Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 16




Đinh Tễ cũng không mấy quan tâm người khác có biết thành tích của mình hay không, khi Lâm Vô Ngung hiểu lầm cậu, cậu cũng không kiên trì giải thích.

Ở một góc độ nào đó, kỳ thực cậu rất hưởng thụ loại cảm giác không được xem trọng cũng không bị kì vọng này.

Tôi là một kẻ không việc làm, mỗi ngày tôi đều chơi bời lêu lổng, tôi là một bán tiên, còn là tên lừa đảo.

Thật tốt.

Không ai suốt ngày lải nhải bên tai, làm cho lúc nào cậu cũng có cảm giác chịu tội, cảm thấy xin lỗi bản thân về chút chỉ số thông minh không biết là thật hay là giả này.

Ngược lại trong nháy mắt khi Lâm Vô Ngung phản ứng lại rằng cậu có thể là một học sinh, Đinh Tễ vẫn rất đắc ý, có cảm giác trâu bò như boss lớn đột nhiên hiện thân phía sau bức màn, mang theo nhạc bối cảnh và hiệu quả ánh sáng.

Ngây thơ và vui vẻ.

Nhưng cảm xúc này nhanh chóng rơi xuống.

Thời điểm này vẫn có chút lúng túng.

Trong bất cứ thời gian nào khác, khi Lâm Vô Ngung phát hiện ra boss lớn sau màn, Đinh Tễ đều sẽ dương dương tự đắc, giống như ban nãy.

Bởi vì Lâm Vô Ngung phát hiện cậu là một học sinh cấp ba bình thường, không có kèm thêm bất cứ nội dung dư thừa nào.

Bây giờ không còn giống như thế nữa.

Tổng điểm hạng nhất kỳ thi thử thứ ba ở Tam Trung. Nghe thật có phong cách.

Nhưng phía trước còn có Trung học phụ thuộc, hạng nhất và hạng hai, tổng điểm kỳ thi thử lần ba của Lâm Vô Ngung là 732, cao hơn cậu mười mấy điểm, tuy rằng đều nói thi thử lần ba đơn giản, chủ yếu là để mọi người tìm được tự tin thi đại học, nhưng nhiều người như vậy cũng không thi được điểm như của Lâm Vô Ngung…

Nháy mắt khi nghĩ tới điểm này, giọng nói của bố cậu giống như thủy triều bao quanh cậu.

Còn chưa đủ tốt.

Đáng lẽ con còn giỏi hơn.

Con không cố hết sức, con không làm được tốt nhất.

…..

Tựa như cậu nói, hạng nhất toàn khóa thì sao, bọn họ sẽ nói hạng nhất toàn thành phố, hạng nhất toàn thành phố thì làm sao, còn có hạng nhất toàn tỉnh.

Đinh Tễ lại thở dài, cảm xúc dâng cao lên lại chậm chạp rơi về trạng thái buồn bực phẫn nộ khi ra khỏi bệnh viện.

Lâm Vô Ngung nhìn thấy nụ cười đắc ý ở khóe môi Đinh Tễ biến mất từng chút một, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc linh cảm chợt lóe lên của anh có chút không thích hợp.

Điện thoại rung lên.

Trần Mang gửi qua mấy cái tên, sắp xếp theo thứ tự điểm số.

Lâm Vô Ngung chỉ nhìn tên hạng nhất liền bỏ điện thoại vào trong túi.

Đinh Tễ.

“Thật không ngờ.” Lâm Vô Ngung im lặng một lát, cầm cốc lên.

“Thôi đi, ngay từ đầu cậu cũng đã nghĩ tới rồi, nếu không cậu cũng sẽ không hỏi bạn học trước, hơn nữa ngoài top 5 ra thì cũng chẳng thăm dò được gì, cho nên cậu đoán tôi ít nhất cũng top 5.” Đinh Tễ cầm cốc lên chạm vào cốc của anh.

“Vậy tôi không thể trực tiếp thăm dò Đinh Tễ sao,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Dạng đẹp trai như cậu, tùy tiện tìm một người ở trong trường cũng có thể hỏi.”

“Cậu không quen người của trường tôi, nếu như cậu quen người, lần đầu tiên tôi nói tôi học Tam Trung cậu cũng sẽ không có phản ứng như vậy,” Đinh Tễ nhìn anh, “Hơn nữa hỏi thăm người dễ dàng gây hiểu lầm, ai biết là cậu muốn đánh tôi hay là muốn tỏ tình hộ hay là nhìn trúng tôi?”

“Tôi thực sự không… ” Lâm Vô Ngung lại thở dài.

“Cho dù có hay không, với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không đi làm chuyện này, khi cậu hỏi thăm bạn của cậu cũng sẽ không nhắc tới tên tôi, chắc chắn cậu sẽ hỏi top 5 của Tam Trung là ai, đúng không?” Đinh Tễ hỏi.

Lâm Vô Ngung cười không nói gì, Đinh Tễ không bán dưa hấu thì không đáng tiếc, không đoán mệnh cho người ta thì thật đáng tiếc.

“Cho nên ngay từ đầu cậu đã đoán ra rồi,” Đinh Tễ uống một ngụm bia, “Nhưng người như cậu rất… nói thế nào nhỉ, kỳ thực vô cùng lương thiện, cậu biết tôi đặc biệt ghét người khác khen tôi mấy lời chết tiệt như thật thông minh hay là thần đồng nhỏ, cho nên cậu phải xác nhận trước đã.

“Nhưng cuối cùng cậu đã giúp tôi xác nhận rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ, chủ yếu là sợ bạn học của cậu không hỏi được.” Đinh Tễ gõ gõ lên cái cốc, “Tôi cũng không nhịn được, tôi đã nghĩ muốn nhìn thấy phản ứng của học thần sẽ thế nào khi phát hiện ra tôi không phải là người bán dưa hấu.”

Lâm Vô Ngung uống một ngụm bia, cầm cốc nhìn chằm chằm Đinh Tễ rất lâu, cuối cùng đặt cốc thật mạnh xuống bàn: “Tôi nhìn người lại không chuẩn như vậy… trước đây tại sao cậu lại không nói cho tôi?”

“Tôi không nói cho cậu sao?” Đinh Tễ nhìn anh, “Nói chuyện có tâm chút đi ông anh, tôi chưa từng nói tôi học Tam Trung sao? Tôi còn nói cho cậu tôi học lớp nào rồi! Cậu không tin! Tuần trước cậu còn đau lòng vì tôi lại đi bán dưa hấu.”

Lâm Vô Ngung lập tức không nhịn được cười lên, nghiêng đầu vui vẻ rất lâu mới quay đầu lại nhỏ giọng nói một câu: “Ngại quá, chủ yếu là nhìn cậu… thật sự giống giang hồ.”

“Không sao,” Đinh Tễ xua xua tay, “Tôi thích.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lại.

“Tôi nói là cậu hiểu lầm như vậy với tôi,” Đinh Tễ lại bổ sung, “Tôi rất thích, thoải mái.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật gật đầu, nhìn ngắm cẩn thận bạn học Đinh Tễ với thân phận học bá ngồi đối diện anh, vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, “Cho nên… nhà cậu không hài lòng về thành tích này?”

“Không hài lòng,” Đinh Tễ cau mày, “Kì vọng của bố mẹ vào tôi giống như một cái hố đen, giống như quả dưa chuột treo trước đầu một con lừa… “

“Như tình huống bình thường mọi người đều cho rằng thứ treo trước đầu con lừa là cà rốt.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ nói tới một nửa, bị Lâm Vô Ngung cản lại như vậy, sững sờ một lúc lâu: “Cậu thật nghiêm túc cẩn thận, còn theo như tình huống bình thường, còn mọi người đều cho rằng.”

“Nếu không thì sao,” Lâm Vô Ngung cười lên, “Tôi cũng không biết lừa có ăn dưa chuột hay không.”

“Có ăn?” Đinh Tễ nghĩ ngợi cũng cười lên.

Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng cũng thường hay tới quán này, còn rất thân với hai vợ chồng chủ quán, khi bà chủ lấy đồ nướng qua cho bọn họ, Đinh Tễ vẫn còn có chút tò mò: “Chị, lừa có ăn dưa chuột không?”

Bà chủ trực tiếp đặt khay lên bàn cậu: “Mấy ngày không gặp? Học được giống y như một tên lưu manh?”

“Cái… em làm sao mà lưu manh?” Đinh Tễ sững sờ.

“Có phải là học theo người này không? Trước đây chưa từng thấy cậu ta,” Bà chủ liếc mắt nhìn qua mặt Lâm Vô Ngung, rất xem thường nói, “Cái gì mà dưa chuột hay không dưa chuột, ít nói mấy thứ này với chị đi, không học được gì tốt cả!”

“Em?” Lâm Vô Ngung kinh ngạc.

Bà chủ cũng không để ý tới hai người nữa, đặt khay xong xoay người đi mất.

Đinh Tễ nhất thời cười tới mức cầm cái cốc cả nửa ngày cũng chẳng uống được hớp bia nào.

“Nhìn thế nào cũng là tôi theo cậu học xấu chứ?” Lâm Vô Ngung thực sự không thể hiểu được phán đoán của bà chủ.

“Chị ấy rất thân với tôi.” Đinh Tễ vừa cười vừa nói, “Chị ấy biết trước giờ tôi không nói đùa kiểu ấy.”

“Lẽ nào nhìn tôi giống như loại người đùa kiểu ấy sao?” Lâm Vô Ngung lại thở dài, “Chị ấy nhận ra rồi tôi còn chưa nhận ra.”

“Vì học thần đứng đắn.” Đinh Tễ nâng cốc với anh, “Tới.”

“Vì… ” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Thần đồng nhỏ đáng yêu.”

Đinh Tễ không nói gì, cũng không nhúc nhích.

“Muốn trở mặt thì đợi tôi nói xong trước đã,” Lâm Vô Ngung vươn tay nhẹ nhàng ấn ấn lên mu bàn tay cầm cốc của cậu, “Cậu có phải hay không, không liên quan gì tới người khác, cũng không cần chứng minh, cũng không cần phải lảng tránh.”

Mắt Đinh Tễ trừng rất lớn, nhìn anh khoảng năm giây, sau đó mới lắc lắc cái cốc trong tay, chạm cốc với anh, ngửa đầu uống sạch cốc bia.

“Nói trước đã,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu uống say chắc chắn tôi không đưa cậu về được.”

“Chờ xem,” Đinh Tễ nhíu mày bên phải, “Chưa biết ai là người say trước đâu.”

Lâm Vô Ngung chưa từng ăn thịt nướng như vậy, ăn như đánh du kích.

Đầu tiên là ăn trong quán, sau đó vì có chút nóng, cũng nhiều người, hai người họ chuyển ra chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa quán, sau đó lại chê ồn, dứt khoát chuyển ra bên ngoài quán, không có ghế, bàn đặt bên cạnh bồn hoa, ngồi lên hàng đá chắn cạnh bồn hoa.

Vừa đập muỗi, vừa uống rượu tán gẫu.

Nếu như để bố mẹ cậu nhìn thấy màn này, có lẽ sẽ cảm thấy phán đoán của bản thân về đứa con nhỏ từ trước tới giờ đều là chính xác.

Quả nhiên là bùn nhão không xây được tường.

“Bằng Bằng, chính là người bán dưa hấu,” Đinh Tễ uống nửa cốc bia, cầm một xiên thịt bò gặm, “Nó cũng giống như tôi, đứa trẻ bị bỏ lại, hơn nữa nó còn thảm hơn tôi, nó ở lại mấy năm tới lúc bố mẹ nó ly hôn, hai bên đều không muốn nó, cậu nói xem có đáng giận hay không.”

“Vậy cậu ấy ở với ai?” Lâm Vô Ngung nói, “Nhìn cậu ấy cũng tầm tuổi cậu?”

“Ở với chú họ,” Đinh Tễ nói, “Dưa hấu là của chú họ, Bằng Bằng bán giúp… Tôi vừa muốn nói gì nhỉ? À đúng rồi, khi nó còn nhỏ, nó còn gọi cậu mình là bố.”

Lâm Vô Ngung cười cười.

“Tôi không gọi bừa vậy bao giờ,” Đinh Tễ nói, “Ngoài ông bà nội ra, tôi căn bản không cảm thấy sinh hoạt của tôi còn cần thêm ai nữa.”

“Có phải cảm thấy bố mẹ giống người xa lạ.” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Nói là người xa lạ, hình như cũng không hoàn toàn đúng,” Đinh Tễ nhíu mày, “So với người xa lạ càng không tự nhiên, ở chung với người xa lạ hoàn toàn là hình thức khác… hai người bọn họ là người xa lạ muốn mạnh mẽ tham dự vào cuộc sống của tôi.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, tìm trong khay, muốn lấy một xiên thịt bò, nâng tay một lúc lâu cũng không tìm thấy.

Anh liền nhìn thoáng qua phía Đinh Tễ.

Đinh Tễ đang cắn hai miếng thịt bò cuối cùng, đối diện với ánh mắt của anh, cậu lập tức cắn hai miếng thịt bò vào trong miệng, sau đó lắc đầu, ăn hết cả.

“Quỷ keo kiệt.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hai mươi xiên thịt bò nướng!” Đinh Tễ quay đầu gọi vào trong quán.

“Bữa này tôi mời đấy.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ đập bàn, lấy điện thoại ra: “Ông chủ tới đây thanh toán trước đã!”

“Sao con người cậu lại như vậy.” Lâm Vô Ngung cười lấy điện thoại qua, đặt vào trong túi của mình.

“Tính tính của cậu rất tốt,” Đinh Tễ nói, “Nếu như tôi làm vậy với Bằng Bằng, lúc này chắc chắn nó sẽ đập bàn, sau đó bắt đầu đánh nhau vì chuyện thanh toán.”

“Không đến mức ấy.” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như cậu thực sự muốn thanh toán chắc chắn tôi sẽ không tranh với cậu.”

“Thế sao!” Đinh Tễ đập bàn đứng dậy, “Ông chủ!”

“Này,” Lâm Vô Ngung búng một cái lên tay cậu, “Điện thoại của cậu đang ở chỗ tôi.”

“Đậu.” Đinh Tễ nhìn anh, “Đưa tôi”!

Lâm Vô Ngung cầm cổ tay cậu kéo cậu ngồi xuống bên bồn hoa: “Không phải cậu uống say rồi đấy chứ?”

“Không phải,” Đinh Tễ nói, “Tôi uống một ngụm đã thế này rồi, ông nội tôi nói, liếm một ngụm là hiện nguyên hình, nếu tôi uống với cậu ở đây cả đêm, tôi vẫn như thế này.”

Đinh Tễ còn rất thành thực, hai người bọn họ uống sắp tới mười giờ rồi, Đinh Tễ vẫn duy trì trạng thái “nguyên hình”.

Lâm Vô Ngung ban đầu không quá hiểu hiện nguyên hình là ý gì, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là xả ra ngoài, bình thường Đinh Tễ nói cũng không nhiều, trong phạm vi bình thường, cậu chủ yếu vẫn tập trung công kích “khoảnh khắc”, một ngày gửi mấy cái tới mười mấy cái, sau khi uống một ngụm rồi, giống như được thả phanh.

Có thể nhìn ra cậu chưa uống say, mắt còn rất sáng, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng, đi đường cũng không khác với bình thường, chỉ là nói nhiều thôi.

Bà nội đinh tễ bị ngã, nằm bệnh viện, bây giờ cậu phải quay lại bệnh viện, cũng không tiện đường, nhưng dường như Đinh Tễ đã quên chuyện hai người không thuận đường, một mực đi về phía bệnh viện, Lâm Vô Ngung cũng chỉ đành đi theo, không ngắt lời của cậu.

Con người đều cần xả ra.

Cho dù là bán tiên, hay là bán dưa hấu, hay là hạng nhất toàn khóa.

Cơ hội lại không hề nhiều.

“Kỳ thực ông bà nội tôi không nỡ để tôi về nhà,” Đinh Tễ cúi đầu đi về phía trước, “Nhưng hai người họ không thể nói, dù sao tôi cũng là con của con bọn họ, tuy vậy… “

Đinh Tễ đột nhiên cười lên.

“Làm sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Bà nội tôi cũng rất quyết liệt, tiền mà bố tôi gửi về, phần lớn bà đều không dùng tới, tự mình tích cóp lại,” Đinh Tễ khoác tay lên vai anh, nhỏ giọng nói bên tai anh, “Có biết vì sao không?”

“Để tôi nghĩ,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Có phải là vì sợ một ngày nào đó bố mẹ cậu sẽ nói, bố mẹ tốn bao nhiêu, bao nhiêu tiền cho con, con vẫn chịu thua kém như vậy?”

“Đậu má?” Đinh Tễ giật mình lùi về sau nhìn anh, “Cậu được đấy, như vậy mà cũng đoán được ra?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Đinh Tễ sững sờ mấy giây sau đột nhiên thở dài: “Tôi biết rồi, cũng chỉ cậu có thể đoán được.”

“Sao thế?” Lâm Vô Ngung quay đầu qua.

“Có phải cậu đã tự kiếm tiền từ sớm không?” Đinh Tễ nói, “Không phải nguyên nhân cũng vì thế đấy chứ?”

Lâm Vô Ngung không nói gì.

“Thật đáng thương.” Đinh Tễ vuốt vuốt cánh tay anh, “Nhóc đáng thương.”

“Cũng tương tự.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ông bà nội, ông bà ngoại không quản cậu sao?” Đinh Tễ hỏi, “Ông bà ngoại tôi mất sớm, nhưng ông bà nội tôi còn có cô út, đối xử với tôi vô cùng tốt.”

“Không ở cùng một nơi, mấy năm cũng không gặp được một lần.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng không thân với họ hàng.”

“Ồ,” Đinh Tễ không nhịn được nói một câu, “Nhóc đáng thương.”

“… Tôi đánh người đấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Nào, tới đây, đánh tôi thử xem.” Đinh Tễ lập tức hăng hái, liên tục ngoắc tay với anh. “Những học bá mà tôi quen, thật sự chưa gặp ai có thể đánh lại được tôi.”

“Thi xong đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi sợ bây giờ đánh nhau hai chúng ta không thể thi đại học nữa.”

“Tôi chẳng quan tâm.” Đinh Tễ nói.

“Tốt nhất cậu nên quan tâm.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, không cười nữa.

Đinh Tễ nhìn anh: “Đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?”

“Tôi nói rồi,” Lâm Vô Ngung đột nhiên lại gần cậu, từng câu từng chữ, “Không cần phải chứng minh với bất kỳ ai, không cần phải chứng minh cậu là thần đồng, cũng không cần chứng minh cậu không phải, có hiểu không?”

Đinh Tễ quen Lâm Vô Ngung cũng được một khoảng thời gian rồi, trong ấn tượng của cậu, Lâm Vô Ngung trừ những lúc ngẫu nhiên “lạnh lùng”, vẫn luôn rất nhã nhặn, rất nhiều thời điểm đều cười cười cho qua.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Vô Ngung nghiêm túc như vậy.

Đinh Tễ từ nhỏ tới lớn không sợ bất cứ ai, khi cậu nóng lên không ai dám giận cậu.

Nhưng Lâm Vô Ngung thế này đột lại đột nhiên khiến cho cậu cảm thấy áp lực.

Bởi vì cậu nhanh chóng hiểu ra, nguồn gốc phản ứng này của Lâm Vô Ngung.

Anh là “người dư thừa”, là “không khí”.

“Hiểu rồi,” Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy vành mắt mình có hơi cay, “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Loại sắc bén đâm thẳng vào nội tâm này, Đinh Tễ chưa từng cảm nhận được ở trên người ông bà nội thương yêu cậu nhất.

Lâm Vô Ngung lại nhìn cậu mấy giây mới mở miệng ra nói: “Tôi có hơi đói… “

“Cái gì?” Đinh Tễ thiếu chút nữa đã không thể nắm bắt giọng nói của mình.

“Cậu mời tôi ăn sữa chua nhé,” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ vào quán nhỏ bên cạnh, “Đây có quán sữa chua.”

Đinh Tễ cảm thấy có chút mờ mịt, nhưng vẫn xoay người đi vào trong quán, sau khi gửi tiền mua cho Lâm Vô Ngung một cốc sữa chua vị xoài, cậu mới nói một câu: “Cậu thực sự không có bệnh gì sao? Tìm hiểu chứng ăn uống quá độ một chút chưa?”

“Cơ thể vẫn tốt.” Lâm Vô Ngung vừa ăn vừa nói.

“Bình thường cậu có luyện tập gì không?” Đinh Tễ hỏi.

“Có luyện tập,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Chạy bộ trên sân, trước đây còn chơi bóng, lên lớp mười hai không chơi nữa, muốn chơi chỉ có thể chơi với trẻ con, không thú vị.”

“Nói như vậy, cậu cũng chưa chắc lớn hơn năm lớp mười một bao nhiêu,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Nói như người già ấy.”

“Không giống, nếu như nói người già thì tôi không so được với cậu,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi còn không mang theo bình cà phê uống trà kim ngân hoa đâu.”

“Cậu không mang, cậu cũng uống không ít đâu.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái: “Quỷ keo kiệt, uống của cậu mấy ngụm trà mà cậu nhớ tới tận bây giờ.”

“Tôi nhớ đấy, trí nhớ của tôi tốt.” Đinh Tễ nói.

“Thật trùng hợp,” Lâm Vô Ngung quăng vỏ sữa chua rỗng vào thùng rác, “Tôi cũng vậy.”

Khi sắp tới bệnh viện, Đinh Tễ dẫn anh rẽ vào trong con đường nhỏ: “Xuyên qua đó là tới bệnh viện rồi, tôi nói với cậu, chỗ này không có đường nào mà tôi không biết cả…”

Nói được một nửa cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu qua: “Đậu má, cậu không phải về trường sao?”

“Trên lý thuyết là như vậy,” Lâm Vô Ngung nói, “Cả đường cũng không tìm được cơ hội để đi.”

Đinh Tễ sững sờ một lát rồi cười lên: “Ôi! Tôi lại không nghĩ tới chuyện này, vậy cậu nhanh chóng về đi.”

“Tôi đi bộ về á?” Lâm Vô Ngung nói.

“Không thì sao, cậu cũng có thể gọi xe… ” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Được rồi, tôi gọi xe cho cậu, tôi làm chậm trễ cậu mà, tới cổng bệnh viện đi, chỗ đó dễ định vị, có thể nói thêm một chút.”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Hay là tôi lên trên thăm bà nội cậu?”

“Không cần đâu,” Đinh Tễ nói, “Có lẽ mẹ tôi đang ở đấy, tôi nói ăn cơm xong sẽ về bệnh viện, có lẽ là mẹ tôi không tin, sẽ ở bệnh viện đợi tôi.”

“Bây giờ cũng không phải thời gian vừa mới cơm nước xong,” Lâm Vô Ngung nhắc nhở cậu, “Cậu cũng không bảo tôi là về sớm một chút.”

“Sợ cái mông,” Đinh Tễ có chút không vui, “Tôi cố ý đấy, tôi đang phản nghịch, tôi không phải là đứa trẻ có thể khiến cho bố mẹ bớt lo.”

Lâm Vô Ngung cười cười.

Đi vào con đường nhỏ chưa được mấy bước, đột nhiên có năm sáu người đi từ phía đối diện tới.

Con đường nhỏ này nói là nhỏ, cũng không rộng bao nhiêu so với một cái ngõ, mấy người kia đi tới đây, sắp làm tắc đường rồi.

Hơn nữa tư thế đi đường còn vô cùng mơ mộng, Lâm Vô Ngung gần như không hiểu nổi.

Quần màu đen mực, cộng thêm áo sơ mi hoa, đầu undercut, cánh tay để trần, chân trái vung lên chân phải buông lỏng, cứ lắc lư như vậy tới đây, khí thế vô cùng giống như phạm nhân cướp bóc vào những thập niên tám mươi.

“Đây là trò gì vậy?” Đinh Tễ dừng lại ở giữa đường, “Quét đường hả?”

Lâm Vô Ngung vừa muốn kéo cậu, sợ cậu uống chút bia vào lại gây chuyện, anh ngước mắt nhìn thấy đi đằng trước mấy vị đại ca còn có một người đi lùi, trong tay còn cầm một cái giá cài điện thoại bên trên.

“… Đang quay video sao?” Anh nói.

“Đậu má,” Đinh Tễ nhìn thấy người kia, xoay người đi về, “Chúng ta tránh ra chút, để bọn họ qua đường, lỡ như rơi vào ống kính rồi thì không thể làm người nữa… “

Lâm Vô Ngung cười cười, theo sau cậu quay lại.

Còn chưa bước đi, con đường phía trươc truyền tới âm thanh mắng chửi, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.

Còn có cả kịch bản sao?

Chưa đợi cậu để ý rõ đây là kiểu video trâu bò gì, con đường truyền tới âm thanh giống như thắt lưng quất lên người, sau đó là một giọng đàn ông gào xé họng.

Đinh Tễ đột nhiên dừng lại: “Giọng nói này…”

Một người đàn ông trẻ tuổi chỉ mặc quần lót bay ra.

“Đậu má Lão Lục?” Đinh Tễ áp chế giọng nói có chút giật mình hỏi một câu.

“Cậu quen sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Quay video cũng có chút trình độ… “

Rất thật.

Lão Lục bay ra dùng mặt tiếp đất, nhưng lại nhanh chóng nhảy lên, khi quay mặt lại nhìn bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vọt về phía Đinh Tễ: “Mau cứu tôi!”