Kiều Nam

Chương 55




Thời gian thấp thoáng trôi qua, thôn Sơn Giang theo đó cũng có những sự thay đổi mới.

Trong thôn có một ngôi trường mới hoàn thành dành cho học sinh cấp tiểu học.

Mới đầu còn khó khăn trong việc động viên các em đi học, chỉ có một số ít các em thật sự muốn đến trường, nhưng sau một quãng thời gian các em khác cũng muốn đến trường như các bạn nên số lượng cũng nhiều hơn. Thêm vào đó là đến từ suy nghĩ riêng của các vị phụ huynh, vì họ thấy việc con cái đi học rất có mặt mũi nên ai ai cũng muốn cho con cái trong nhà đi học hết.

Bởi học phí rất thấp, còn được hỗ trợ ăn một bữa trên trường, các vị phụ huynh nghĩ đi nghĩ lại thấy việc cho con đi học rất rất tốt và rất hài lòng. Giải quyết luôn vấn đề bữa ăn cho con cái khi đến trường học, càng nghĩ càng thấy hài lòng.

Học phí không nhiều lắm, bọn họ có thể hoàn toàn trả được. Vả lại nhà trường đang khuyến khích các em vùng sâu vùng xa đến trường đi học, nên nếu nhà ai có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn còn có thể cho học miễn phí và nhận trợ cấp từ nhà trường nữa.

Vấn đề số lượng đi học của học sinh đã giải quyết. Tiếp theo chính là ai sẽ là giáo viên đến dạy nơi nông thôn xa xôi hẻo lánh?

Ở thành phố, thị trấn ít ai chịu từ bỏ nơi cũ mà chạy đến nơi vùng sâu vùng xa để dạy.

Lương chẳng được bao nhiêu, còn chẳng thể đứng ngang hàng với các đồng nghiệp trên thành phố hoặc thị trấn. Bọn họ cảm thấy, việc từ bỏ chức vụ giáo viên trên thành phố rồi chạy đến nơi thôn sơn nghèo khó dạy học là một việc rất không đáng mặt mũi. Vì lẽ đó mà hầu như ai cũng từ chối đến thôn Sơn Giang làm giáo viên.

Đinh Quân Ngọc - một người đàn ông trưởng thành vừa có tài vừa có tiền, sống trong nhung lụa từ bé, lớn thì có công việc an nhàn với chức vụ khá cao, thế mà lại chủ động đến nông thôn để làm một ‘giáo viên tầm thường’ mà trong tổ giáo viên hay ‘trêu đùa’ bên môi.

Rồi sau đó cũng có thêm hai người trẻ tuổi một nam một nữ cũng xung phong xuống thôn Sơn Giang để đi dạy.

Vậy nên vấn đề ai sẽ là người đi dạy ở thôn Sơn Giang đã được giải quyết. Dù giáo viên không nhiều, nhưng từng này cũng vừa đủ rồi.

Lúc đến thôn, Đinh Quân Ngọc có mở lời hỏi ý Cẩm Tiêu có thể dạy học cho bọn trẻ không? Mỗi tháng anh sẽ trả lương đầy đủ.

Cẩm Tiêu suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý. Đinh Quân Ngọc thở phào, bắt tay với Cẩm Tiêu.

Vậy là đã giải quyết xong xuôi chuyện trường học, học sinh và giáo viên.

Thời gian lại trôi qua nửa năm.

Thôn Sơn Giang bắt đầu có những thay đổi, ngôi nhà mới, xinh đẹp bắt đầu xuất hiện từng căn một. Con đường nhựa sau nửa năm vẫn sử dụng tốt. Thôn dân cũng nhiều dân thêm, nhiều hộ gia đình, nhiều trẻ con hơn.

Nhà Giản Húc Cẩm Tiêu đã sửa sang lại cho mới, xây thêm một đình viện bên hông nhà chính. Nơi đó có hồ nước nuôi cá và trồng hoa sen, đình viện khá lớn để một bộ bàn ghế bằng gỗ.

Sân vườn sau nhà cũng mở rộng thêm một chút, trồng toàn là rau dưa củ cải.

Cây vải trồng trong nhà đã lớn hơn rất nhiều, không biết sang năm có nở hoa bung trái không?

Trời chiều, có áng mây trắng bay bay trên bầu trời xanh thẳm, nó chuyển động không nhanh không chậm, rồi hiện lên khung trời đỏ thẫm bên dưới.

Đinh Quân Ngọc đến nhà Giản Húc để tìm Cẩm Tiêu về vấn đề học sinh vắng học trên trường cũng như vấn đề thi học kỳ I vào tháng tới.

Hai người đều ngồi trên ghế vừa lật giấy vừa trao đổi với nhau giữ một khoảng không gần không xa.

Giản Húc thì ngồi bên cạnh Cẩm Tiêu rót trà cho hai người.

Lúc này có tiếng gọi nơi cửa cổng, rồi chớp mắt người đã xuất hiện trong nhà.

Người mới tới khoác áo choàng đỏ cùng mũ trùm cực lớn, chỉ lộ ra viền cằm hơi nhọn cùng đôi môi mỏng nhạt. Trong lòng y có ôm một chậu cây, vạt áo lay động, y bước đến cạnh Cẩm Tiêu giao chậu cây cho cậu.

Đinh Quân Ngọc ngừng bút, đôi mắt đen láy sau cặp kính không khỏi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bóng lưng áo choàng đỏ.

“Chuyện nửa năm trước hai người còn nhớ không?”

Cẩm Tiêu ôm lấy chậu cây xanh mướt đã nở ra nụ hoa, cậu thuận tay chọt nhẹ chiếc lá mềm mại. Giản Húc rót cho Lạp ly trà, Đinh Quân Ngọc thì rời chỗ kéo ghế của mình ra cho Lạp ngồi.

Lạp thấy Đinh Quân Ngọc hành động nhanh nhẹn thì không khỏi liếc nhìn Đinh Quân Ngọc nhiều hơn.

“Còn nhớ.” Giản Húc gật đầu, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, “Nó đã quay lại?”

Lạp vén áo choàng ngồi xuống ghế rồi từ tốn nhấp một ngụm trà, “Ừm, mấy ngày trước có một người biến mất ngoài bìa rừng. Sáng nay ta thăm dò mới phát hiện, người biến mất đó chỉ còn cái xác không lành lặn.”

Ngón tay đang chọc lá của Cẩm Tiêu khẽ giật, cậu đặt chậu cây sang một bên lo lắng hỏi:“Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Đinh Quân Ngọc đứng sau lưng Lạp, nửa gần nửa xa giữ khoảng cách nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người y không rời, lúc nghe thấy vụ thôn dân biến mất và chỉ còn cái xác không lành lặn thì không khỏi rùng mình một cái.

“Tại sao bọn tôi không nghe thấy chút tin tức nào về chuyện này?”

Giản Húc cau mày, đôi mắt sắc bén hơi trầm xuống.

“Là một tên bợm rượu thích lang thang, biến mất mấy ngày không ai quan tâm đâu.”

“Hôm nay phải hành động, nếu trễ mất vài ngày ta sợ thứ xấu xí kia sẽ tìm thêm đồng minh.”

Tìm thêm đồng minh tương đương với việc bọn nó càng hoành hành trắng trợn. Khi nó càng thêm lớn mạnh, thì việc chạy xuống thôn kiếm mồi diệt người là vấn đề không còn xa.

“Hôm, hôm nay luôn sao?” Cẩm Tiêu luống cuống đứng dậy, “Vậy em đi chuẩn bị đồ.”

“Không cần.”

Giản Húc cùng Lạp đồng thời ngăn cản.

Lạp gõ ngón tay chỉ vào chậu cây, “Nhóc Tiêu ở nhà. Chỉ cần ta với nhóc Húc đi là đủ rồi.”

Cẩm Tiêu nghe thấy không những không an lòng mà thấy lo lắng sợ hãi hơn, “Không được. Đi hai người thì quá nguy hiểm.”

Đinh Quân Ngọc đứng một bên nhìn tình hình hai bên rồi cố gắng phân tích bọn họ đang nhắc đến vấn đề gì? Nghe có hơi nghiêm trọng.

Giản Húc vỗ vỗ mu bàn tay Cẩm Tiêu, “Em đừng lo lắng quá, cứ tin vào năng lực Lạp Vu sư đi.”

Lạp gật đầu:“Sẽ không có chuyện gì đâu, nên nhóc ngoan ngoãn ở nhà đi. Ta cần nhóc Húc đi chỉ vì để nhóc dụ thú vật đó ra thôi, còn lại ta sẽ xử được.”

Đinh Quân Ngọc giật mình, buột miệng phản đối:“Không được! Hành động một mình quá nguy hiểm, lỡ có chuyện xảy ra thì… Thì phải làm sao đây?”

Dù anh không hiểu gì lắm chuyện mà ba người đang nhắc đến, nhưng chỉ với từ "thú vật " anh cũng đại khái biết được thứ mà Lạp đang nói có vẻ không phải là thứ bình thường, mà có thể là quỷ hoặc có thể là quái vật. Mà Lạp nói một mình y sẽ xử lý, điều đó quá nguy hiểm.

Ba đôi mắt không khỏi quay sang nhìn Đinh Quân Ngọc.

Lạp hơi nhếch môi cười nhạt:“Gì thế? Trông cậu còn lo lắng hơn cả ta nữa.”

Đinh Quân Ngọc nhức đầu, nâng mắt kính khẽ xoa xoa đôi mắt:“Tôi… Chỉ đang lo lắng đến an nguy của anh thôi mà.”

Lạp vô tâm vô phế phất tay, quay sang tiếp tục nói chuyện với Giản Húc:“Cầm theo súng và dao găm, thêm cả xăng với bật lửa.” Lạp khẽ ngừng, “Nhà hai cậu có thứ đó không?”

“Có ạ.”

Lạp gật đầu:“Tốt lắm. Giờ đi lấy đồ rồi đi lên rừng với ta thôi.”

Giản Húc nhanh chóng đi kiếm đồ, Cẩm Tiêu cũng lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt đầy tâm sự lắng lo.

Đinh Quân Ngọc kéo ghế, nhìn Lạp một hồi không biết nên nói gì.

“Rốt cuộc ta có gì đẹp mà nhà ngươi cứ nhìn mãi thế?”

Đinh Quân Ngọc hơi ngượng nhưng nghĩ đến lát nữa người này phải đi nhiệm vụ nguy hiểm gì đó thì cố nén xấu hổ, thấp giọng nói chẳng mấy tự tin:“Vì thích.”

Lạp ngơ ngác, quay sang nhìn anh:“Hả?”

Đôi tai Đinh Quân Ngọc đỏ ửng, nhắm mắt nói rõ từng câu:“Vì thích… Nên mới nhìn.”

Lạp khẽ khựng, “Cậu biết gì là thích mà nói?”

“Với lại nếu có thích… Đừng thích ta”

“Ta đã nói với cậu rồi, ta sẽ moi tim cậu nếu cậu lại nhìn ta như vậy mà?”

Đinh Quân Ngọc lắc đầu, “Tôi không cần biết. Tôi sẽ làm theo ý mình.”

Lạp nhìn Đinh Quân Ngọc như nhìn một tên ngốc, “Có điên không?”

“Đúng vậy.”

Đầu óc Lạp thoáng chốc chết máy, y không nói nên lời nhìn tên ngốc nào đó.

“Xong rồi. Ta đi thôi.”

Giản Húc cầm theo túi đồ quay về phòng khách, Lạp gật đầu đứng lên.

Cẩm Tiêu kéo tay áo Giản Húc, không lên tiếng muốn đi theo cùng.

Giản Húc bất đắc dĩ búng trán cậu một cái:“Ngoan, buông ra nào. Anh đi theo Lạp thì có thể có mệnh hệ gì? Đừng lo lắng nữa, có phải anh đi chết đâu mà sợ.”

Cẩm Tiêu hốt hoảng che miệng Giản Húc, trách hắn:“Anh sắp đi đến đó thì đừng nhắc đến từ… Từ đó mà.”

Giản Húc thở dài cười, “Được rồi. Giờ anh phải đi đây, đi nhanh còn về sớm với em nữa.”

“Nên ở nhà ngoan nhé.”

Giản Húc sờ sờ đầu Cẩm Tiêu an ủi như thể đang dỗ một đứa trẻ.

Đôi mắt Cẩm Tiêu hơi đỏ, tát tay Giản Húc một cái.

Dù có không nỡ thế nào thì cũng phải để Giản Húc đi. Muốn theo cũng chẳng làm được gì.

Cả chiều hôm đó Cẩm Tiêu cứ đứng ngồi không yên chờ Giản Húc trở về. Chờ từ chiều cho đến tối muộn.