Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay

Chương 16: Tuyệt Vọng Cầu Xin




Lúc này, sáu cô gái đang bị trói giữa sân cũng giống như những nạn nhân trước đó, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng. Tiếng khóc than, oán trách của họ không khiến cho Sở Bá Khánh động lòng một chút nào. Trái lại, gã càng thêm phấn khích:

 

- Cứ khóc đi! Khóc thật to, thật thảm thiết vào. Ta thích nhất là được nghe tiếng khóc của các ngươi.

 

Các thiếu nữ nghe thế thì càng sợ hãi và tức hận, nước mắt rơi càng nhiều. Trong số đó chỉ có một cô gái không hề kêu khóc, cũng không van xin hay chửi mắng. Nàng ấy lại có dung nhan xinh đẹp nhất, lại có phong thái ung dung, trầm tĩnh nhất nên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Sở Bá Khánh.

 

Sở Bá Khánh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, nện từng bước đến chỗ các cô gái. Gã ta cố ý dằn gót giày thật mạnh, tạo ra những tiếng vang như đang muốn tạo ra áp lực đe dọa những thiếu nữ mềm yếu. Quả nhiên, tiếng bước chân vang lên chầm chậm, rõ mồn một đã khiến những cô gái đang kêu khóc dần im bặt. Sở Bá Khánh bước tới trước mặt cô gái có nhan sắc và phong thái nổi bật nhất kia, cất giọng dịu dàng hỏi:

 

- Mỹ nhân, nàng tên là gì? Tại sao nàng lại lạc tới chỗ này?

 

Cô gái xinh đẹp đáp lời bằng giọng nói thánh thót như chim oanh đang hót:

 

- Chàng đã quên ta rồi sao? Ta tên là Vân Thư, được người nhà của Mã Tú nhờ cậy đến đây tìm nàng ấy. Chàng đã hứa là đưa ta đến gặp Mã Tú mà?

 



Sở Bá Khánh nghe thế thì cười vang. Giọng của gã cất lên càng thêm dịu dàng:

 

- Thì ra là nàng muốn tìm Mã Tú. Thế thì nàng đã tìm đến đúng nơi rồi. Ở đây tất cả bọn ta đều biết rất rõ về Mã Tú. Chỉ cần nàng có thể làm cho chúng ta vui sướng thì ta sẽ đưa nàng đến gặp Mã Tú.

 

Cô gái nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Sở Bá Khánh, giọng của nàng cũng mềm nhẹ, uyển chuyển hẳn đi:

 

- Có thật là nếu ta làm cho các chàng vui sướng thì chàng sẽ đưa ta đi gặp Mã Tú không?

 

- Đúng vậy! Ta không chỉ sẽ đưa nàng đến gặp Mã Tú mà còn sẽ để cho nàng được ở cùng nàng ấy để bầu bạn một thời gian rất lâu đấy.

 

Sở Bá Khánh cất tiếng cam đoan với cô gái tên Vân Thư, ánh mắt của gã đảo nhanh sang những tên đồng bọn rồi quay trở lại nhìn đắm đuối vào dung nhan mỹ miều của nàng ấy. Những gã đồng bọn của Sở Bá Khánh đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười sâu xa đầy ẩn ý. Cô gái tên Vân Thư mở to đôi mắt phượng, nhìn Sở Bá Khánh một cái rồi cúi đầu, vừa e lệ vừa ngây thơ hỏi:

 

- Vậy ta phải làm thế nào mới có thể khiến các chàng vui sướng?

 

Sở Bá Khánh nở nụ cười đắc ý, đột ngột trở mặt, đổi giọng lạnh lùng:



 

- Cách duy nhất mà ngươi có thể khiến cho bọn ta vui sướng chính là hầu hạ bọn ta phát tiết dục vọng thật tốt. Ngươi phải thật đau đớn, thật khổ sở, thật nhục nhã. Ta đặc biệt thích nhìn thấy m.á.u và nước mắt của lũ nữ nhân hạ tiện các ngươi trong khi hành sự. Cho nên, ta chỉ thật sự vui sướng khi ngươi gào khóc, van xin và nức nở run rẩy dưới thân của ta cho đến khi c.h.ế.t đi sống lại. Ta chỉ thật sự vui sướng khi chà đạp và vùi dập ngươi cho đến khi hoa tàn nhụy rữa.

 

Vân Thư mím môi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Sở Bá Khánh, tỏ vẻ ngạc nhiên:

 

- Chàng nói gì vậy, ta không hiểu gì cả. Tại sao chàng lại thay đổi như thế?

 

Sở Bá Khánh cười khinh bỉ:

 

- Ngươi không hiểu thật sao? Bản chất của ta vốn là như thế, không hề thay đổi. Chỉ là vì các ngươi quá ngu ngốc nên mới bị dáng vẻ giả tạo của ta lừa gạt đến mê đắm. Như vậy rất tốt. Ta thích nhất chính là dáng vẻ kinh ngạc, hãi hùng rồi tuyệt vọng của đám nữ nhân các ngươi. Đặc biệt là ngươi, xinh đẹp như vậy, ngây thơ như vậy, nếu bị chà đạp đến mức bộc lộ hết sự xấu xí và bẩn thỉu, đê tiện ra ngoài thì thật là thú vị.

 

Sở Bá Khánh vừa cười nói vừa vươn tay ra nắm lấy cổ áo của Vân Thư, giật mạnh. Miếng vải bị xé rách toạc một đường khiến Vân Thư sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Có vẻ như lúc này nàng ta mới hiểu ra Sở Bá Khánh đang muốn làm gì nên luống cuống bò lùi lại phía sau, miệng không ngừng khẩn khoản cầu xin:

 

- Đừng mà! Đừng làm hại ta. Ta chỉ là được người khác nhờ cậy đến tìm người thân của họ, xin đừng chà đạp ta. Cầu xin chàng! Đừng làm ta đau.