà Vương Kiều Nhi nghĩ trong lòng, hai chàng trai trên miệng giếng không thể nào biết được. Du Thiên Vân thấy cô gái dưới giếng cứ lắc đầu, không chịu phối hợp nhường đường thì phát cáu. Cậu gằn giọng:
- Cô lắc đầu cái gì hả? Cô muốn tự trèo lên khỏi giếng hay là muốn ta giúp một tay?
- Không muốn! Không muốn!
Vương Kiều Nhi lại lắc đầu, tủi thân nói trong nghẹn ngào. Nàng không muốn ra khỏi giếng trước mặt người khác, dù là tự trèo lên hay là bị kéo lên. Nàng không muốn. Ngân Khinh Vân nhìn bộ dáng rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kiên định của cô gái dưới giếng mà trong lòng mềm nhũn. Hắn dịu giọng:
- Nếu cô đã không muốn lên đây, vậy thì cứ lặn xuống, bọn ta sẽ đưa cô ra bên ngoài.
Du Thiên Vân nghe Hạ Khinh Vũ nói mà càng thêm nể phục chủ nhân. Đúng vậy, nếu muốn đưa cô gái này ra khỏi giếng đi đâu nhất thiết là phải kéo cô ta lên, để cô ta chìm xuống cũng được mà. Chủ nhân của cậu quả thật rất thông minh, nhanh trí. Cách này không chỉ có thể mở được con đường cần phải đi mà còn nhân tiện giúp cô gái đang bị lạc này thoát ra ngoài. Du Thiên Vân đắc ý nhìn xuống giếng, cậu muốn chờ xem cô gái đã từng mắng chủ nhân của cậu phải ân hận vì đã trách nhầm người tốt.