Kiếp trước, Vương Diễm Kiều sống một đời đầy rẫy đau thương, mười tám năm lưu lạc, bị vùi dập trong chốn phong trần, thanh lâu đã trải, thanh y cũng từng, có chồng rồi lại mất chồng,... Vất vả lắm nàng mới có thể đoàn viên bên gia đình nhưng tơ tình phải đứt đoạn. Vương Diễm Kiều sống lay lắt đến cuối đời và trút hơi tàn trong cô đơn quạnh quẽ.
Thế nhưng bóng tối bao quanh nàng nhanh chóng tan đi. Vương Diễm Kiều bị ánh sáng làm cho lóa mắt, mất một lúc sau nàng mới có thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh mình. Đây chính là căn phòng quen thuộc của nàng khi vẫn còn sống trong cảnh êm đềm trướng rủ màn che thời thơ ấu. Vương Diễm Kiều đứng bật dậy nhưng rồi lại choáng váng ngồi xuống. Liền đó cửa phòng bật mở, một cô gái xinh xắn bước vào, nhìn nàng, lo lắng cất giọng như oanh hót:
- Chị ơi, sao chị lại ngồi dậy rồi? Chị thấy trong người thế nào? Có còn mệt mỏi nữa không?
Vương Diễm Kiều hoang mang gọi hai tiếng.
- Vân nhi?
Cô gái trước mặt của nàng giống hệt cô em gái Diễm Vân của nàng. Nhưng lúc này cô gái kia vẫn còn mang vóc dáng của một cô bé mười ba, mười bốn tuổi. Chuyện này quá kỳ lạ. Vương Diễm Kiều không thể hiểu được. Cô bé kia nghe chị gọi tên mình thì đáp lại một tiếng “Vâng”. Nhưng sau đó lại không nghe thấy chị nói gì nữa thì đưa đôi mắt tròn xoe nhìn sang, như chờ đợi nghe Vương Diễm Kiều căn dặn. Dáng vẻ của cô bé lúc này quả thật giống hệt với Vương Diễm Vân lúc bé, khiến cho trong lòng của Vương Diễm Kiều mềm nhũn. Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Vân nhi, em đúng là Vân nhi à?
Cô bé nhoẻn miệng cười, tươi tắn đáp lại:
- Chị ơi, chị lại muốn thử em à?
Vương Diễm Kiều thuận thế nương theo, dò hỏi.
- Đúng vậy, ta muốn thử em. Vậy em nói cho ta biết xem nào, em tên gì, bao nhiêu tuổi? Còn ta tên gì, bao nhiêu tuổi? Gia đình chúng ta thế nào?
- Có vài câu này, ngày nào chị cũng hỏi tới hỏi lui mãi không thấy chán sao? - Cô bé phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời. - Em tên là Vương Vân Nhi nhé, năm nay em đã mười bốn tuổi rồi. Còn chị tên là Vương Kiều Nhi, năm nay hơn mười lăm tuổi, sắp làm lễ cập kê rồi. Gia đình của chúng ta là nhà Vương viên ngoại ở phía Bắc kinh thành…
- Khoan đã! Em nói chúng ta tên gì?
Vương Diễm Kiều nghe những thông tin quen thuộc kia từ miệng Vân Nhi thì nhanh chóng nhận ra có điều bất thường bèn hỏi lại. Vân Nhi nhanh nhảu trả lời:
- Chị tên là Kiều Nhi, em tên là Vân Nhi.
- Ta tên Kiều Nhi? Ta không phải tên là Vương Diễm Kiều sao?
- Chị lại muốn thử em nữa phải không? Em đã bảo là em nhớ rất rõ họ tên của nhà mình rồi mà. Chị tên là Kiều Nhi, cha nói tên của chị là được lấy trong câu thơ “Kiều nhi bất ly tất” (*) đấy. (*trích bài thơ Khương thôn kỳ - Đỗ Phủ)
Vân Nhi có vẻ không vui, lầu bầu cãi lại. Vương Diễm Kiều lẩm bẩm:
- Không đúng! Tên của ta phải là Vương Diễm Kiều mới đúng. Việc này thật kỳ lạ!
Vân Nhi bĩu môi, vươn tay tới sờ lên trán của chị, càu nhàu:
- Chị mới thật kỳ lạ ấy. Chị đọc xong quyển truyện ấy thì cứ như si như mê, suốt ngày không rời mắt, đến tối còn nằm mộng, rồi ngủ li bì mấy ngày nay. Bây giờ chị lại còn muốn đổi tên của bản thân cho giống tên của nhân vật trong truyện ấy nữa à? Cẩn thận đấy. Nếu để mẹ biết được, em e là mẹ sẽ đốt luôn quyển truyện ấy của chị đấy.
Vương Kiều Nhi ngạc nhiên hỏi lại:
- Truyện? Truyện gì?
- Đây này! Chị đừng giả vờ nữa, không qua mắt được em đâu!
Vân Nhi chạy tới bên giường, lôi từ dưới gối ra một quyển sách đã cũ, đắc ý giơ lên. Vương Diễm Kiều vội vã cầm lấy quyển sách, nhìn đến tựa sách, nàng sững sờ. “Diễm Kiều truyện”. Sao lại có quyển sách viết về nàng thế này?