Vương Kiều Nhi ngồi chờ một lúc thì nghe có tiếng người xôn xao. Nàng mừng rỡ đứng dậy, ngóng mắt nhìn ra. Từ phía bìa rừng, có một nhóm nam nhân đang vừa cười vừa nói tiến về phía gốc cây nơi Vương Kiều Nhi đang chờ. Vương Kiều Nhi vội vã chạy ra, định nhờ họ giúp đỡ. Nhưng khi vừa thoáng thấy gương mặt của kẻ dẫn đầu nhóm nam nhân kia thì Vương Kiều Nhi khựng lại. Nàng nhận ra tên đó. Hắn chính là Tùy Sở Dục tên con trai của quan huyện, là kẻ đã châm ngòi lửa đầu tiên vào cơn gia biến của Vương gia trang. Vương Kiều Nhi hoảng loạn lùi lại. Trong đầu của nàng lại loáng thoáng vang lên giọng điệu cợt nhả của gã ta.
Lúc này Vương Kiều Nhi mới nhớ ra, nguyên nhân để nàng và Vương Vân Nhi lọt vào đôi mắt đầy dục vọng của Tùy Sở Dục chính là vì hắn đã trông thấy hai nàng xuất đầu lộ diện trong dịp du ngoạn vào tiết Thanh Minh này. Vương Kiều Nhi bàng hoàng tự trách bản thân chỉ vì băn khoăn lo nghĩ né tránh chuyện tình ái mà quên bẵng đi việc quan trọng này. Nàng vừa áy náy, kinh sợ vừa thầm cảm thấy may mắn vì vẫn còn có thể kịp thời nhớ ra và tránh né.
Thế nhưng chân của Vương Kiều Nhi vừa lùi được mấy bước, nàng còn chưa kịp quay lưng lại thì Tùy Sở Dục đã phát hiện ra phía trước có con mồi. Vóc dáng thướt tha của Vương Kiều Nhi đập vào mắt của Tùy Sở Dục chẳng khác nào một báu vật đang tỏa sáng. Hắn ngay lập tức thét gọi đồng bọn đuổi theo, truy bắt Vương Kiều Nhi.
Cả đám nam nhân chân dài vai rộng sức vóc đều trội hơn so với một cô gái yếu đuối như Vương Kiều Nhi. Thế nên chẳng mấy chốc Vương Kiều Nhi đã bị bọn chúng dồn vào một chỗ và đứng vây quanh nàng, thèm thuồng nhìn nàng đang sợ hãi đến tái mặt. Tùy Sở Dục ngắm nghía dung nhan kiều mị của Vương Kiều Nhi mà nở nụ cười hài lòng, cất giọng khoái trá:
- Ta còn đang buồn chán vì chỗ chùa này chẳng có gì vui. Giờ thì tốt rồi. Con đàn bà này đủ để ta vui được mấy ngày.
Những lời lẽ đó gợi cho Vương Kiều Nhi không tự chủ mà nhớ tới những trò tra tấn biến thái mà Tùy Sở Dục đã trút lên thân nàng vào kiếp trước. Nàng sợ hãi nhìn quanh, mong tìm đường thoát, mong có ai đó sẽ đến giải cứu cho nàng. Nhưng không, Vương Kiều Nhi không tìm được đường nào để thoát, vì nàng đang bị vây quanh bởi tám gã đàn ông khả ố. Khu rừng vắng vẻ, không có ai xuất hiện để giúp đỡ cho nàng. Ngược lại, dáng vẻ kinh hoàng dáo dác nhìn quanh của nàng trông như chú nai con trong vòng vây lang sói càng khiến cho lũ lang sói kia phấn khích. Bọn chúng vươn những bàn tay thô bỉ vờn quanh Vương Kiều Nhi như mèo vờn chuột.
Đùa bỡn một lúc, Tùy Sở Dục túm lấy ống tay áo của Vương Kiều Nhi, giật mạnh. Mảnh vải rách toạc, để lộ cánh tay tròn lẳn với làn da mịn màng, trắng ngần như bạch ngọc. Cả đám nam nhân hít một hơi đầy xúc cảm. Đẹp quá! Chỉ có cánh tay thôi mà đã hấp dẫn như thế, trong tâm trí ngập tràn dục vọng của lũ nam nhân vây quanh Vương Kiều Nhi hao háo nhìn chằm chằm vào cơ thể yểu điệu của nàng mà hình dung và thèm thuồng.
Những ánh nhìn ấy quá quen thuộc, quá khủng khiếp khiến Vương Kiều Nhi càng thêm bấn loạn. Nàng không thể suy nghĩ được gì nữa cả. Trong đầu của Vương Kiều Nhi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: nàng không thể để bọn chúng lăng nhục lần nào nữa. Vương Kiều Nhi nghiến răng, nàng thà c.h.ế.t chứ không muốn phải trở thành món đồ chơi dơ bẩn cho lũ nam nhân này chà đạp.
Hạ xong quyết tâm, Vương Kiều Nhi đưa tay rút cây trâm đang cài trên đầu xuống, kề vào chiếc cổ ba ngấn của mình. Nàng cất giọng run rẩy nhưng kiên quyết:
- Các người đừng tới đây, nếu không ta sẽ c.h.ế.t ngay nơi này!
Tùy Sở Dục phá lên cười ha hả, đáp trả đầy ngạo nghễ và thách thức:
- Đúng là một con ả trinh liệt. Ta đặc biệt thích dạy dỗ những con ả ra vẻ thanh cao như ngươi. Ngươi muốn dùng cái c.h.ế.t để giữ gìn trinh tiết à? Ngươi cứ tự nhiên. Yên tâm đi, sau khi ngươi đ.â.m xuống, dù ngươi còn sống hay không thì bọn ta cũng sẽ chà đạp ngươi một cách tàn bạo nhất. Xong rồi ta sẽ treo ngươi lên nơi cao nhất ở đây để mọi người cùng chiêm ngưỡng thân thể bầm dập vì hoan ái của ngươi.