Kiều Nam

Chương 2




Cẩm Tiêu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã điểm 11 giờ trưa, cậu liền thông báo tan học.

Đám trẻ con nghe được đã tan học thì như cái chợ vỡ, vui vẻ xô nhau đi về.

Cậu nhìn đám nhỏ ồn ào nắm tay nhau ra về thì lắc đầu cười, dọn dẹp sách vở trên bàn rồi cũng đi về.

Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng ồn ào, Cẩm Tiêu sắc mặt không đổi đi vào.

"Ối dào, xem xem lại con rể nhà bà đi, vừa lùn vừa kém cỏi, chẳng bằng con rể tương lai nhà tôi, là bộ đội đã xuất ngũ vừa có nhà vừa có ruộng, còn nhà bà á hả... Xì, thấp kém."

"Này, vợ ông Cẩm, người ta chỉ mới là bạn trai con gái bà, chứ chưa là gì của nhà bà hết nhá? Ở đó mà chế giễu chê bai nhà người khác. Tưởng con gái nhà bà có quan hệ yêu đương với Giản Húc liền khoe khoang không biết xấu hổ thế hả? Miệng mồm ít chút đi, không chừng sẽ bị người ta ghét bỏ đấy."

Mẹ Cẩm chua ngoa, chống nạnh cãi:"Bà nói thế là ý gì hả? Đang rủa con gái không lấy được chồng hả? Đúng là goá phụ độc ác. "

"Ăn nói cho cẩn thận, ai rủa ai?" Bà goá phụ tức sôi máu.

Cẩm Tiêu đi qua, thở dài khuyên nhủ:"Mẹ, thím Lưu, đừng cãi vã nữa."

Mẹ Cẩm hừ lạnh, dí ngón tay lên trán Cẩm Tiêu:"Mày là hậu bối, ở đó mà xen vào chuyện của bọn tao. Đến trưa rồi còn không biết đường mà về làm cơm sớm."



"Mẹ, con bận lên lớp mà." Cẩm Tiêu nhíu mày.

"Suốt ngày lên lớp, còn không bằng ở nhà xuống ruộng lên nương làm rẫy phụ cha mày. Cái gọi là tri thức của mày có kiếm được bao nhiêu cơm ăn chứ?" Mẹ Cẩm khinh thường chua ngoa nói.

Đáy mắt Cẩm Tiêu tối sầm xuống, lồng ngực phập phồng nghẹn khuất.

Thím Lưu lại không cho là đúng, nhíu mày mắng mẹ Cẩm:"Đàn bà chanh chua một mình mù thì thôi, còn muốn đám con cháu khác cũng mù chữ như bà hả?"

Mẹ Cẩm nghe vậy lại tức điên lên, cách một hàng rào chỉ trỏ mắng mỏ thím Lưu.

Cẩm Tiêu chẳng muốn nghe nữa, lạnh nhạt đi vào trong nhà. Đem cặp sách đặt lên bàn, thay một bộ quần áo khác rồi xuống bếp nấu cơm.

Nhà người ta là nam nhi tránh xa phòng bếp, còn nhà họ Cẩm, mọi trách nhiệm, đốn củi nấu cơm tưới rau gì đó đều rơi vào tay cậu.

Nhà họ có 5 người, cha mẹ, chị Cẩm Kiều, cậu và em trai út Cẩm Manh.

Cẩm Tiêu đứng trước bếp, thân hình thon gầy mảnh khảnh, tóc mái vì hơi nóng trong bếp mà hơi ướt đẫm dính bên trán, cánh tay gầy nhỏ trắng trẻo dưới áo thun màu đen khẽ cong, cậu múc một ít nước dùng nếm thử mùi vị của món.

Thấy còn nhạt, cậu liền bỏ thêm chút muối.

Lúc món ăn đã được nấu xong, cha Cẩm vác cuốc trở về. Theo sau là người chị gái xinh đẹp yêu kiều cầm giỏ trúc chứa đầy rau củ và một con cá chép to.



"Cẩm Tiêu đã làm xong cơm trưa rồi sao?" Cẩm Kiều bỏ giỏ trúc lên kệ bếp, "Từ trường về đã mệt, còn nấu cơm làm gì? Sao không chờ chị để chị nấu cho chứ? Haiz." Cẩm Kiều than thở giọng điệu đầy quan tâm, và áy náy.

Cẩm Tiêu lẳng lặng nhìn ánh mắt hiện lên vẻ khoái chí cùng một chút hờ hững. Cậu rũ mắt, dọn đồ ăn lên bàn, nhàn nhạt đáp rằng:"Không sao, chị thân kiều thể nhược, chớ nên để bàn tay xinh đẹp chạm đến nồi niêu xoang chảo ở nhà bếp làm gì."

Đôi môi đỏ mọng đang cong của Cẩm Kiều cứng lại, đôi mắt hiện lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền mất,"Ôi, em đang oán trách chị ư? Chị hứa lần sau chị sẽ nấu cơm, em luôn bận rộn trên trường thì cứ bận, việc nhà cứ để chị lo là được."

Giọng Cẩm Kiều dịu dàng đầy bất đắc dĩ.

Mẹ Cẩm đi vào đúng lúc nghe được câu này, bà nhíu mày lên giọng mắng:"Cẩm Tiêu! Mày lại bắt nạt chị mày rồi phải không? Mày là con trai, vì chuyện nấu cơm mà oán chị mày sao? Cẩm Kiều xinh đẹp yếu ớt như vậy, đi xuống bếp nếu có làm mình bị thương thì sao? Người ta chê bai con bé luôn thì mày có chịu trách nhiệm được không? Hả?!"

Con gái bà xinh đẹp nhất thôn, da dẻ trắng nõn dị thường, một vẻ ngoài ưa nhìn tốt đẹp khiến bao đàn ông mê mệt, nếu để cô bị thương hoặc để lại vết sẹo xấu xí trên mình, thì làm sao còn đàn ông thích nữa chứ? Mà bọn họ không thích, thì nhà bọn họ sao có thể còn có đồ ăn miễn phí nữa đây?

Cẩm Tiêu coi như chết lặng với cái nhà này, cậu gật đầu qua loa, "Vâng vâng, là con sai."

"Mày chỉ được cái nói mồm thôi. Lần sau còn nghe mày trách móc chị mày thì coi chừng tao đấy."

"Ôi mẹ, có cần phải vậy không chứ? Cẩm Tiêu ở trên trường đã vất vả, về nhà còn phải làm cơm. " Cẩm Kiều đau lòng nói tiếp, "Con là con gái, đáng lẽ con nên mới là người phải nấu cơm cho nhà."

Mẹ Cẩm nhíu mày không đồng ý, "Con còn bênh nó? Việc làm cơm là trách nhiệm của nó, con đừng xía vào làm gì. Đi, đi rửa tay rồi ăn cơm."