Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 92




Nhà Đinh Tễ mừng năm mới không khác mấy so với tưởng tượng của Lâm Vô Ngung. Là kiểu như trong ti vi thường hay chiếu, cả nhà ồn ào bận rộn nhưng vui vẻ cùng với nhau, vừa nói chuyện vừa đi qua đi lại nhà bếp và phòng khách. Dường như công việc của mọi người làm mãi cũng không xong, nhưng lại vô cùng vui, ai cũng cười nói.

Lâm Vô Ngung không biết phải miêu tả cảm giác lúc này của mình như thế nào. Từ bé tới lớn, Tết trong trí nhớ của anh đều rất lạnh lẽo, cho dù là khi Lâm Trạm còn ở nhà cũng không thay đổi. Mẹ anh làm vài món ăn, nếu như không có tiếng pháo ở xung quanh thì không khác gì bình thường.

Bây giờ anh rất muốn nói chuyện với Lâm Trạm, muốn hỏi anh ta, anh có mong chờ gì vào ngày năm mới không? Có muốn giống như trong ti vi, ở trong căn phòng nóng hầm hập, ngồi với những con người mặt ửng đỏ, có thể nói, có thể cười ngốc, còn có thể ăn.

Đương nhiên, bây giờ anh không thể nói những chuyện này với Lâm Trạm, có lẽ là để sau đi.

Tất cả những chuyện có thể dự đoán hoặc không thể đoán trước đều có thể xảy ra.

Chuyện trốn tránh được hay không trốn tránh được cũng đều sẽ phải trải qua.

Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh bàn, cầm một chiếc bánh rán vừa mới ra khỏi chảo lên.

Cơm trưa mọi người tùy tiện ăn gì đó, tất cả đều chỉ vì bữa tối nay, đồ ăn đầy một bàn lớn, Lâm Vô Ngung thực sự không thể khống chế được.

Thỉnh thoảng đi qua bốc một miếng, gắp một miếng.

Mày quá đáng quá đấy Lâm Vô Ngung, đây không phải là nhà mày, mày ở nhà mày cũng không dám tùy ý thế này!

Nhưng mà ở đây tự dưng anh lại dám làm.

Nhà bà nội có một sức mạnh thần kỳ, có thể biến mọi người đều giống như Đinh Tễ.

Tuy rằng anh không thể làm nũng với bất cứ ai, thậm chí cả với bé Đậu Xanh nhưng lại trừ bố mẹ mình ra như Đinh Tễ. Nhưng anh cảm thấy bản thân mình có thể ăn vụng đồ ăn nhanh nhẹn giống như Đinh Tễ.

“Hai đứa không định ăn tối nữa phải không?” Cô út nhìn Lâm Vô Ngung.

“Buổi tối cháu có thể ăn thêm hai bữa nữa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Bánh rán ngon quá đi,” Bé Đậu Xanh vừa mút ngón tay vừa nói, “Không thể trách anh Tiểu Lâm ăn vụng được ạ, con cũng ăn một nửa rồi.”

“Nó cũng không ăn vụng, ăn trước mặt mọi người luôn…con còn để lại một nửa làm gì, ai ăn cho con hả?” Cô út nhìn cô bé.

“Anh ấy.” Bé Đậu Xanh hất cằm về phía Lâm Vô Ngung.

Chồng cô út đứng bên cạnh bật cười.

“Ôi, không quản mấy đứa nữa.” Cô út đi vào nhà bếp, “Đinh Tễ! Nhào bột!”

“Cháu không biết.” Đinh Tễ rúc trên sô pha nghịch điện thoại, trả lời rất nhanh.

“Nó nói nó không biết.” Ông nội vừa uống trà vừa nói. Trong phòng mọi người đều bận rộn, ông và bàn trà của ông đều bị chuyển tới bên cạnh ti vi, ông làm việc một lát rồi đi qua uống chén trà, ngồi giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng bên bục giảng.

“Lẽ nào đây không phải là chuyện duy nhất mà nó có thể làm trong nhà bếp sao?” Cô út nói.

“Để cháu làm cho ạ.” Lâm Vô Ngung xắn tay áo.

Trong phòng, trừ bố Đinh Tễ ra, tất cả mọi người đều nhìn qua đó, thốt ra câu hỏi nghi ngờ giống nhau: “Cháu biết làm?”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung trả lời rất dứt khoát.

“Vậy vào nhào bột đi.” Cô út chỉ vào phòng bếp. “Tiểu Tễ, cháu đi trộn nhân đi, ông nội cháu vừa mới băm tất cả các loại rồi.”

“Được ạ.” Đinh Tễ nhảy lên.

Trong phòng bếp không di chuyển được. Lâm Vô Ngung ôm một gói một mì và một cái chậu đi tới phòng khách.

Chồng cô út bê cái bàn nhỏ ra: “Cháu ngồi đây nhào nhé… hay là để chú làm.”

“Cháu làm là được rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cháu biết làm.”

“Vậy được,” Chồng cô út nói, “Chú đi lấy bình nước cho.”

“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung đặt chậu và bột mì lên trên bàn nhỏ.

Đinh Tễ bê ba bát to đựng ba loại nhân khác nhau đi ra, ôm một cái ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ, vừa cầm đũa ra sức khuấy, vừa nhìn anh.

Chồng cô út đưa nước qua đây xong là đi luôn.

Lâm Vô Ngung đã xắn tay áo, nhìn cái chậu trống không trước mặt mình, hít một hơi thật sâu.

“Tụ khí Đan Điền.” Đinh Tễ vừa khuấy nhân vừa nói, “Sau đó đứng trung bình tấn, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Nhìn tôi làm gì.” Đinh Tễ nhíu mày, “Nhìn chậu ấy, đổ bột mì vào.”

Lâm Vô Ngung lại xắn tay áo.

“Hay là cậu cởi áo luôn đi.” Đinh Tễ nói, “Cậu sắp xắn lên thành áo ngắn tay rồi.”

“Cậu cứ khuấy bột của cậu đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Nhào bột của cậu đi!” Đinh Tễ khuấy bột ào ào, vẻ mặt đắc ý như đang xem diễn.

Lâm Vô Ngung biết trong phòng chỉ có mình Đinh Tễ không tin anh biết nhào bột.

Không hổ là Đinh bán tiên.

Anh đúng là không biết, căn bản cũng chưa từng nhào bột.

Nhưng mà anh không hề sợ, có thể học mà.

Anh cầm điện thoại lên, mở trình duyệt, gõ vào “Làm thế nào để nhào bột làm sủi cảo.”

Bé Đậu Xanh cầm một gói hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Trời ạ.”

– Đầu tiên đổ lượng bột mì vừa phải vào trong chậu, đổ thêm nửa bát nước lạnh.

….Chẳng rõ ràng gì cả, lượng vừa đủ là bao nhiêu? Nửa bát nước là bát nào?

Lâm Vô Ngung chậc một tiếng, lại mở trang khác.

– Bột mì: 500 g, trứng gà: 1 quả, muối: 1 thìa, lượng nước vừa phải.

…. Thôi bỏ đi, ước lượng là được.

Anh quăng điện thoại sang bên cạnh.

Đinh Tễ vừa khuấy nhân vừa cười vang.

“Đủ rồi đấy.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, nhỏ giọng nói, “Cậu biết cậu nhào đi.”

“Nhìn cậu thế này,” Đinh Tễ nhìn một vòng quanh nhà, cũng nhỏ giọng nói, “Đặc biệt đáng yêu.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, cầm gói bột mì lên.

Miệng gói đã được cắt sẵn, anh cho tay vào trong bóp bóp, rất sướng tay. Sau đó, có lẽ chậu này có thể chứa khoảng tầm nửa gói lớn bột, vậy thì đổ nửa gói đi.”

Lâm Vô Ngung bắt đầu đổ bột vào trong chậu.

A, bột mì quả thực là một thứ thú vị, mềm mềm mịn mịn, màu sắc cũng đẹp….tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!

Cả gói bột mì đột ngột chảy ra ngoài như tuyết lở. Thậm chí Lâm Vô Ngung còn chưa kịp tiến hành hành động “không thể nhấc miệng túi quá cao, sẽ vung ra đất, cần phải ôm chặt túi bột, tránh để bột tiếp tục trượt ra bên ngoài” trong suy nghĩ, cả gói bột to đã đổ ầm ầm vào trong chậu, bốc lên khói trắng mịt mù.

“Ôi trời anh của tôi ơi!” Đinh Tễ giật mình, nhảy vọt lên.

“Ôi trời đất ơi!” Gói hạt dưa của Bé Đậu Xanh cũng văng ra mấy hạt.

Lâm Vô Ngung nhìn bột trên bàn và dưới đất, không biết phải làm thế nào.

“Nhìn đi, Đinh Tễ! Ai bảo cháu lười làm!” Bà nội ló đầu ra, “Ai bảo cháu không nhào bột! Nhìn đi! Lần trước thần tiên nhỏ đập dưa chuột còn bắn cả lên trần nhà, cháu còn bảo nó nhào bột?”

“Trách cháu á?” Đinh Tễ chỉ mình.

“Không trách cháu thì trách ai,” Ông nội nói, “Nó có biết gì đâu.”

“Hả?” Đinh Tễ kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung.

“Chổi ở đâu?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đậu,” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh sau đó chợt bật cười, “Cậu kệ nó, đi rửa mặt rồi vào trộn nhân, Đậu Xanh… quét nhà.”

“Em đứng ngay bên cạnh anh,” Bé Đậu Xanh đã quét sạch bột mì dưới đất, “Anh không cần phải hét như vậy, người không biết còn tưởng rằng bình thường anh toàn ở biệt thự.”

Lâm Vô Ngung rửa mặt xong quay lại phòng khách, bé Đậu Xanh đã quét sạch bột dưới đất, Đinh Tễ đang đổ nước vào trong chậu.

“Bột mì có nhiều quá không?” Anh đi qua nhìn.

“Cũng không nhiều lắm, vừa đủ.” Đinh Tễ vừa rót nước vừa dùng tay trộn bột mì, “Dù sao mỗi lần làm cũng không có con số chuẩn, bao hết nhân mới thôi. Nếu như thừa vỏ thì có thể nấu canh, không thì kéo ra nấu mì.”

Lâm Vô Ngung ôm lấy cái bát nhân ban nãy Đinh Tễ trộn, ngồi xuống bên cạnh bàn bắt đầu khuấy.

Tuy rằng Đinh Tễ không biết làm món gì, nhưng nhìn là biết từ nhỏ đã giúp bà nội nhào bột, động tác vô cùng thành tạo, có điều vẻ mặt vô cùng khó chịu.

“Tôi nói với cậu,” Đinh Tễ cau mày, “Tôi ghét nhào bột nhất đấy.”

“Cậu nói với tôi làm thế nào rồi để tôi làm cho.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu trộn nhân đi.” Đinh Tễ nói, “Ban nãy đổ bột mì ra đất thì không sao, bây giờ mà cậu úp cả chậu bột xuống đất nữa là xong.”

Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.

Anh rất thích nhìn dáng vẻ nhào bột của Đinh Tễ.

Không biết vì sao, động tác nhào bột của Đinh Tễ cộng thêm vẻ mặt không kiên nhẫn, có vẻ đặc biệt giang hồ, giống như lát nữa sẽ bao nhân thịt người bên trong.

Rất gợi cảm.

Cũng rất thần kỳ, không ngờ anh lại tới nhà Đinh Tễ, chuẩn bị bữa cơm tất niên với mọi người.

Năm ngoái, vào thời điểm này, anh vẫn còn nằm trên giường mình, đóng cửa phòng lại, cũng không nhớ là mình đọc sách hay là ngủ nữa.

Nhào bột, trộn nhân, nhìn cục bột càng ngày càng tròn, càng ngày càng trơn mượt, cuối cùng biến thành một khối trắng vừa tròn vừa sáng. Sau đó anh, Đinh Tễ và cả bé Đậu Xanh vừa đập bộp bộp xuống dưới vừa cười… rồi đợi ủ bột.

Thực ra anh cũng biết gói sủi cảo, tuy rằng gói xấu với lại bánh đều không thể dựng dựng lên, nhưng dù sao năm học cấp một anh đã được học ở tiết hoạt động ngoài giờ, ít nhất có thể gói được.

Mọi người cùng nhau ngồi xung quanh cái bàn gói sủi cảo quả thực là một chuyện thần kỳ, ngay cả bố của Đinh Tễ cũng tham gia. Cảm giác kì diệu này đã xoa dịu bớt cảm giác lúng túng của mẹ Đinh Tễ khi bà đẩy cửa vào.

“Con bê sủi cảo đã gói xong vào nhà bếp đặt trước đi.” Bà nội chỉ huy.

Mẹ Đinh Tễ bỏ túi xách xuống, bê sủi cảo vào trong bếp.

Bầu không khí gia đình có thể xoa dịu rất nhiều cảm xúc, làm mọi thứ trở nên ấp áp hơn.

Cho dù bố mẹ Đinh Tễ đều có vẻ lạnh lùng nhưng không khí trong phòng cuối cùng cũng vui vẻ hơn.

Bốn giờ chiều, cả bàn đồ ăn lớn đã được bưng lên, toàn là thức ăn nóng hổi. Hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu giữa bàn làm cho người phía đối diện cũng trở nên mơ hồ.

“Đã có rượu chưa nhỉ?” Chồng cô út hỏi.

“Có rồi!” Mọi người nhao nhao trả lời.

“Đợi một chút ạ,” Bé Đậu Xanh nói, “Con đổi sang ly đế cao.”

“Em chỉ liếm một tí thôi mà cũng cần sang chảnh vậy hả?” Đinh Tễ nhìn cô bé.

“Không phải,” Bé Đậu Xanh đi vào trong bếp, cầm ly đế cao ra, “Lát nữa em sẽ dùng cái ly này để uống đồ uống.”

“Giả làm rượu vang hả?” Đinh Tễ nói.

“Vâng.” Bé Đậu Xanh nói, “Không phải anh đã dạy em sao? Làm thế nào để uống một chai hồng trà lạnh một cách thanh lịch.”

Mọi người đều cười.

“Được chưa?” Bà nội nâng ly.

Lâm Vô Ngung cũng nâng ly cùng cả nhà.

“Nói mấy lời may mắn giống như năm ngoái ấy, dù sao mọi chuyện đều tốt, làm gì cũng thuận lợi,” Bà nội nói, “Hi vọng mọi người năm sau tốt hơn năm trước, năm nay càng đẹp trai xinh gái, càng khỏe mạnh, không cãi vã hay đánh nhau, tranh giải gia đình văn hóa.”

“Cướp lấy tấm biển gia đình hạnh phúc của nhà Lão Lý tới đây!” Ông nội nói.

Mọi người đều cười vang, Đinh Tễ cười nói: “Tấm biển lại thuộc về nhà ông ấy rồi ạ?”

“Không phải vậy sao,” Ông nội nói, “Làm bà cháu tức tới mức suýt nữa nửa đêm tới nhà người ta gỡ biển ra.”

“Ông nói ít thôi!” Bà nội trừng mắt nhìn ông nội, “Được rồi! Uống thôi!”

Mọi người cùng nhau ngửa cổ uống.

Lâm Vô Ngung uống một ngụm rượu, từ cổ họng xuống dạ dày đều nóng bỏng.

Bởi vì cảm xúc dâng trào, mọi người ăn cơm cũng không nhiều lắm. Thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng pháo nổ hòa với những tiếng pháo nổ ở đằng xa tạo thành một chuỗi âm thanh. Ngay cả Lâm Vô Ngung cũng hưng phấn quá nên ăn rất ít.

Có điều nhà Đinh Tễ dường như có thói quen không cần phải ăn hết bao nhiêu, thức ăn để trên bàn cũng không dọn, ai chơi đói rồi thì bà nội có thể đưa ngay thức ăn nóng để tiếp tục ăn.

Bé Đậu Xanh nhớ nhung một đống pháo hoa trong phòng kia, ăn có mấy miếng đã buông đũa, sau đó lấy ra một cái thùng lớn, bắt đầu nhét pháo hoa vào trong.

“Lát nữa hai đứa dẫn nó đi đốt,” Bà nội nói, “Nếu như không đốt hết nó không màng cơm nước gì đâu.”

Đinh Tễ lái xe đạp điện, phía trước là bé Đậu Xanh, phía sau là Lâm Vô Ngung. Lâm Vô Ngung còn ôm một thùng pháo hoa.

Cứ như vậy đi tới quảng trường nhỏ.

Trên quảng trường nhỏ đã rất đông người, già trẻ lớn bé đủ cả, trời vừa tối đã ra ngoài đốt pháo hoa.

Bé Đậu Xanh đốt pháo hoa như thỏa cơn nghiền, một năm mới có một lần.

Tới nơi rồi, cô bé cũng không thèm nhìn pháo hoa của người khác, để thùng xuống dưới đất, lấy một ống pháo đặt dưới đất rồi châm lửa.

Khi Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung vẫn còn đang xem, cô bé đã lấy thêm một ống nữa ra châm.

Tiếp theo là ống thứ ba, ống thứ tư.

“Em đốt pháo mà không xem hả?” Lâm Vô Ngung không nhịn được hỏi.

“Chỉ cần đốt là nó nổ,” Bé Đậu Xanh nói, “Cần gì phải xem nó nổ thế nào, biết nó vui là được rồi, nó cũng không quan tâm chúng ta có nhìn nó hay không.”

“…Vậy nên em đến đây là để châm lửa hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Em đến đây để vui,” Bé Đậu Xanh vui vẻ nhảy mấy cái, “Hai anh vui, em vui, pháo hoa cũng vui.”

“Giỏi không?” Đinh Tễ nói bên tai Lâm Vô Ngung, “Có lí nhỉ, nói cứ như hai chúng ta ấy.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu cười.

Nhà Đinh Tễ đón tết rất ồn ào, cả nhà đều không ngủ, bố mẹ Đinh Tễ cũng chưa về, ngay cả bé Đậu Xanh cũng thức đêm cùng.

Đầu tiên là ăn sủi cảo, sau đó là lì xì cho trẻ con, nhận lì xì, tiếp theo lại ăn, ăn xong bà nội dọn dẹp chơi bài, chơi xong thì nói chuyện…

Cho dù là thi đại học Lâm Vô Ngung cũng không thức khuya, đêm nay lại thức khuya tới mức mắt cũng xanh.

Gần bốn giờ, anh mới bớt thời gian rảnh lên sân thượng mở lì xì.

“Đếm tiền hả?” Giọng Đinh Tễ vang lên phía sau anh.

“Ối!” Lâm Vô Ngung giật mình, quay đầu lại.

“Đều nhiều cả,” Đinh Tễ lấy xấp lì xì của mình ra, vỗ vỗ trong tay, hất cằm với anh, “Không sao, đếm đi.”

“Tôi chỉ xem thôi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Xem đi.” Đinh Tễ lại hất cằm, khóe miệng mang nét cười.

“Cậu phiền quá đấy, cô út nói không sai chút nào.” Lâm Vô Ngung mở lì xì ra.

“Một người có tiền như vậy mà nửa đêm phải vội vàng lén lút lên sân thượng đếm tiền lì xì.” Đinh Tễ vừa cười vừa nói, “Đúng là mở rộng tầm mắt.”

“Khác mà.” Lâm Vô Ngung rút tiền ra, đặt vào trong một cái lì xì, xếp lì xì không ngay ngắn lại, đút vào trong túi.

“Cái rỗng bỏ vào ngăn kéo là được.” Đinh Tễ nói.

“Để lại làm kỷ niệm.” Lâm Vô Ngung nói, “Lì xì của bố mẹ cậu nhiều thật, tận mấy nghìn.”

“Trước giờ đều như vậy.” Đinh Tễ nói, “Trước đây tiền bọn họ cho tôi đều đưa bà cầm hộ.”

“Lần đầu tiên tôi nhận được nhiều tiền lì xì như vậy đấy.” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng may là vẫn còn đầu một, qua hai mươi tuổi tôi sẽ ngại không dám nhận thế này.”

“Thích không?” Đinh Tễ cười hỏi.

“Thích.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Tết năm nay Lâm Vô Ngung cứ có cảm giác mơ hồ, rối bời, vô số những chi tiết mà anh chưa từng trải nghiệm, vô số cảnh tượng nho nhỏ mà anh chưa bao giờ thấy qua…

Đợi khi định thần lại, đã là ngày mồng Hai tết hẹn bạn bè cùng nhau tới nhà thầy Lâm.

Mồng Hai Đinh Tễ cũng tới nhà thầy cô, còn chia thời gian rất chỉnh tề.

Bạn bè nửa năm không gặp đã thay đổi rất nhiều, bất chợt đã không còn sự ngây ngô pha nét ngốc nghếch như hồi còn học cấp ba, trở nên ngây ngô nhưng tự nhận là không hề ngốc nghếch.

“Không Có Cá, em thay đổi nhiều quá.” Thầy Lâm nhìn anh, “Khác lúc trước nhiều.”

“Vậy ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cảm thấy…không căng thẳng như lúc trước nữa,” Thầy Lâm vỗ vai anh, “Thả lỏng hơn trước nhiều, người khác nhìn cũng trưởng thành hơn, ngược lại nhìn em lại thấy ngây thơ hơn.”

“…Đây là khen ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đương nhiên là khen.” Thầy Lâm bật cười, “Như này rất tốt, thầy rất thích, thực sự muốn hôn một cái.”

“Không được đâu.” Lâm Vô Ngung lùi về sau.

Thầy Lâm kiên trì cho anh một nụ hôn gió: “Sau này các em sẽ dần dần cách xa thời học sinh, thầy sẽ không còn cơ hội làm thế này nữa.”

“Tại sao em lại cảm thấy có chút bi thương nhỉ.” Lâm Vô Ngung nói, “Không tới mức ấy chứ, bình thường chúng ta nói chuyện đâu có ít, em về còn tới thăm thầy mà. Thầy không nhất định là chủ nhiệm lớp thời cấp ba của em, thầy còn có thể là người bạn sau này của em.”

“Thương em đúng là tốn công.” Thầy Lâm ôm lấy anh.

Đi gặp thầy cô và bạn bè rất ồn ào, nhưng Đinh Tễ không mấy hứng thú, dù sao không phải chủ nhiệm lớp nào cũng giống như thầy Lâm.

Có lẽ sau này chủ nhiệm lớp của Đinh Tễ sẽ là hồi ức về thời cấp ba của cậu, sẽ nhớ, nhưng cũng sẽ ngày càng xa.

“Có lẽ bạn bè cũng vậy.” Đinh Tễ dựa vào ghế sau trong chiếc xe Van của Lưu Kim Bằng, bọn họ cộng thêm Hứa Thiên Bác nữa, cùng nhau đi ăn, “Tôi không thân với bạn bè. Bọn họ gặp nhau rồi còn khóc hu hu, tôi không khóc được ra tiếng.”

“Tao với mày gặp nhau còn không khóc.” Lưu Kim Bằng nói.

“Đúng.” Đinh Tễ gật đầu.

Điện thoại của Lâm Vô Ngung cứ reo suốt, đều là tin nhắn trong nhóm lớp, anh cầm điện thoại, định tắt thông báo đi.

Khi anh mở tin nhắn ra, Đinh Tễ nghiêng đầu liếc nhìn qua điện thoại của anh, đột ngột túm chặt tay anh, chỉ màn hình: “Đây là ai?”

“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Hôm nay thêm bạn với mấy người…”

Đinh Tễ chọc vào màn hình, mở tin nhắn kia ra.

– Ngày mai có rảnh không, đi ăn chung nhé? Nếu không hôm nào về trường rồi, tớ sợ không hẹn cậu ra được.

“Bạn nữ này là ai vậy?” Đinh Tễ hỏi.

“Nói ra cậu cũng không quen,” Lâm Vô Ngung nói, “Cán sự môn Đại số của lớp chúng tôi trước đây.”

Hứa Thiên Bác ngồi ở ghế phó lái quay đầu qua: “Cô ấy thêm wechat mày?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cô ấy nói muốn hẹn ăn cơm.”

Đinh Tễ nhìn Hứa Thiên Bác.

“Đừng để nó đi.” Hứa Thiên Bác nói, “Hồi học cấp ba cũng không giao lưu gì nhiều, bây giờ còn hẹn đi ăn riêng.”

“Tao không đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không định đi.”

“Họp lớp đúng là tai họa.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Mới tốt nghiệp nửa năm, gặp mặt một lần thôi mà đã nguy hiểm vậy rồi.”