Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay

Chương 12: Bị Ép Uống Thuốc Cầu Hoan Khẩn Dục




Tùy Sở Dục đưa tay vuốt ve gương mặt nõn nà của Vương Kiều Nhi, giọng nói vừa tiếc rẻ vừa tức giận:

 

- Ả đàn bà này… Nếu ngươi chịu ngoan ngoãn một chút thì tốt rồi. Nếu ngươi chịu thuận theo ta, thì chúng ta đã có thể cùng nhau hưởng niềm vui sướng, ai cũng có lợi, phải không?

 

Vương Kiều Nhi bị nhét vải vào miệng, ú ớ không nói được thành lời, chỉ không ngừng giãy giụa để thể hiện sự phản kháng. Tùy Sở Dục vung tay, tát một cái thật mạnh vào một bên gò má mịn màng của Vương Kiều Nhi khiến nàng choáng váng bất động. Tùy Sở Dục gằn giọng:

 

- Con ả cứng đầu này, ta thật muốn làm cho ngươi phải thuần phục ta, quỳ mọp xuống cầu xin ta ban phát cho ngươi dục vọng điên cuồng nhất. Ta muốn ngươi phải hèn mọn như một con súc vật, cầu khẩn ta chà đạp ngươi, dày vò ngươi….

 

 Bỗng nhiên Tùy Sở Dục ngừng lại. Gã quay sang hỏi những tên đồng bọn bên cạnh:

 

- Này, hình như chúng ta vừa mua được một loại thuốc mới, đúng không? Lão bán thuốc đã cam đoan với ta thuốc đó có thể khiến cho bất cứ ả đàn bà nào cũng phải chịu khuất phục, đúng không?

 



Cả đám xung quanh gật đầu lia lịa, nhao nhao cùng nhau kể lại những công dụng của loại thuốc kỳ quái kia. Vương Kiều Nhi càng nghe càng khủng hoảng tinh thần. Nàng biết loại thuốc đó. Không chỉ vậy, nàng đã từng bị Tùy Sở Dục và rất nhiều gã đàn ông khác ép nàng phải uống loại thuốc đó. Tên của loại thuốc kinh tởm đó chính là Cầu Hoan Khẩn Dục.

 

Công dụng của thuốc cũng như tên, có thể khiến ai uống phải nó đều bị dục vọng chi phối, phải hèn mọn cầu xin kẻ khác chà đạp, dày vò mình cho đến khi sức cùng lực tẫn. Nếu không được đáp ứng dục vọng, kẻ bị trúng thuốc sẽ bị tra tấn dày vò bởi nỗi khao khát càng lúc càng mãnh liệt, cho đến mức phải tự tra tấn chính mình, nguyện ý dâng hiến cho bất cứ ai có thể giúp họ giải được dược tính kia. Năm đó Vương Kiều Nhi đã từng bị loại thuốc này khiến cho bản thân trở thành món đồ chơi của Tùy Sở Dục và bạn bè của gã. Bây giờ, nàng lại nghe từ miệng của Tùy Sở Dục nhắc đến loại thuốc ấy.

 

Vương Kiều Nhi vùng vẫy kịch liệt, mong có thể thoát ra khỏi khống chế của Tùy Sở Dục. Nàng phải chạy trốn, nàng phải thoát thân, nàng không thể lại rơi vào cảnh nhơ nhớp nhục nhã như trước nữa.

 

Nhưng tất cả những cố gắng của Vương Kiều Nhi đều vô ích. Tùy Sở Dục đã lấy ra một cái lọ, dùng răng cắn cái nắp phun qua một bên. Gã giật miếng vải trong miệng của Vương Kiều Nhi ra, một tay bóp mạnh khớp hàm của nàng, buộc Vương Kiều Nhi phải há miệng ra. Sau đó, Tùy Sở Dục tàn nhẫn trút đến ba viên thuốc trong lọ ấy vào miệng của Vương Kiều Nhi, ép nàng phải nuốt xuống.

 

Thuốc vừa vào miệng của Vương Kiều Nhi đã nhanh chóng tan ra thành nước, Tùy Sở Dục chỉ cần đẩy nhẹ khớp hàm của nàng một cái là đã có thể khiến Kiều Nhi nuốt hết toàn bộ số thuốc đó vào bụng. Chất lỏng ngọt thơm đó vừa trôi qua cổ họng, Vương Kiều Nhi liền cảm thấy một luồng khí nóng rực theo đó mà lưu chuyển xuống bụng, rồi từ bụng, luồng khí nóng ấy lại rần rật chạy đến khắp nơi trên cơ thể của nàng, khuấy đảo cả những bộ phận kín đáo nhất của nàng. Cảm giác rạo rực, bồn chồn này đối với Vương Kiều Nhi vừa xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ là bởi vì cơ thể hiện nay của nàng vẫn còn là thiếu nữ trinh trắng, chưa từng trải qua hoan ái với bất kỳ ai. Nhưng lại quen thuộc, bởi vì trong cơn ác mộng của kiếp trước, cảm giác này đã mở một cách cửa để đẩy nàng xuống địa ngục trần gian suốt ba năm đằng đẵng.

 

Vương Kiều Nhi uốn éo cơ thể. Nàng đang rất khó chịu, cũng rất sợ hãi. Cơ thể vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không hẳn là đau, là ngứa. Vương Kiều Nhi cảm thấy cần có ai đó giúp nàng xoa dịu những cảm giác râm ran trên da thịt, cần ai đó lấp đầy sự trống rỗng, hụt hẫng của nàng. Luồng khí rạo rực kia vẫn lưu chuyển khắp nơi trên thân thể thiếu nữ, khiến Vương Kiều Nhi cảm thấy càng lúc cơ thể càng nóng bức. Thân thể của nàng cong lên rồi lại trĩu xuống, hơi thở bắt đầu dồn dập khiến bộ n.g.ự.c căng tròn cứ phập phồng không ngớt.