Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu

Chương 41: Ngoại truyện: A Đồ La (2)




Ngày lên đường trở về Tư Lan, ta gặp lại con gái của Thánh nữ. Giờ đây, cô bé đã sắp đến tuổi cập kê, ngày càng trưởng thành, đoan trang, đẹp tựa đóa hoa. Trước đây, để chọn một cô dâu xinh đẹp cho Vương tử của chúng ta, ta đã quan sát gương mặt của tất cả các cô gái trong độ tuổi ở Diêu Quốc, nhưng lần này nhìn lại, vẫn là tiểu Kiều Kiều của chúng ta đẹp nhất, đúng là con gái của Thánh nữ.

 

Phải nói, dù sao thì việc gả cho Nguyên Niệm Khanh, cái tên không biết yêu kia, cũng chẳng hay ho gì; chi bằng gả cho biểu ca của hắn, sau này còn có thể áp hắn một bậc về vai vế, không phải tốt hơn sao? Đáng tiếc là Hoa Từ Kính lại không nghe lời ta.

 

Sau đó, khi phát hiện người trong xe ngựa là Hoa Từ Thụ, ta lại bắt đầu nghi ngờ liệu nàng có nghe ta không, vì có lẽ nàng thực sự muốn thay cho tỷ tỷ của mình.

 

Rồi ta nhận ra đôi khuyên tai mà Hoa Từ Thụ đeo là của Thánh nữ.

 

Hoa Từ Thụ nói đó là giao dịch giữa nàng và Tề Tuyên: Tề Tuyên giúp nàng che giấu, cải trang thay thế cô dâu, còn nàng phải đem đôi khuyên này đến trước mặt hoàng thất Tư Lan. Nếu mưu phản thất bại, nàng mong rằng Tư Lan có thể đón Kiều Kiều đi và bảo vệ nàng.

 

Ngươi thấy không, Tề Tuyên này phải chăng đã đi vào đường cùng? Sớm nói với ta một tiếng, gọi ta một tiếng “nhạc phụ,” thì ngay cả Tề Tuyên ta cũng có thể mang đi. Nhưng đứa trẻ này có lẽ không phải là con ruột của gia đình họ rồi? Sao Tề phu nhân lại chẳng nói gì về ta cho nó biết nhỉ?

 

Đi được một đoạn xa, ta quay ngựa trở về lại kinh thành. Ta đã trò chuyện với Tề Tuyên suốt một ngày, rất nhiều việc đã bàn xong, nhưng duy nhất điều hắn không đồng ý là gọi ta một tiếng “nhạc phụ.”

 



Quay về kinh cũng chẳng phải chuyện xấu. Ta phát hiện ra nhiều điều mà trước đó chưa hề biết, chẳng hạn như tên thư sinh mặt trắng của tiểu Hầu gia Vĩnh Tín lại thích Triệu Nhiên Công chúa và chẳng hạn như, tiểu tử Nguyên Niệm Khanh dường như cũng có tình cảm với Kiều Kiều.

 

Khi biết tin có thích khách đột nhập vào phủ Tướng quân trong lúc Nguyên Niệm Khanh ở bên A Kiều, ta cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi. Nguyên Niệm Khanh nhếch mép cười mỉa: “Nàng ở bên ta mới là an toàn nhất.”

 

Ừ, có lẽ là vậy thật, nhưng cũng đâu phải vì thế mà ngươi lấy đó làm lý do để ở bên con bé! Đã bàn từ trước là đợi vài ngày nữa, để Tề phu nhân đưa A Kiều đến chùa rồi mới thả tin tức cơ mà. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang mượn cớ ám sát để gần gũi A Kiều.

 

Ta nhìn hắn, thấy hắn như phát điên lên, chỉ tay vào đống xác trong sân hỏi từng người xem có ai trong số thích khách còn sống đã tiến gần đến cửa phòng không, thật sự có chút khó hiểu. Hắn bảo rằng bọn chúng đã làm A Kiều sợ hãi, rồi ra lệnh cho hạ nhân đem đám thích khách đã xác nhận này đi cho chó ăn.

 

“Ngươi thích A Kiều sao?” Ta ngồi xổm bên hành lang, xoa cằm nhìn Nguyên Niệm Khanh gật đầu, rồi hỏi thêm: “Ngươi có chìa khóa không?”

 

Ta vốn tưởng sau khi Nguyên Niệm Khanh lên ngôi, Hoa Từ Kính sẽ được đưa vào cung làm phi, dù gì thì muội muội của nàng đã không màng tội khi quân, thay nàng xuất giá để nàng có cơ hội ở bên người trong lòng. Nhưng kết quả là Hoa Từ Thụ lại phải lòng Vương tử Tư Lan, còn Nguyên Niệm Khanh thì từ chối lời thỉnh cầu được vào cung của Hoa Từ Kính.

 

Nguyên Niệm Khanh nói, nếu không thể cho nàng điều nàng muốn, thì tốt hơn là đừng để nàng nuôi hy vọng. Được lắm, tên tiểu tử này, cũng hiểu chút chuyện rồi.



 

Tuyết lớn rơi ở kinh thành, ngay khi tuyết rơi cũng là lúc đứa con của A Kiều và Tề Tuyên ra đời. Khi ta đến thăm, lại gặp Nguyên Niệm Khanh cũng vi phục xuất hiện.

 

Ta vuốt chòm râu, nhìn tiểu tử này nay đã là Hoàng đế, phong thái quả nhiên xuất chúng, không hổ là mang dòng m.á.u của người Tư Lan: “Ngươi đến đây làm gì?”

 

Nguyên Niệm Khanh liếc ta, mặt không đổi sắc, bước thẳng vào phủ Quốc công: “Làm cha nuôi.”

 

Ra khỏi chỗ của A Kiều, ta lại gặp Lăng Dực đang đỡ Triệu Nhiên từ xe ngựa xuống, miệng gọi nàng từng tiếng “Tổ tông.”

 

Ta quyết định đứng trước cửa phủ Quốc công một lát, xem có thể gặp đủ những người quen biết không.

 

Bất chợt, tuyết lại rơi, ta đưa tay hứng lấy vài bông, thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiểu Vũ à, cháu ngoại của nàng lớn lên sẽ giống A Kiều của chúng ta lắm đây.