Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 14




Đinh Tễ bị cô út nhốt vào trong phòng, cho tới khi người của 120 tới mới thả cậu ra ngoài, cả nhà đưa bà nội lên xe cứu thương.

Cô út đang chăm sóc ông nội, những người khác lái xe theo tới bệnh viện.

“Con về nhà đi.” Bố cậu cản Đinh Tễ đang muốn lên xe cứu thương cùng.

“Anh, anh đủ rồi đấy, bây giờ anh còn không cho cháu nó đi thì sao được?” Cô út cau mày.

“Ban nãy trước mặt ông bà, con không nói lời nào quá đâu,” Lúc này Đinh Tễ cảm thấy máu trong đầu đang sôi sùng sục, nếu như không nói gì, cả đầu sắp nổ tung, “Bà nội ngã như vậy nằm đất bất động, câu đầu tiên bố nói khi đi vào là trách bọn họ thông báo cho con, bố làm con sửng sốt, không phải ăn một con cá voi, mà là ăn một mồm phân!”

(吃惊: giật mình, ngạc nhiên, hoảng hốt, hết hồn… Từ 吃 có nghĩa là ăn, từ 惊? đồng âm với 鲸? nên bạn Đinh Tễ mới nói ăn cá voi với ăn ấy)

“Tình huống của bọn họ bố đã biết trên đường tới đây rồi,” Bố cậu nhíu mày, “Bố biết tình trạng của bà nội con thế nào! Bây giờ con nói chuyện với bố như vậy con không cảm thấy quá đáng sao?”

“Quá cái con khỉ!” Đinh Tễ đè thấp giọng, “Bố quá bình tĩnh rồi, bố thật có năng lực phán đoán, bố nghe được mẹ ruột của bố bị ngã không cử động được nằm dưới đất, cho nên khi nhìn thấy hiện trường bố mới có thể không chút sợ hãi nào, có thể vội vàng chỉ trích bọn họ thông báo cho thần đồng của bố, làm lỡ thời gian nó ôn tập!”

“Đinh Tễ!” Không biết mẹ cậu đã qua đây từ khi nào, “Con nói chuyện phải chú ý chừng mực! Ai dạy con thành thế này! Nói chuyện với bố mẹ kiểu gì đấy!”

“Bố có biết tại sao nhà bố mẹ cách gần hơn nhưng ông nội con vẫn báo cho cô út trước không?” Đinh Tễ không để ý tới mẹ, vẫn chỉ nhìn bố cậu, “Tại sao ông lại không đi tìm bố? Bởi vì ông biết bố vô cùng bình tĩnh, hai người đều vô cùng bình tĩnh!”

Đinh Tễ nói xong xoay người chuẩn bị lên xe cứu thương, nghĩ ngợi lại quay lại trước mặt mẹ cậu: “Là ai dạy con thành thế này ư? Con nói cho mẹ, là ông bà con! Con có thể chơi lọt vào trong top 5 là do bọn họ dạy! Nếu như con vui con có thể động ngón tay út thôi là có thể vào top 5 toàn thành phố!”

“Lên xe!” Cô út đẩy cậu một cái, “Cháu vẫn còn hăng nhỉ!”

Mẹ cậu không nói gì, cô út cao giọng nói: “Đi nhanh lên, đừng để lỡ thời gian!”

Đinh Tễ lên xe, ngồi bên cạnh bà nội.

“Cãi xong với bố cháu rồi?” Giọng bà nội vẫn còn rất yếu.

“Chưa đâu, cháu nể mặt cô út thôi,” Đinh Tễ bĩu môi, “Nếu như cháu thật sự muốn cãi, hai người họ có thể bị cháu cãi tới mức phải gọi thêm một chiếc xe 120 nữa.”

“Cháu có đáng ghét hay không.” Bà nội nói.

“Không đáng ghét,” Đinh Tễ nắm lấy tay bà nội, “Cháu đáng yêu biết bao, cháu đáng yêu nhất.”

Bà nội bị ngã không nhẹ, nứt xương hông, gãy xương đùi.

Cũng may là không nghiêm trọng, không lệch vị trí, không cần phải phẫu thuật, nhưng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài.

Bà nội còn hơi sốt, cho nên lại phải làm kiểm tra khác, vẫn chưa lấy được kết quả.

Trong lòng Đinh Tễ hoảng sợ, cậu biết người già sẽ có thể mất vì gãy xương, ông Triệu ở tầng trên chính là bị như vậy, ngã một cái gãy xương, sau đó không đứng dậy nổi, nửa năm sau cứ thế mất đi.

“Ông Triệu là bị gãy xương nghiêm trọng, gãy sai chỗ, tuổi còn lớn.” Lưu Kim Bằng nói qua điện thoại, “Bà nội mày mới có bao nhiêu tuổi, thân thể lại khỏe mạnh, năm ngoái giúp ông nội mày đánh tao bà mày còn chạy sắp nhanh hơn cả tao.”

“Sao mày không nói là mày không chạy nổi,” Đinh Tễ dựa vào bên tường hành lang cười lên, “Ngày mai mày qua đây trông bà nội tao, tan học tao sẽ tới.”

“Được.” Lưu Kim Bằng nói, “Nhà mày không ai chăm sóc sao?”

“Có người.” Đinh Tễ nói, “Nhưng tao phải tới trường, ở bệnh viện không có người phe mình tao không yên tâm, có chuyện gì cũng phải có người báo tin cho tao.”

“Không vấn đề, cứ giao cho tao.” Lưu Kim Bằng nói.

“Dưa hấu của mày thì sao?” Đinh Tễ hỏi.

“Tao bảo Trần Lão Tứ trông giúp tao là được,” Lưu Kim Bằng nói, “Dù sao chú ấy không có việc gì lúc nào cũng đi dạo quanh đây.”

Đinh Tễ nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng bệnh, bà nội vừa bị lăn qua lăn lại kiểm tra, lúc này nằm trên giường càng thêm yếu ớt, Đinh Tễ đau lòng không chịu nổi.

“Bác sĩ nói tình huống của bà bây giờ đã ổn định, không có vấn đề gì cả,” Bố cậu nhìn cậu, trên mặt vẫn có chút âm trầm, cái kiểu mà chọc một cái thôi là bắt đầu sét đánh, mưa rơi, “Con về nhà trước đi, ngày mai còn phải đi học.”

“Không về,” Đinh Tễ ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, “Con ở lại bệnh viện.”

“Cháu về đi.” Bà nội nhỏ giọng nói.

“Bà đừng nói chuyện,” Đinh Tễ cũng nhỏ giọng nói, “Chuyện này ai khuyên cũng vậy, bà biết tính cháu rồi đấy, hơn nữa bà còn đang sốt, cháu cũng không yên tâm, cháu phải trông chừng ở đây, sáng sớm ngày mai cháu sẽ tới trường luôn.

“Đinh Tễ.” Bố cậu gọi cậu một tiếng.

“Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi.” Đinh Tễ ngồi yên không nhúc nhích.

“Tiểu Tễ,” chú đi tới muốn giải vây, “Ngày mai chú không có việc, chú ở đây, cháu về trước đi….”

“Không.” Đinh Tễ cứng rắn.

Đã lâu lắm rồi cậu không thế này, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn cứng đầu với ông bà nội, cũng không nói lí do, cũng không có lý do, dù sao chính là cứng.

Lúc này cậu giống như bị chọc tới gân, rơi vào trạng thái cực kỳ cứng, ai cũng không quản nổi.

“Con ra đây một chút.” Bố cậu xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Mẹ cậu nhìn cậu một cái, cũng theo ra ngoài.

“Nói chuyện với bố mẹ cẩn thận,” chú cậu vỗ vỗ vai cậu, “Cãi nhau bà nội cháu lại lo lắng.”

“Vâng.” Đinh Tễ vâng một tiếng, ngồi một lúc lâu trên ghế mới đứng dậy, đi chậm rì rì ra khỏi phòng bệnh.

Bố cậu đứng ở trên hành lang, mẹ cậu không có ở đây, có lẽ là đã về xe rồi.

Đinh Tễ đi qua, đứng trước mặt bố cậu, đợi ông mở miệng.

“Những lời nói của con ngày hôm nay rất tổn thương bố mẹ.” Bố cậu nhíu mày.

“Giống nhau, ai cũng đừng nói ai.” Đinh Tễ nói.

“Con sắp phải thi đại học rồi, vẫn không ôn tập cẩn thận,” Bố cậu nói, “Bố với mẹ con chắc chắn sẽ lo con phân tâm, phản ứng đầu tiên là không nên nói cho con chuyện này, có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì,” Đinh Tễ nói, “Nhưng con cũng phải nói với bố, thứ nhất, không có ai thông báo cho con, con tới đây thăm ông bà gặp được, đây là cảm ứng giữa người thân. Thứ hai, nếu như thực sự không ai nói với con chuyện này, con cam đoan con sẽ không về nhà nữa.”

“Hôm nay cảm xúc của con có hơi quá rồi đấy!” Bố cậu tăng thêm ngữ điệu, có thể nhìn ra là đang khống chế, cũng có thể nhìn được ra là sắp không khống chế nổi nữa rồi, “Bố không muốn nói tiếp với con, tối nay nếu như con thực sự không muốn về nhà cũng không ai ép con, nhưng ngày mai con nhất định phải về nhà! Bên bà nội sẽ có người chăm sóc, không cần tới con! Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của con là thi đại học! Hiện tại con căn bản không đạt được trình độ mà con vốn nên có!”

Đinh Tễ cảm giác được như bản thân bị treo trên không trung, không đá được cũng không đánh được, tới mức vô cùng khó chịu.

Theo lý mà nói cậu nên cứ thế im miệng, để bố cậu đi, mọi người đều yên tĩnh, có việc gì ngày mai nói tiếp cũng được.

Nhưng bây giờ cậu vô cùng có thể hiểu được cái gì gọi là bị kích động, người trẻ tuổi dễ bị kích động, không chững chạc, thiếu kiên nhẫn…

Cậu nhìn bố mình: “Kỳ thực bố căn bản cũng không biết con ôn tập như thế nào, trong đầu bố chỉ có chứa trạng thái con ôn tập trong tưởng tượng của bố, bố cho rằng con không nghiêm túc, bố cho rằng con không cố gắng hết sức, bố cho rằng chắc chắn con nên có trình độ cao hơn, bố còn cho rằng con nên là một thiên tài.”

“Chỉ vì bố cho rằng con không nghiêm túc sao?” Bố cậu tức tới nỗi giọng nói cũng run rẩy, “Tại sao con lại không dám nói thành thích thi thử lần một lần hai cho bố mẹ? Thực sự chỉ vì bố cho rằng thôi sao?”

“Tại sao con lại phải nói với bố mẹ?” Đinh Tễ nói, “Cho dù con thi được hạng nhất thành phố bố mẹ cũng nhất định sẽ nói đáng lẽ con phải được hạng nhất tỉnh, tại sao bố mẹ lại không dám thừa nhận, kỳ thực con vĩnh viễn cũng sẽ không thể đạt được tiêu chuẩn bố mẹ cảm thấy con nên đạt được? Tại sao bố mẹ lại không chịu thừa nhận, bố mẹ đang ép buộc con chứng minh bản thân mình là một thiên tài?”

Hôm nay mẹ cậu về xe ngồi, để lại bố cậu cãi nhau với cậu, Đinh Tễ cảm thấy đây chính là sai lầm của hai người họ, luận tài ăn nói và tranh luận, mẹ cậu vẫn mạnh hơn một chút, bố cậu thường thường chỉ nói mấy câu là có thể bị cậu ép lại.

Lúc này sẽ không nói ra được lời nào nữa.

“Trước khi bà nội xuất viện, mỗi ngày con đều sẽ tới đây.” Đinh Tễ nói, “Từ lúc sáu tuổi con đã tự làm chủ việc của mình, mười mấy năm lớn lên như vậy, bây giờ con cũng vẫn như vậy…..”

“Bây giờ không được!” Bố cậu đột nhiên rống lên, “Bây giờ phải có người quản! Phải do bố mẹ quản! Con là con của bố! Mười mấy năm nay lớn lên không có quy củ gì đã quen rồi sao!”

“Con là con của bố?” Đinh Tễ cười nói, “Bố có biết con thay cái răng đầu tiên lúc mấy tuổi không? Bố có biết lần đầu tiên con đánh nhau với bạn ở trường mẫu giáo là vì sao không? Bố có biết bài hát đầu tiên con biết hát là gì không? Bố….”

Nói tới một nửa Đinh Tễ dừng lại, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì.

“Bố không cần biết những thứ này!” Bố cậu ngắt lời cậu, giọng nói có hơi mất khống chế, “Bây giờ con cần phải biết con đường của con! Phương hướng của con! Con cần phải biết con đang lãng phí….”

Có người đi ra từ phòng bệnh bên cạnh, nhìn hai người.

“Anh, anh về trước đi, Tiễu Tễ ở đây em nói chuyện với nó.” Chú cậu cũng đi ra, kéo lấy Đinh Tễ đi vào phòng bệnh của bà.

“Con biết! Là bố mẹ không biết!” Đinh Tễ vùng vẫy, trừng mắt nhìn bố cậu, “Mười mấy năm đều chưa từng làm bố, bây giờ đột nhiên muốn làm cho thỏa nguyện? Bố nhận nuôi con trai cũng không nhẹ nhàng như vậy! Bố…..”

Đinh Tễ còn chưa nói xong.

Bố cậu đã vung tay tát một cái lên mặt cậu.

Tiếng ù tai che lấp âm thanh đằng sau.

Chú cậu đi qua đẩy bố cậu, vừa nói gì đó vừa đẩy ông về phía thang máy, bố cậu chỉ vào cậu, miệng đang giật, nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì.

Trong tiếng ù ù bên tai Đinh Tễ nhìn thấy một màn không tiếng động trước mắt.

Mãi cho tới khi chú cậu kéo bố cậu vào trong thang máy, cậu mới xoay người bước đi chậm rì vào phòng bệnh.

Khi nhìn thấy bà nội, cậu nặn ra một nụ cười.

“Không sao.” Cậu nói.

Nhưng cậu lại không nghe thấy giọng của chính mình.

Bà nội thoạt nhìn rất bình tĩnh, khẽ cười vẫy tay với cậu, cậu đi qua đó ngồi xuống.

Bà nội vươn tay vuốt ve mặt cậu.

Trừ cảm giác nóng rát, cậu không cảm thấy gì khác, bà nội chạm vào đâu cậu cũng không biết.

Bà nội cũng không nói chuyện, qua mấy phút sau, tiếng ù ù bên tai biến mất, cậu mới hắng giọng, nghe thấy tiếng chuông gọi y tá của phòng bên cạnh.

“Tính tình của cháu giống ai vậy?” Bà nội nói.

“Giống bà,” Đinh Tễ nói, “Không phải ông thường hay nói, giống bà, vừa cứng vừa dễ bị kích động.”

“Cháu có đánh bố cháu không?” Bà nội hỏi.

“Không, chú đẩy ông ấy ra rồi.” Đinh Tễ lại thở dài.

“Sao nào, còn rất tiếc nuối nhỉ?” Bà nội vỗ vỗ bàn tay cậu, “Không đẩy ra cháu còn muốn đánh bố cháu sao?”

“Bà nội, bà được đấy.” Đinh Tễ cười lên, trên mặt đau rát, cậu méo miệng, “Sốt rồi vẫn còn có thể đào hố bẫy cháu?”

“Vậy hai người ở bên ngoài vừa đánh vừa cãi,” Bà nội nói, “Cũng không sợ bà lo lắng bốc hỏa sao.”

“Cháu không nhịn nổi,” Đinh Tễ cau mày, “Cháu cũng không biết tại sao mấy lời kia lại vòng đổ lên đầu cháu, từ lúc cháu bắt đầu có bố mẹ, dường như cháu đã biến thành một thiên tài cam chịu lãng phí cuộc sống….rốt cuộc bọn họ thực sự cảm thấy cháu là thần đồng, hay là muốn có một thần đồng?”

Đinh Tễ cúi đầu, sửng sốt một lát rồi nằm úp xuống giường bệnh.

“Khóc đi,” Bà nội nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, vuốt mấy cái lại đổi sang vỗ về bờ vai cậu, “Chú của cháu vào rồi kìa.”

Đinh Tễ không lên tiếng, vùi mặt vào trong chăn.

“A….đúng là khóc không ra nước mắt.” Lâm Vô Ngung nằm trên gường, ôm bụng, “Không ngờ rằng tao cũng có ngày hôm nay.”

“Hứa Thiên Bác nói lát nữa mang túi chườm nóng tới cho mày,” Trần Mang đẩy cửa đi vào trong ký túc, “Tao đã hỏi mấy phòng ký túc rồi, chỉ mỗi nó có.”

“Trong cái mùa ve đã kêu mà có thể tìm được túi chườm nóng trong ký túc xá nam đúng là không tồi.” Lưu Tử Dật nằm bò ra bàn làm đề.

“Rốt cuộc mày nghĩ thế nào vậy,” La Xuyên nói, “Có nóng hơn nữa cũng không tới mức phải ăn nhiều kem thế chứ.”

“Mấu chốt là về rồi còn có thể ăn thêm nửa quả dưa hấu.” Trần Mang nói, “Còn không ăn cơm.”

“Đúng vậy,” Lâm Vô Ngung trở mình, “Tao còn chưa ăn cơm…”

Anh cũng không nghĩ kỹ, rõ ràng là khi nạp xe điện trong siêu thị nhiều đồ ăn như thế, anh lại nhất định mời Đinh Tễ ăn thêm một hộp kem.

Hứa Thiên Bác cầm túi chườm nóng vào trong phòng ký túc của bọn họ, đưa cho Lâm Vô Ngung nói: “Chườm một lát đi.”

“Cảm ơn nhé,” Lâm Vô Ngung vén áo lên nhét túi vào, mới một giây lại lấy ra, “Sao lại nóng như vậy…..”

“Mày phải chườm qua lớp áo,” Hứa Thiên Bác nói, “Không nóng mấy phút thì không có tác dụng.”

Lâm Vô Ngung đặt túi chườm nóng lên bụng mình cách lớp áo và chăn: “Nếu như nhà ăn có thể giao đồ ăn thì tốt rồi.”

“Có thể giao thì cũng không giao được,” Hứa Thiên Bác nói, “Đã mấy giờ rồi.”

“Hình như là tao đói quá nên chảy mồ hôi,” Lâm Vô Ngung đưa bàn tay đang đặt trên bụng tới trước mắt mình xem thử, có chút kinh ngạc, “Đều là mồ hôi?”

“Vậy sao?” Mấy người ở ký túc xá sửng sốt, đều ngó lại.

“Trên mặt mày cũng không có mồ hôi mà?” Trần Mang vuốt lên đầu anh.

Lâm Vô Ngung sửng sốt hai giây, xách túi chườm trên bụng lên: “Hứa Thiên Bác?”

Hứa Thiên Bác nháy mắt phản ứng lại, vừa cười vừa nhanh chóng lùi về sau: “Không phải chứ! Bị rỉ hả? Tao không biết! Thật đấy! Có lẽ là để lâu quá rồi không dùng?”

“Thảm quá rồi,” Lâm Vô Ngung xách theo túi chườm nóng xuống giường, “Thôi bỏ đi, đau chút thôi, đã lâu lắm rồi tao chưa bị ốm.”

Đã mấy năm rồi chưa bệnh, cũng không bị cảm cúm, có lẽ đây chính là điều duy nhất mà anh khiến bố mẹ vừa lòng.

Thân thể của anh rất tốt.

Mấy người trong ký túc lại khôi phục trạng thái ôn tập, anh ra ngoài đi trên hành lang.

Cả dãy ký túc đều sáng đèn, ký túc xá nữ lớp mười hai phía đối diện cũng sáng đèn.

Nhìn thoáng qua có loại cảm giác bức bách, nhiều người đang cố gắng như vậy, mày lại dám không cố gắng sao? Nhưng đổi phương hướng khác lại cảm thấy kiên định, không phải một mình mày đang cố gắng, còn rất nhiều người đang cố gắng cùng mày mà.

“Ăn không?” Hứa Thiên Bác đi qua, trong tay cầm một hộp không biết là hộp gì.

“Ăn.” Lâm Vô Ngung trả lời xong mới nhận lấy hộp xem là thứ gì.

“Bánh đậu xanh.” Hứa Thiên Bác nói, “Phòng ký túc tao toàn đồ ăn vặt, chỉ có thứ này mới thể lấp đầy bụng.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung vùi đầu bắt đầu ăn, “Mày không cần phải tiếp tao đâu, về học bài đi.”

“Có phải mày đã chuyển từ trong nhà ra không?” Hứa Thiên Bác dựa vào bên lan can, “Chuyện lớn thế này mà không nói với tao, có phải là không coi tao là bạn nữa?”

“………Ai nói với mày?” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Đoán thôi, buổi chiều tao sang phòng bọn mày mượn ổ cắm dài, tủ đựng đồ linh tinh của bọn mày đều bị dọn ra để hành lý của mày,” Hứa Thiên Bác nói, “Mày trọ ở trường ba năm, trước giờ chưa từng mang nhiều quần áo tới trường như vậy.”

Lâm Vô Ngung lại ăn một miếng bánh đậu xanh, không nói gì.

“Là vì chuyện ở sân thượng hôm ấy sao,” Hứa Thiên Bác hỏi, “Tao nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật gật đầu.

“Được rồi.” Hứa Thiên Bác lại thở dài một hơi, “Ra ngoài thì ra ngoài, cũng không có chuyện gì lớn cả, coi như đi học đại học trước….có gì cần giúp đỡ thì mày cứ nói.”

“Tao hết tiền rồi.” Lâm Vô Ngung nhíu mày.

“Tao có,” Hứa Thiên Bác vuốt điện thoại, “Chuyển cho mày mấy trăm trước, ngày mai tao….”

Nói tới một nửa, động tác của cậu dừng lại, quay đầu cười với Lâm Vô Ngung: “Suýt nữa bị mày lừa tiền rồi! Tao từng nhìn thấy số dư tài khoản của mày!”

“Cảm ơn, thật đấy.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ vai cậu.

Lại đứng trên hành lang mười mấy phút nữa, Hứa Thiên Bác quay về ký túc, tiếp tục đi ôn tập.

Lâm Vô Ngung đặt miếng bánh đậu xanh nhỏ nhất vào trong miệng.

Thứ này ăn ngon thật, nhưng mà ngọt quá, cũng không xem trọng cổ họng, bây giờ anh muốn tìm một ít muối để ngậm….

Ờ, còn muốn ăn đồ nướng nữa.

Nếu không phải vì hôm nay khi anh mang dưa hấu về cảm thấy dạ dày không thoải mái, anh nhất định sẽ đi đường vòng tới quán nướng rồi mới về ký túc.

Bởi vì không ăn nướng, cho nên bụng anh đói không chịu nổi cho nên ăn dưa hấu, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Nếu như biết sớm thì bảo Đinh Tễ mời anh ăn một bữa, để bồi thường bị người ta mắng cả một quãng đường một trăm mét.

Nhớ tới Đinh Tễ….anh lấy điện thoại ra.

Từ khi có Đinh Tễ, khoảnh khắc của anh trở nên náo nhiệt hơn, có đôi khi đang ôn tập anh mở ra xem, có thể thoải mái một khoảng thời gian dài.

– Tôi muốn làm việc lớn.

– Bắt đầu rồi!

– Đèn của cao ốc XX thoạt nhìn giống như trong phim kinh dị, như được nhuộm máu, thiết kế này tên là gì vậy.

– Rong biển mà thức ăn ngoài tặng kèm ngon thật.

…..

Lâm Vô Ngung lại thở dài, không biết người này đang làm gì, nửa tiếng đồng hồ có thể gửi bảy tám tin khoảnh khắc, có phải là việc bán dưa hấu ở chợ không được tốt cho nên mới nhàn rỗi như vậy.

Lâm Vô Ngung để điện thoại vào trong túi, khi chuẩn bị quay lại kí túc nghỉ ngơi, điện thoại để trong túi lại rung lên.

Lâm Vô Ngung lấy ra xem thử.

Không biết có phải là Đinh Tễ rảnh tới một cảnh giới nhất định nào đó không, cậu gửi một tin cho anh.

– Lâm Vô Ngung, tại sao cậu lại cảm thấy mình là học thần?

Nếu như đổi thành một người khác, Lâm Vô Ngung sẽ trực tiếp quy tin nhắn này vào loại tin nhắn khiêu khích nhàm chán rác rưởi, sẽ không nhìn nhiều thêm một lần.

Nhưng Đinh Tễ chắc chắn không phải là khiêu khích.

Ngược lại là hoang mang.

Anh cũng không đoán nhiều, cậu hỏi thế nào, tôi trả lời lại thế ấy.

– Bởi vì tôi chính là học thần.

Đinh Tễ nhìn tin nhắn mà Lâm Vô Ngung trả lời lại, lý do này đơn giản thô bạo mà tự tin.

– Vậy học thần, cậu cảm thấy tôi có thông minh sao?

Sau khi Đinh Tễ gửi tin nhắn lại muốn thu về, câu hỏi này rất giống một đứa ngốc.

Cậu không biết tại sao bản thân mình lại đột nhiên nói với Lâm Vô Ngung chuyện này, cậu lo rằng Lâm Vô Ngung sẽ cảm thấy cậu uống say rồi.

Nhưng dường như Lâm Vô Ngung lại không cảm thấy vậy, còn trả lời rất nhanh.

– So với thông minh bình thường thì cậu thông minh hơn nhiều.

Đinh Tễ còn đang tự hỏi thông minh bình thường là ở mức nào, Lâm Vô Ngung lại gửi tới một tin.

– Nếu không thì tôi cũng sẽ không khuyên cậu tìm việc để làm.

– Nhưng mà cậu lại đi bán dưa hấu….tôi cũng rất??

Đinh Tễ cắn bút, lắc lên lắc xuống, vốn đang cân nhắc lời của Lâm Vô Ngung, khi nhìn thấy tin này, cậu không nhịn được, cười tới mức bút rơi xuống đất rất lâu rồi cũng không nhặt lên.