Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 1




Hôm nay trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây.

Đúng là thời tiết tốt.

Lâm Vô Ngung dựa vào bên cạnh lan can, cúi đầu viết chữ soàn soạt lên trang vở.

Bốn phía là tiếng người nói ồn ào, không ít giáo viên và học sinh đang đứng trên sân thượng dựa vào bên cửa cầu thang, máy quay đang quay nữ sinh đang đứng trên sân thượng gào hét, phía dưới sân thượng vây lại chật như nêm, mọi người cùng hơi ngửa đầu.

Có lẽ đây chính là lần hoạt động được học sinh hoan nghênh nhất của hội học sinh tổ chức trong năm nay.

“Đồ ăn trong căn tin của trường chúng ta thực sự rất ngon! Đồ ăn tuyệt đối là ngon nhất toàn thành phố!” Nữ sinh hét.

Dưới sân thượng tiếng vỗ tay rào rào, Lâm Vô Ngung cúi đầu cười cười.

“Còn phải ghi chép lại sao?” Phó chủ nhiệm ban tuyên truyền của hội học sinh đi qua, nhìn thấy anh đang ngẩn người, “Hội học sinh đã mời người tới quay phim rồi mà, sao vẫn còn….vậy có phải tôi cũng nên ghi chép một chút hay không?”

“Hả?” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Ờ, cậu cũng ghi chép một chút đi, dù sao cũng là lần đầu tiên trường chúng ta tổ chức hoạt động này, còn rất ý nghĩa nữa.”

Phó chủ nhiệm vừa mới nhận chức, làm việc vô cùng nghiêm túc, nghe anh nói như vậy, lập tức gật đầu, lấy quyển sổ nhỏ mang theo bên người ra.

Ngây ngốc nhìn trang giấy trắng một lúc, cậu ta nhích người lại gần Lâm Vô Ngung, “Cậu là….”

“Đừng nhìn của tôi.” Lâm Vô Ngung lấy kính mắt trong túi áo ra đeo lên, “Ghi chép từ nhiều góc độ càng toàn diện.”

“Đúng!” Phó chủ nhiệm giật mình, cúi đầu cắn môi bắt đầu bế tắc.

Lâm Vô Ngung cúi đầu, tiếp tục viết lên vở.

Buổi chiều muốn ăn mì sốt, phải cho nhiều dầu.

Tốt nhất là mỡ heo.

Mỡ heo.

Bản ghi chép nhiều góc độ còn chưa viết xong, Lâm Vô Ngung nghe được giọng của một nữ sinh từ phía trước truyền tới: “Hay là em…không lên nữa, đột nhiên em lại thấy sợ, không, là đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, em không dám lên đó nói.”

Khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hội trưởng hội học sinh Lý Doanh cười cười vỗ vai nữ sinh: “Không sao, không sao, không dám lên cũng không sao, để bạn khác lên trước là được rồi, em cứ từ từ.”

Tuy rằng chuyện đứng trên sân thượng gào hét này cũng phải xếp hàng, nhưng tâm tình hoàn toàn khác với khi xếp hàng mua trà sữa.

Nếu như xếp hàng mua trà sữa có ai chen vào đầu, tuy rằng những người ở đằng sau không mở miệng, tâm lý cũng mắng người chen hàng thành trứng thối hay mọc lông xanh, trường hợp này thì không giống vậy, nếu như phía trước thêm một người, người chưa chuẩn bị ở đằng sau có thể thở phào một hơi.

Nhưng phía dưới cũng không còn bao nhiêu người nữa rồi, còn đột nhiên thiếu đi một người, mấy học sinh đang xếp hàng đợi lên trên đột nhiên đều quay đầu qua nhìn Lý Doanh, tất cả đều sững sờ.

Nữ sinh đang đứng ở trên sân thượng hét rằng mấy chị ở nhà ăn đừng rung muỗng khi múc thức ăn, đang hét mấy câu kết, lập tức sẽ xong ngay, trong bầu không khí nóng rực thế này, người đằng sau mà không nối tiếp được sẽ rất nhạt nhẽo, sẽ lúng túng.

“Để tôi đi cho.” Lâm Vô Ngung khép quyển vở lại, tùy tiện nhét vào túi quần đằng sau.

“Được.” Lý Doanh không nghĩ ngợi gì đã gật đầu, cũng không hỏi xem anh muốn nói gì, dù sao là học thần, để anh lên hét một bài luận văn có lẽ cũng không thành vấn đề.

Từ lan can nơi Lâm Vô Ngung đang đứng tới vị trí nói ở sân thượng, có lẽ khoảng mười sáu bước, khi anh đi qua đó còn không biết mình muốn nói gì.

Nói gì đây?

Cho tới khi đứng trên sân thượng, anh nhìn thấy Hứa Thiên Bác đang đứng ở bên cạnh một thân cây ngửa đầu nhìn lên trên.

Lâm Vô Ngung đẩy gọng kính, tay chống lên lan can sân thượng, cười cười với bên dưới.

Khi cơn gào thét của các nữ sinh ở bên dưới qua đi, anh mới mở miệng: “Chào buổi chiều, tôi là Lâm Vô Ngung.”

Đối với Lâm Vô Ngung mà nói, trong phạm vi có thể khống chế của anh, rất nhiều lúc liều lĩnh chính là một loại cảm giác sung sướng, ví dụ như bây giờ.

Khi camera bên cạnh sắp chán ghét khuôn mặt anh tới nơi, anh mới cúi đầu hắng giọng.

“Kỳ thực tôi không nghĩ tới việc ngày hôm nay tôi sẽ đứng ở đây, nói chuyện với đông người thế này.”

Âm thanh dưới sân thượng dần dần giảm xuống.

Tuy rằng việc đứng ở đây nói chuyện không nằm trong kế hoạch của anh, tuy rằng một giây trước khi đứng lên đây anh vẫn còn chưa xác định được mình muốn nói gì.

“Những lời này, tôi đã nhịn ở trong lòng mình rất lâu rồi, tôi muốn nói ra, vì bản thân mình, cũng vì những người giống như tôi.

Nhưng một khi đã mở miệng, từng chữ nói ra lại giống như đã tập diễn mấy trăm lần.

“Có một người mà tôi rất thích, có thể cậu ấy biết, cũng có thể cậu ấy không biết, nhưng không quan trọng,” Anh ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn rõ ràng ổn định như trước, “Tôi sẽ không nói với cậu, tôi thích cậu, nhưng tôi sẽ nói với mọi người, tôi thích con trai.”

Bốn phía xung quanh trở nên im lặng, camera cũng sững lại, anh quay phim lộ ra nửa khuôn mặt từ phía sau máy quay.

Rất nhiều sự việc Lâm Vô Ngung đều có sự tự tin một trăm phần trăm hoặc là mua một tặng một thành hai trăm phần trăm tự tin. Nhưng trong nháy mắt khi bốn phía xung quanh trở nên im lặng, anh vẫn có chút căng thẳng.

Anh chỉ cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn xuống khuôn mặt Hứa Thiên Bác.

Sau đó là một tràng huýt sáo.

Tinh thần căng thẳng của Lâm Vô Ngung đột nhiên buông lỏng, khó khăn thở nhẹ ra một hơi.

Sau đó anh còn nói một chút nữa, một câu hay là hai câu, nhưng anh cũng chẳng nhớ, dù sao khi cần cũng có thể nhớ ra.

Chuyện anh bằng lòng nhớ lại đều có thể nhớ lại từng chút một, cho dù là bao lâu.

Rời khỏi lan can sân thượng, anh nghe được Lý Doanh thấp giọng nói nhỏ: “Không có cá! Cậu giỏi quá.”

Khi xuống cửa cầu thang lên sân thượng anh đụng phải thầy Lâm chủ nhiệm, năm nay thầy Lâm còn chưa tới bốn mươi, lại cùng họ, cho nên Lâm Vô Ngung vẫn luôn gọi thầy là anh.

“Có lên kế hoạch trước không?” Thầy Lâm chắn trước mặt anh.

“Không có,” Lâm Vô Ngung trả lời, “Bước lên nói mấy câu còn cần phải dự tính trước sao.”

“Mấu chốt là nội dung ấy.” Thầy Lâm cười cười.

“Cũng không.” Lâm Vô Ngung nghĩ một lát, “Liệu có ảnh hưởng gì tới anh không?”

“Có thể có ảnh hưởng gì tới tôi được.” Thầy Lâm nói.

“Vậy là được rồi,” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói, “Em có thể đi trước không? Em đói rồi.”

“Đi đi đi.” Thầy Lâm khoát tay với anh.

Lâm Vô Ngung chạy nhanh như chớp từ cầu thang xuống dưới, về ký túc xá trước.

Ký túc xá bốn người, trừ anh là người trong hội học sinh phải đi tới sân thượng, ba người còn lại đều ngồi gục bên bàn học, nghe thấy có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên.

“Hoạt động kết thúc rồi?” Lưu Tử Dật ngẩng đầu lên hỏi một câu.

“Nhanh vậy sao?” Trần Mang vùi đầu vào trong sách, “Tao cứ nghĩ phải tới lúc tan học cơ?”

“Vẫn chưa xong,” Lâm Vô Ngung cởi áo khoác ngoài xuống, vươn tay tháo kính trên mặt Lưu Tử Dật ra, “Mày lại tăng độ hả?”

“Ừ, cái này mà mày cũng nhìn ra được?” Lưu Tử Dật dụi dụi mắt, “Nhìn độ dày sao?”

“Đâu cần phải nhìn độ dày,” Lâm Vô Ngung cầm khăn lau kính Lưu Tử Dật đặt ở góc bàn gần như vạn năm cũng không dùng tới một lần, giúp cậu ta lau kính, “Chỉ nhìn thấy mắt mày lại nhỏ đi thôi.”

“Đậu.” Lưu Tử Dật thở dài.

Mấy người trong phòng đều cười lên.

“Cá, buổi tối mày ăn ở trường hay là ra ngoài ăn?” Trần Mang duỗi thắt lưng, quay đầu qua nhìn anh.

“Muốn ăn cái gì thì nói đi.” Lâm Vô Ngung lau xong kính cho Lưu Tử Dật, thấy con ngươi của cậu ta nhìn anh nháy mắt co lại còn một nửa.

“Mày xem làm sao thì làm.” Trần Mang xoa xoa bụng, “Tao ăn không mất tiền là thỏa mãn rồi.”

Lâm Vô Ngung đổi áo khoác, khi chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, Trần Mang lại hỏi với theo một câu: “Tối nay mày có về trước tiết tự học không?”

“Tao?” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ mình.

“…..Coi như tao chưa nói gì đi,” Trần Mang chắp tay với anh, “Mày chính là người không cần học tự học buổi tối.”

Lâm Vô Ngung đóng cửa ký túc lại, còn chưa đi tới cầu thang, di động kêu lên một tiếng, có tin nhắn gửi tới.

Anh không vội xem ngay, tuy rằng điện thoại của anh từ sáng tới tối rất nhiều tin nhắn, nhưng âm thanh kêu lên lúc này, anh gần như có thể lập tức đoán ra là ai.

Giác quan thứ sáu lại giành đất diễn như vậy.

Từ lúc anh nói xong ở sân thượng tới bây giờ là mười lăm phút, theo như hiểu biết của anh về Hứa Thiên Bác, từ lúc phản ứng lại tới lúc do dự gửi tin nhắn tới, cũng tương đối vào khoảng thời gian này.

Dựa vào tốc độ xử lý loại chuyện này, cũng coi như thuộng dạng nhanh nhẹn dứt khoát.

Lâm Vô Ngung thừa nhận bản thân mình bây giờ không dám xem tin nhắn này.

Anh tới cửa hàng tạp hóa, mua một cây kem gặm, tự an ủi bản thân.

Xung quanh trường học không có quán mỳ sốt nào ngon cả, mỳ sốt ngon nhất trong nhà, là do bố anh làm.

Nhà anh cách trường học không xa, nói chính xác hơn là rất gần, gần tới mức bố mẹ anh đều đoán được anh trọ ở trường là vì muốn rời khỏi nhà.

Nhưng mà hôm nay anh thực sự có chú nhớ nhung món mỳ sốt, người không tới lúc cần lấy quần áo thì không về nhà như anh, đứng mấy phút ở cổng trường sau đó xoay người đi lên con đường về nhà.

Đi được mấy bước, anh lấy điện thoại ra, cúi đầu mở wechat.

Tiếp theo lại nhanh chóng mở ký hiệu ‘1’ màu đỏ ở trên cùng.

‘Học thần trâu bò! Cho dù mày thích nam hay là nữ, tao đều là bạn tốt nhất của mày.’

Ngón tay nâng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng cũng không ấn xuống, nhanh tay tắt màn hình điện thoại, nhét vào trong túi áo.

Đi vào trong khu nhà, anh mới đột ngột dừng lại.

Lúc này anh mới bắt đầu cảm giác như hô hấp của mình có chút không thông thuận.

Kỳ thực anh không nên bất ngờ, nếu như Hứa Thiên Bác có thể đoán ra được người mà anh nói là ai, vậy câu trả lời kia nhất định phải xuất hiện.

Khi nhận được tin nhắn, thậm chí anh còn đã đoán được tương đối nội dung trả lời, ôn hòa nhưng quyết đoán, không làm tổn thương người khác, cũng không cho bất cứ con đường dư thừa nào.

Chẳng qua khi anh đứng bên sân thượng, dồn hết tâm trí không suy nghĩ tới điều “nếu như” này mà thôi.

Mà trước mắt do xem nhẹ sự dồn hết tâm trí lại làm cho anh đột nhiên cảm nhận được, bản thân vẫn đánh giá cao năng lực thừa nhận của mình.

Có chút khó chịu.

“Sao hôm nay lại về nhà?” Âm thanh đằng sau truyền tới ngắt đứt tiến trình chuẩn bị bước thêm một bước tự đau lòng bản thân của Lâm Vô Ngung.

“Con muốn ăn mỳ sốt.” Anh quay đầu qua, nhìn thấy người mẹ đang xách một túi thức ăn của mình.

“Sao sắc mặt con lại tệ thế?” Mẹ anh vừa nhìn thấy sắc mặt anh, lập tức bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm anh, “Ốm rồi sao? Con không thoải mái ở đâu hả?”

“Con không.” Lâm Vô Ngung đưa tay nhận lấy thức ăn trong tay mẹ, đi về phía trước.

“Vậy là tốt rồi,” Mẹ anh bước theo anh, “Muốn ăn mỳ sốt cũng không cần về nhà sớm như vậy chứ, cũng không mang theo tài liệu ôn tập, tối nay con không dự định đọc sách hả?”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Vâng hùng hồn như vậy?” Mẹ anh cau mày, “Không phải con cảm thầy người khác khen con một câu học thần thì con chính là học thần đấy chứ? Con người phải đối diện hiện thực, cũng phải đối diện với bản thân mình, nếu như con thực sự là học thần, tại sao từ nhỏ tới lớn cũng không dám vượt hạng nhất? Tại sao không dám cam đoan bản thân mình có thể giành điểm tối đa? Tại sao lại không dám…..”

“Mẹ,” Lâm Vô Ngung quay đầu, ngón tay trỏ đặt thẳng bên môi, nhỏ giọng nói, “Xuỵt….mẹ nghe.”

“Nghe cái gì?” Mẹ anh hỏi.

“Nghe con nói.” Lâm Vô Ngung nói.

Mẹ anh chưa lập tức phản ứng được, nhìn anh.

“Con sẽ không vì một câu thông minh của ai mà cảm thấy con là thiên tài, cũng sẽ không vì một câu không thông minh của ai mà cảm thấy mình không ổn, con tự có phán đoán cho mình,” Lâm Vô Ngung nói rất bình tĩnh, tốc độ nói của anh so với tốc độ như súng liên thanh của mẹ anh thì như đang đi bộ, “Còn một chuyện con muốn nói lại với mẹ lần nữa, người còn sống, trừ bỏ con không dám, còn có rất nhiều chuyện là con không muốn.”

“Con…” Mẹ anh tỉnh táo lại, nhíu chặt mày.

“Xuỵt,” Lâm Vô Ngung lại dựng thẳng ngón trỏ, “Nghe.”

“Lại nghe gì!” Mẹ anh tức giận cao giọng lên.

“Nếu như hai chúng ta đều không nói chuyện,” Lâm Vô Ngung nói, “Tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Khi bước vào cửa, bố anh đã bắt đầu làm mỳ sốt trong nhà bếp, mẹ anh về trước anh đang nhíu mày ngồi trên sô pha, Lâm Vô Ngung đi tới phòng bếp, chào hỏi bố anh: “Bố.”

“Đừng có lúc nào cũng đôi co với mẹ con nữa.” Bố anh nói.

“Vâng.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Con đã không còn là trẻ con nữa rồi, là người sắp lên đại học,” Bố anh nói, “Con phải học cách thông cảm cho bố mẹ, hiểu bố mẹ….”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung lại trả lời.

Thật ra bố mẹ anh có thể làm được tới mức này, hai bên đều có thể thông cảm, thấu hiểu đối phương.

Bởi vì bọn họ là một đôi vợ chồng có cùng mẫu thuẫn rối rắm.

Lâm Vô Ngung xoay người đi vào phòng của mình.

“Mở cửa sổ phòng anh con ra một chút cho thoáng khí.” Mẹ anh nói.

“Vâng.” Bước chân Lâm Vô Ngung hơi dừng lại, đi vào trong căn phòng ở bên cạnh phòng mình.

Mở tất cả cửa sổ ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi, quay lại phòng mình khóa chặt cửa, nằm trên giường.

Mỳ sốt hại người.

Tham ăn hại người.

Nếu như không ăn mỳ sốt….lúc này nên ăn gì đây?

“Mỳ tương nhé?” Khuôn mặt bà nội đột nhiên xuất hiện trước mặt Đinh Tễ.

“Ai, tổ tông của cháu ơi!” Đinh Tễ sợ tới mức đá chân vào mép bàn, làm cho di động đang dựng ở trên bàn rơi xuống đất.

“Bà đang làm gì thế,” cậu vỗ vỗ ngực, “Dọa cháu của bà sợ tới mức nguy hiểm tính mạng thì bà còn xứng đáng với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh không!”

“Có thế thôi mà cũng bị dọa tới xảy ra nguy hiểm thì cháu còn xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh sao?” Bà nội nói, “Đang xem gì đấy? Phim kinh dị hả?”

“Cháu xem mấy thứ đó bao giờ.” Đinh Tễ thở dài, khom lưng nhặt điện thoại lên, từ nhỏ cậu đã bé gan, bà cậu còn luôn tuân theo nguyên tắc lấy độc trị độc, không có việc gì thì dọa cậu một chút, cậu đều cảm thấy qua mấy năm nữa cậu có thể bị dọa biến mất luôn.

Cậu đã xem thước phim tài liệu này mấy ngày nay rồi, các vụ án giết người lớn, những thước phim phóng sự hiện trường hung thủ giết người ngày xưa cũng không bị che, thình lình liền xuất hiện một hình ảnh, đừng nói là xem buổi tối, ngay cả xem vào lúc hoàng hôn cũng cảm thấy có tóc quét qua lưng.

Bị bà cậu dọa như vậy, lúc này cậu không muốn xem thêm nữa, quăng điện thoại qua một bên, đứng dậy duỗi hông: “Ban nãy bà nói ăn gì? Mì tương?”

“Nếu như cháu muốn ăn thứ khác, bà làm cho cháu.” Bà nội đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Cháu muốn ăn sủi cảo.” Đinh Tễ nói.

“Được, lát nữa bà gói cho.” Bà nội gật đầu, nhưng vẫn dứng bên cửa sổ không di chuyển.

“Bà đang nhìn gì thế ạ?” Đĩnh Tễ đi qua đó, đứng bên cạnh bà nội, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.

“Nhà ai có người chết rồi,” vẻ mặt bà nội ngưng trọng cắn móng tay, cúi đầu tính, “Có phải là…..”

Đinh Tễ nhìn thấy dưới tầng bình thường, cũng không nghe thấy chỗ nào có động tĩnh gì, vừa muốn nói sao bà lại bảo nhà ai có người chết, còn chưa kịp mở miệng, có mấy tờ tiền vàng đã bay lên trên vỉa hè.

Cuốn vòng trong gió rồi lại nhẹ nhàng theo gió bay đi.

“Đậu má,” Sau lưng Đinh Tễ tê dại, cậu lập tức xoay người tránh xa cửa sổ, gập tay gãi gãi lưng, “Bà có thể đừng như vậy nữa được không!”

“Bà nội của cháu thần kì không?” Bà nội quay đầu nhìn cậu, cười hỏi.

“Thần kì cái gì,” Đinh Tễ mặc áo khoác vào, “Bây giờ chú trọng khoa học, bà vẫn còn đùa kểu bà đồng này.”

“Đừng nói bừa!” Bà nội vỗ cái trán cậu, “Linh lắm đấy!”

Đinh Tễ quay đầu, đi tới trước mặt bà nội, nhỏ giọng, vẻ mặt thần bí hỏi: “Bà nội, bà nói thật đi, có phải ban nãy đã có tiền vàng bay qua hay không?”

Bà nội vẻ mặt thần bí nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Rất nhiều tờ.”

Đinh Tễ vừa cười không ngừng, vừa vui vẻ đeo giày chuẩn bị ra khỏi nhà: “Cháu đi dạo một lát.”

“Muốn ăn sủi cảo còn không hòa bột? Không nặn bột? Không lăn vỏ?” Bà nội nói một tràng.

“Cháu không biết viên bột mì, bà lại còn không cho dùng dao cắt.” Đinh Tễ nói.

“Không làm nhân bánh? Không đun nước?” Bà nội lại nói.

“Mì tương,” Đinh Tễ đỡ khung cửa, “Bây giờ cháu muốn ăn mì tương.”

“Thằng nhóc thối này, không sai gì được, lát nữa cô Hai tới đây, bảo cô giúp bà là được.” Bà nội cúi đầu bắt đầu bấm đốt ngón tay.

“Không phải cô Hai ngày mai mới tới sao ạ?” Đinh Tễ nói.

“Hôm nay tới,” bà nội bấm đốt ngón tay xong, vừa ngẩng đầu, lông mày đã nhếch lên, “Lập tức tới.”

Đinh Tễ xuống dưới, chạm mặt dì Hồ đang đi lên tầng, cậu chào hỏi: “Dì Hồ, dì bị cảm ạ?”

“Ừ, sáng nay trúng gió,” dì Hồ đáp lời, đợi khi cậu xuống xong cầu thang tầng này rồi, bà mới giật mình bám lan can hỏi một câu, “Làm sao mà cháu biết được?”

Đinh Tễ cười cười không nói gì.

“Học được của bà cháu không ít….” Dì Hồ cảm khái, “Làm sao mà biết được nhỉ?”

Đinh Tễ lại thở dài, dì dễ lừa quá, chẳng qua khi cậu đứng bên cửa nói chuyện với bà nội nghe thấy tiếng dì Hồ ho khụ khụ, còn có tiếng thở dài mang theo giọng mũi nặng nề.

Nhưng mà bà nội có đôi khi rất thần kì, khi cậu đi ra khỏi hành lang đã chạm mặt cô Hai.

“Cô Hai, có phải cô đã nói với bà nội là sắp tới không?” Đinh Tễ lập tức hỏi một câu.

“Không, hôm nay cô có việc đi ngang qua, vốn đã nói là ngày mai cơ.” Cô Hai nói, “Đã qua rồi thì tới đây luôn.”

“Vậy sao bà lại biết cô tới nhỉ?” Đinh Tễ hỏi.

“Bấm ngón tay tính.” Cô Hai nói, “Trong nhà chỉ có cháu học được của bà nhiều nhất thôi, cháu còn hỏi cô?”

Đinh Tễ cười cười, cúi đầu bấm đốt ngón tay trái.

“Tính được gì rồi?” Cô Hai cười đi lên trên.

“Trong vòng một tuần cháu sẽ có hoa đào.” Đinh Tễ nháy mắt.

~~~~~~~~~~~~~~

Từ Ngung (隅-yú) trong tên của bạn Lâm Vô Ngừng (林无隅) đồng âm với từ cá (鱼-yú). Nên mọi người hay gọi bạn là cá, Vô Ngung = Vô Ngư = Không có cá.