Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 73




Hôm nay Lâm Vô Ngung đi học có hơi mất tập trung, đặc biệt là khi học hoá, trước đây tuy rằng anh cũng không hứng thú nhiều với môn hóa, lúc này lại bị một câu nói của Đinh Tễ làm cho không thể tập trung tinh thần, nghe giảng viên nói bên tai, ánh mắt nhìn chăm chú bảng đen, cầm bút ghi bài, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về thứ khác.

… Hệ thống khép kín… ΔU=Q+W… bên ngoài cổng có một hiệu thuốc… dung phản ứng nhiệt và hệ thống nội năng biến hóa… có phải nên mua một chút đồ gì đó… cũng là trạng thái hàm số…quan hệ của dung phản ứng nhiệt và đẳng áp phản ứng nhiệt… hả? À, nhìn nhầm rồi, Lâm Vô Ngung mày đừng mất tập trung… ở nhiệt độ giống nhau ΔU của quá trình đẳng áp và đẳng dung cũng tương đồng… chắc chắn Gà sẽ ngại ngùng, mình chỉ có thể đi mua một mình….

“Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ ở bên cạnh gọi anh một tiếng.

“Ừ?” Lâm Vô Ngung đáp, bút vẫn đang viết.

“Có ăn kem không?” Đinh Tễ hỏi.

“Trời đang lạnh mà,” Lâm Vô Ngung dừng bút, quay đầu nhìn cậu, “Cậu muốn ăn à?”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Bây giờ?” Lâm Vô Ngung nhìn cánh cửa phòng học, “Tôi đi mua cho cậu?”

“Không, không, không.” Đinh Tễ xua tay, “Tôi nói là tan học, tôi vừa nói cả một đống cậu không nghe gì à?”

“Không,” Lâm Vô Ngung thò tay vào trong túi Đinh Tễ lấy ra một que kẹo cho vào trong miệng.

Đinh Tễ không nói gì, quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm giảng viên.

Lâm Vô Ngung cười không nói gì, liếc nhìn Đinh Tễ.

Anh phát hiện Đinh Tễ không dễ tập trung, thời gian có thể nghiêm túc nghe giảng rất ngắn, anh lặng lẽ bấm giờ, nhiều nhất là mười phút sẽ thất thần, sờ mó linh tinh, còn nằm ra bàn nhìn di tích người trước để lại, qua một lát mới tiếp tục nghe giảng, nếu như trạng thái này xuất hiện trên người anh, anh sẽ phải tự kiểm điểm lại mình, nhưng nếu như ở trên người Đinh Tễ, anh sẽ có chút cảm khái, trạng thái này mà còn có thể thi được hạng ba tỉnh, vào được trường H, thần đồng nhỏ quả nhiên là thần đồng nhỏ.

Lâm Vô Ngung vươn tay khẽ sờ đùi Đinh Tễ.

Động tác này rất bí mật, phía sau bọn họ không có ai, bên cạnh cũng không nhìn thấy.

Đinh Tễ đang nằm bò ra bàn nghiên cứu một bức vẽ nhỏ được người ta khắc lên bàn, bị sờ một cái khiến cậu giật mình giậm chân mạnh.

Bịch một tiếng.

Lâm Vô Ngung nhanh chóng thu tay lại, bốn phía xung quanh nhìn về phía này.

“Nằm mơ thấy ác mộng?” Giảng viên đang giảng bài trên bục, hỏi một câu.

Mọi người đều bật cười, Đinh Tễ xấu hổ chắp tay với giảng viên bên trên: “Em tỉnh rồi ạ.”

Giảng viên tiếp tục giảng bài, cậu quay đầu qua trừng Lâm Vô Ngung: “Cmn tay cậu có tật à?”

“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Lâm Vô Ngung nằm bò ra bàn, nhìn về phía bức tranh nhỏ.

Đinh Tễ nhích ra nhường chỗ cho anh, chỉ chỉ: “Ban đầu tôi tưởng rằng là khắc một con dấu, kết quả…”

Còn chưa nói xong cậu đã bật cười.

Lâm Vô Ngung nhận ra đó là một hình tròn, xung quanh có viết chữ, nhìn qua quả thực giống như một con dấu: “Nghiêm túc… nghe giảng… đừng… viết vẽ… lung tung…”

Anh và Đinh Tễ cùng nằm bò ra bàn cười.

Cười xong rồi, Đinh Tễ dùng cánh tay vòng mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Cả ngày nay cậu suy nghĩ gì vậy?”

“Suy nghĩ lát nữa tan học tôi đến hiệu thuốc.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu không thoải mái ở đâu hả?” Đinh Tễ lập tức cau mày hỏi.

Lâm Vô Ngung không nói gì, cong cong khóe môi nhìn cậu.

“… Được rồi, tôi biết rồi.” Đinh Tễ quay đầu lại, “Muốn đi mua ở hiệu thuốc à?”

“Lẽ nào mua ở cửa hàng tình thú?” Lâm Vô Ngung nói.

“Cmn cậu nhỏ giọng thôi!” Đinh Tễ đè thấp giọng.

“Cậu mua cơm hộ tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi mua xong rồi sẽ tới nhà ăn tìm cậu.”

“Ngày mai mà, không phải vội.” Đinh Tễ nói.

“Tôi mua trước mang về chơi chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi…”

“Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ lại nằm bò xuống bàn, “Cậu ngậm miệng trước đi.”

Tuy rằng rất ngại, nhưng Đinh Tễ sẽ không để Lâm Vô Ngung tới hiệu thuốc mua đồ một mình, quá không trượng nghĩa, còn thể hiện cậu rất vô dụng.

Nhưng hai người cùng đi mua chắc chắn là không được, sẽ có chút lúng túng, lỡ như gặp phải bạn học thì xấu hổ mức nào.

“Tôi đi mua.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đợi tôi ở đây nhé.”

“Nếu cậu ngại thì để tôi đi mua.” Đinh Tễ nói.

“Nửa năm mắng tôi không biết xấu hổ.” Lâm Vô Ngung xoay người đi vào trong hiệu thuốc, “Bây giờ lại đột nhiên lo lắng tôi sẽ ngại? Tôi là người biết ngại sao…”

“Không phải,” Đinh Tễ thở dài, Lâm Vô Ngung đã đi vào trong hiệu thuốc, không nghe thấy được, cậu dựa vào cái cây bên cạnh, “Da mặt cậu dày thật đấy.”

Lâm Vô Ngung đi vào cũng không giả vờ đi một vòng, trực tiếp gọi ngay nhân viên, hỏi một câu gì đó, nhân viên chỉ một quầy hàng cho anh.

Đinh Tễ móc ra một cây kẹo que, cậu biết Lâm Vô Ngung không biết ngại, dù sao cậu đứng bên ngoài cũng xấu hổ thay anh.

Ngậm kẹo que còn chưa cảm thấy được vị ngọt, cậu bất chợt nghe thấy có người gọi tên mình.

“Đinh Tễ!” Cậu cảm giác lông toàn thân đều dựng cả lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, là Lý Thụy Thần, bên cạnh còn có Hùng Đại và Hà Gia Bảo.

Mấy người đi thẳng tới hiệu thuốc, nếu như không phải Lý Thụy Thần gọi cậu một tiếng, lúc này Hà Gia Bảo và Hùng Đại đều đã đi vào trong hiệu thuốc rồi.

“Các cậu ra đây làm gì thế?” Đinh Tễ hắng giọng hét.

“Tiểu Bảo đi mua thuốc, đau họng.” Hùng Đại nói, “Không Có Cá đâu? Vừa mới gửi tin nhắn hỏi xem hai người có muốn ra ngoài ăn không cũng không thấy ai trả lời.”

“Cậu ấy đi mua thuốc.” Đinh Tễ không biết nên làm thế nào, lúc này cậu nhìn qua cửa kính thủy tinh đã không thấy Lâm Vô Ngung đi đâu, không biết Lâm Vô Ngung có chú ý tới động tĩnh bên ngoài cửa không, ra ngoài mà cầm hộp bao cao su trong tay thì hay rồi.

Quá khó rồi.

Đinh Tễ thực sự không còn lời nào để nói, thực sự quá khó.

“Lâm Vô Ngung bị ốm hả?” Lý Thụy Thần hỏi một câu, dùng cánh tay kéo Hà Gia Bảo đang vội vàng đẩy cửa kính thủy tinh vào trong hiệu thuốc mua thuốc ho.

“Hình như là không thoải mái, tôi cũng không hỏi.” Đinh Tễ nói, nhìn thấy Hà Gia Bảo bị túm lại, cậu hỏi thêm một câu, “Bảo, cậu bị ốm à?”

“Có lẽ là buổi sáng chạy bộ bị gió lùa,” Hà Gia Bảo nhéo nhéo cổ họng mình, “Có hơi đau.”

“Mỗi thuốc ho không ổn đâu,” Đinh Tễ nói, “Phải thêm thuốc tiêu đờm.”

“Đúng,” Hùng Đại gật đầu, “Phải tiêu đờm, cũng mua thêm một hộp thuốc cảm nữa.”

“Ừ.” Hà Gia Bảo gật đầu.

Cuối cùng Đinh Tễ đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Vô Ngung ở sau kính thủy tinh, vẫy tay về phía anh: “Mua thuốc xong chưa? Tiểu Bảo cũng tới mua thuốc này.”

“Cậu bị cảm hả?” Lâm Vô Ngung đẩy cửa ra, trong tay cầm một túi bóng nhỏ, bên trong có mấy hộp thuốc, “Cho cậu một hộp này, thuốc hạ sốt đang có hoạt động mua một tặng một, tôi mua nhiều.”

“Được.” Hà Gia Bảo không khách khí với anh, cầm lấy một hộp.

Quán cơm là của một người họ hàng nhà Hùng Đại mới mở, cậu ta lôi kéo mọi người tới nếm thử.

Sau khi đi tới quán cơm, Đinh Tễ mới thả lỏng, nhìn Lâm Vô Ngung một cái, Lâm Vô Ngung nhẹ nhàng kéo áo khoác ngoài lên, Đinh Tễ nhanh chóng liếc mắt nhìn, thấy trong túi áo bên trong có một cái hộp bọc bằng túi nilon.

“Tôi còn sợ cậu không mua được đã ra ngoài rồi.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.

“Cậu gọi lớn tiếng như vậy, tôi có thể không nghe thấy sao,” Lâm Vô Ngung cũng nhỏ giọng nói, “Khi Lý Thụy Thần cản Tiểu Bảo lại còn nháy mắt với tôi, tôi cũng phải…”

“Ừ?” Đinh Tễ nhanh chóng quay đầu lại, nhất thời cảm thấy mệt mỏi.

“Ừ cái mông.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ cái mông ấy, rồi sao.” Đinh Tễ nói.

“Không phải,” Lâm Vô Ngung ghé tới bên tai cậu nói nhỏ, “Quan hệ của chúng ta cũng tới mức mua cái đó rồi, cậu cứ phải chú ý tới cậu ta làm gì? Nửa học kỳ này tôi cũng không nói chuyện với cậu ta quá ba mươi câu.”

“Tôi chỉ điều chỉnh sinh hoạt một chút.”

“Nếu như cậu còn nhìn cậu ta nữa tôi sẽ nghi ngờ cậu có suy nghĩ gì với cậu ta đấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Cảnh cáo cậu.”

Lời cảnh cáo này có chút tác dụng, Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, không tiếp tục nói gì khác nữa.

Dù sao người này ghen lên còn ghen cả với anh ruột của mình.

Bữa cơm này rất vui vẻ, cả đám người trò chuyện trên trời dưới đất, ăn được một nửa còn gặp được người của câu lạc bộ máy bay không người lái, Lương Viễn và Dư Hạo Đông.

Đinh Tễ có chút bất ngờ, Dư Hạo Đông và Lý Thụy Thần quen biết, theo như lời Dư Hạo Đông giới thiệu, anh ta với Lý Thụy Thần là đồng hương.

Nhưng mà có lẽ quan hệ của hai người cũng không tốt lắm, chào hỏi xong, Dư Hạo Đông cũng không nói gì với Lý Thụy Thần nữa, mà lại vòng qua phía Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ, dặn một câu hoạt động tuần sau phải ra ngoài, bảo bọn họ sắp xếp thời gian tham gia.

“Có hơi kỳ lạ.” Đinh Tễ nói.

“Ừ,” Lâm Vô Ngung tiếp lời, “Cậu có muốn phân tích không.”

“Tôi phân tích hai người họ làm gì,” Đinh Tễ nói, “Chỉ cần không dính líu gì với cậu, tôi đều lười quan tâm.”

Lâm Vô Ngung bật cười: “Tôi là đầu mối à?”

“Đúng.” Đinh Tễ nói, “Tự giác chút đi.”

Cơm nước xong xuôi, cả đám người cùng nhau đi tự học, ngồi thành hai hàng, Đinh Tễ cũng không tiện nói chuyện với Lâm Vô Ngung, vùi đầu đọc sách hai tiếng, bản thân cậu cũng có chút bất ngờ, đồ đạc đều đặt trong túi Lâm Vô Ngung, cậu lại không suy nghĩ gì linh tinh.

Buổi tối quay lại ký túc xá, cậu mới hỏi Lâm Vô Ngung: “Cậu có cần điện thoại của tôi không?”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung bật cười, quăng thứ gì đó trong tay, “Cậu lấy mấy video kia làm tài liệu hả?”

“Cậu chưa từng xem qua mà,” Đinh Tễ nói, “Học tập một chút… cậu lấy kem đánh răng…”

Nói được một nửa cậu mới nhận ra, cmn đó không phải là kem đánh răng.

“Cái này hả, không biết có cảm giác gì… ” Lâm Vô Ngung mở nắp ra, chưa kịp nhìn rõ, miệng tuýp như bị ai bóp, phun ra một thứ gì đó cong queo, anh giật mình nhảy dựng, “Cái quỷ gì thế này!”

“Cậu quăng thêm vài lần nữa đi.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung đóng nắp lại, xoa xoa ngón tay: “Cũng trơn mượt phết.”

“… Tôi xem nào.” Đinh Tễ không nhịn được đi qua, xoa xoa ngón tay anh, đúng thật vậy.

“Học tập cái gì?” Lâm Vô Ngung nắn nắn ngón tay cậu.

“Cái gì là cái gì?” Đinh Tễ nhìn anh.

Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ cười.

Khi Đinh Tễ nhận ra gì đó, cậu lặng người: “Tùy, tùy ý đi.”

“Cậu nói đấy nhé.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy bản thân mờ mịt, không phải cậu chưa từng suy nghĩ, nhưng Lâm Vô Ngung quá trực tiếp khiến cho cậu không thể đỡ được, cậu ngã xuống giường, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không biết có phải là muốn tích trữ năng lượng hay không, Lâm Vô Ngung cũng không chen lên chung giường với cậu, sau khi khai giảng, số lần bọn họ ngủ nghiêm chỉnh trên giường mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng có lẽ mỗi người đều mang ý xấu.

Lâm Vô Ngung không xem kỹ tài liệu ở trong điện thoại Đinh Tễ, nếu như chiếu theo những thứ kia, hai người bọn họ không ai đạt được tiêu chuẩn cả, đều chỉ là mục tiêu của những quảng cáo như quảng cáo dán trên cột điện.

Hơn nữa trong mắt anh, loại chuyện này thuộc về bản năng, căn bản không cần tài liệu, Đinh Tễ có xem, chẳng qua cũng chỉ để kiểm tra trình độ tiếp nhận của bản thân mà thôi.

Nhưng khi ngồi trên tàu điện đi về phía căn phòng thuê, Lâm Vô Ngung lại có chút ngại ngùng.

Mục đích chính xác như vậy, mục đích rõ ràng như vậy.

Còn không tìm một cái cớ.

Cho dù là đi thăm Làm Thế Nào trước cũng có thể giảm bớt bầu không khí gấp gáp như kiểu hai người họ đã nghẹn nhiều năm lắm rồi.

“… Làm Thế Nào?” Đinh Tễ vừa đi vào khu nhà, đi được mấy bước đã dừng lại.

Lâm Vô Ngung nhìn về phía trước, Lâm Trạm đang dắt Làm Thế nào đi trên đường, người và chó đều quay lưng với bọn họ, Làm Thế Nào đang đi ị, Lâm Trạm cầm xẻng xúc phân đứng chờ bên cạnh.

“Phải tránh ra không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Chào một tiếng đi,” Đinh Tễ nói, “Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Làm Thế Nào.”

Lâm Trạm quăng phân đi, khi nhìn thấy hai người bọn họ cũng không có vẻ mặt bất ngờ nào, tuy rằng mỗi lần bọn họ về thăm Làm Thế Nào đều gọi điện thoại trước, lần này không gọi điện thoại, rõ ràng không phải là về thăm chó.

“Lại to hơn rồi,” Đinh Tễ ôm Làm Thế Nào ước lượng, “Được hai mươi cân chưa nhỉ?”

“… Mới mười hai cân,” Lâm Trạm nói, “Làm sao mà ước lượng được ra hai mươi cân vậy, cơ bắp em không có sức à.”

Đinh Tễ lập tức bật cười: “Sao em lại thấy nặng vậy nhỉ.”

“Hai đứa bận gì thì đi đi,” Lâm Trạm nói, “Anh Miêu đang ở xe đợi mang nó đi bơi.”

“Ồ.” Đinh Tễ đặt Làm Thế Nào xuống.

Lâm Trạm nhìn Lâm Vô Ngung, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dắt chó xoay người đi khỏi.

“Chắc chắn Lâm Trạm đã biết rồi,” Đinh Tễ vừa đi tới phòng thuê vừa nói, “Chỉ lười hỏi mà thôi.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Kỳ thực chuyện này cũng không có gì, anh ấy biết rồi tôi cũng không xấu hổ chút nào,” Đinh Tễ nói, “Tôi xấu hổ là vì, có phải anh ấy đã nhìn ra chúng ta về đây làm gì không?”

“Có khả năng,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Nhưng mà cũng không sao cả, anh ấy mang bạn gái về thì cũng thế mà.”

“Anh ấy có bạn gái hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Không có, chưa từng nghe,” Lâm Vô Ngung nói, “Hơn nữa khẳng định anh ấy không có bạn gái, với tính cách kia, con gái nhà người ta còn chưa nói xong câu đã bị anh ấy làm nghẹn trở về, người yêu thích nhan sắc không có khả năng chống đỡ lớn như vậy.”

Lâm Vô Ngung ôm lấy vai cậu: “Hiểu vậy à.”

“Đó là anh trai ruột cậu đấy, Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ nói.

“Anh ruột thì sao, là anh ruột của tôi, không phải anh ruột của cậu.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ quay đầu qua nhìn anh một lúc lâu: “Tôi phát hiện cậu muốn bị xử.”

“Ra đây,” Lâm Vô Ngung chống vào khung cửa, gõ cửa phòng tắm, “Đinh Tễ, cậu ra đây xử tôi này.”

“Cậu bị điên à!” Đinh Tễ rống lên trong tiếng nước tí tách, “Tôi tắm mười phút cậu gõ mười phút rồi, cậu nói xem cậu có bị tâm thần không!”

“Đúng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu tắm hai mươi phút tôi có giục cậu không?” Đinh Tễ nói.

“Tôi không nói muốn xử cậu,” Lâm Vô Ngung kéo một góc giấy dán trên cửa lên, thò tay vào trong vẫy vẫy, “Đinh a…”

“Con mẹ nó!” Đinh Tễ đập lên mu bàn tay anh.

“Đau đấy.” Lâm Vô Ngung tiếp tục lắc tay.

Đinh Tễ kéo cửa cái cạch, từ đầu tới chân đều có bọt nước, trừng mắt nhìn anh: “Đây đây đây, hay là cậu vào luôn đi.”

“Cậu tắm xong rồi mà?” Lâm Vô Ngung liếc mắt qua nhìn.

“Tôi có cần phải lau qua không hả?” Đinh Tễ nói.

“Không lau nữa.” Lâm Vô Ngung túm lấy cổ tay cậu, kéo ra bên ngoài.

Đinh Tễ lảo đảo bị anh kéo ra ngoài, rơi mất một bên dép lê, cậu còn lật tay túm lấy cổ tay Lâm Vô Ngung: “Lâm Vô Ngung, cậu nóng nảy thật ấy, hay là đang tự thêm lòng dũng cảm cho mình?”

“Đều có.” Lâm Vô Ngung kéo cậu về phía phòng ngủ.

Đinh Tễ bật cười, giọng nói đầy đắc ý: “Tôi còn tưởng cậu có thể nhịn mà.”

Lâm Vô Ngung đẩy cậu tới bên giường, nhấc chân đá vào cửa.

Sau đó lấy một cái túi hình vuông và tuýp kem đánh răng kia, đặt ở đầu giường.

Đinh Tễ nhìn một cái, sau đó nhảy lên chạy về phía cửa: “Đợi một lát, đợi một lát…”

Lâm Vô Ngung xoay tay quơ, túm được cánh tay cậu: “Muộn rồi.”

~~~~~~~~~~~~

Một đêm tắt đèn và lời nguyền sáng ngày hôm sau:)))))