Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu

Chương 4




Bên ngoài thực sự rất lạnh, ta rúc sâu vào lòng Tề Tuyên để lấy hơi ấm, lặng lẽ không biết nên nói gì, trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng không tên.

Tề Tuyên vuốt nhẹ lưng ta, ôm chặt lấy, rồi bắt đầu: “Kiều Kiều bây giờ không vui rồi phải không?”

Ta cựa mình trong lòng hắn, định trở mình thì bị hắn giữ lại, thành thật “ừm” một tiếng.

Không ngờ vừa “ừm” xong, Tề Tuyên lại cười khẽ, bàn tay hắn vuốt nhẹ gáy ta, nét mặt hân hoan, rồi đặt một nụ hôn lên má: “Vừa rồi là lỗi của Tề Tuyên ca ca. Kiều Kiều có muốn nghe ca ca giải thích không?”

“Được.” Ta ôm lấy mặt mình, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, tâm trạng dần dần bình ổn trở lại.

“Tề Tuyên ca ca có việc cần làm, cần nhờ đến Khanh cô nương, để nàng ở trong phủ chỉ là để thuận tiện.” Giọng Tề Tuyên rất nhẹ, tựa như một nụ hôn mềm mại bên tai ta. “Không nói với Kiều Kiều từ đầu là lỗi của ca ca, nhưng thấy Kiều Kiều ra ngoài tìm ta, ta rất vui.”

Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng thở của ta và Tề Tuyên hòa quyện vào nhau, bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng vuốt qua lưng ta. Ta ngước lên nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng đang nhìn ta, đôi mắt đẹp như ánh trăng, dịu dàng như nước.

Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình ta.

Tề Tuyên phải lên triều sớm, mỗi lần rời đi chưa bao giờ quấy rầy ta. Mẹ chồng cũng thông cảm cho sức khỏe yếu ớt của ta, chưa từng bắt ta phải dậy sớm dâng trà. Ta thường dậy muộn một chút, và khi Khương Đan đẩy cửa bước vào, ta vẫn còn ngồi ngơ ngác trên giường. Để mặc Khương Đan chuẩn bị cho mình, ngồi trước gương trang điểm, ta chợt nảy ra một ý tưởng: “Đan Đan, lát nữa chúng ta cùng Khanh cô nương dùng bữa sáng nhé?”

Sự khó chịu thoáng qua của đêm qua đã tan biến hoàn toàn trong hôm nay.



“Cùng nàng ta ăn sáng?” Khương Đan cầm lược thoáng dừng tay, sau đó đổi sang vẻ mặt hài lòng, cứ như mẫu thân đang gả con gái vậy, ánh mắt long lanh nước mắt, trong lòng ta không khỏi có chút linh cảm xấu, cảm thấy nàng đã hiểu lầm gì đó.

Quả nhiên, Khương Đan lấy ra một đôi trâm ngọc hình thỏ từ hộp trang sức và cài cho ta, vừa chải tóc vừa gật đầu: “Phu nhân, cuối cùng người cũng hiểu rồi! Đúng là phải giữ phong thái của phu nhân, khi ăn sáng thì để nàng ta hầu hạ người! Nói đi, phu nhân muốn làm khó nàng ta thế nào, Đan Đan nhất định sẽ tận tâm giúp sức!”

Quả nhiên là hiểu lầm rồi…

Vì ta chần chừ hơi lâu, đến khi ta tới hoa viên dùng bữa, Nguyên Niệm Khanh đã ngồi đó.

Mỹ nhân ngồi rất thẳng lưng, chỉ dùng một cây trâm ngọc trúc để búi tóc, mái tóc đen mềm mại xõa sau lưng, khi nàng cử động khẽ lướt qua lớp lụa đỏ, không hiểu sao lại đầy cuốn hút.

Bữa sáng đã được bày sẵn, ta bước nhanh vài bước, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Niệm Khanh, nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp: “Khanh cô nương, sao cô không ăn đi?”

“Phu nhân chưa đến, sao ta dám động đũa?” Ánh mắt Nguyên Niệm Khanh dừng trên gương mặt ta, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười thoáng qua, nhưng ta lại cảm thấy nụ cười ấy không mấy thân thiện.

Ôi, mỹ nhân đói bụng đã chờ ta cả buổi để cùng ăn, vậy mà ta còn tới muộn.

“Xin lỗi nhé, Khanh cô nương.” Ta ngượng ngùng, định đưa tay gãi đầu nhưng lại sợ làm rối kiểu tóc Khương Đan vừa chải, đành thu tay về, “Khanh cô nương, sáng nay có cháo thịt vịt xé sợi, ta đã nhờ nhà bếp làm, cô nương ăn nhiều vào nhé.”

Mỹ nhân cầm chén sứ lên, múc một muỗng cháo đưa vào miệng, ngước nhìn ta một cái nhưng không nói gì thêm.



Đúng là một mỹ nhân lạnh lùng.

Ta lặng lẽ húp vài muỗng cháo, chẳng còn hứng thú như lúc mới đến. Chẳng lẽ thật sự là vì mặt ta tròn trịa, nên mỹ nhân không muốn để ý đến ta sao?

Đang ngẩn ngơ, mỹ nhân bỗng cất tiếng: “Sao ngươi không ăn?”

“Vì mặt ta nhiều thịt quá.” Ta đành buông đũa xuống, hai tay chống cằm thở dài thườn thượt. “Tề Tuyên ca ca bảo rằng Khanh cô nương yêu thích dáng người mảnh mai. Ta nghĩ chắc cô sẽ cảm thấy ta rất mập.”

Nguyên Niệm Khanh ăn xong bát cháo, có vẻ không muốn ăn thêm gì nữa. Ta cứ tưởng nàng sẽ đứng dậy rời đi, ai ngờ nàng vẫn ngồi yên tại chỗ.

Ta ngẩng đầu nhìn sang Nguyên Niệm Khanh và nhận ra nàng cũng đang nhìn ta. Thấy ta nhìn lại, nàng bất ngờ đưa tay nâng cằm ta lên: “Ngươi muốn ta thích ngươi sao?”

“Phải đó, Khanh cô nương thật sự rất đẹp.” Ta phấn khích gật đầu, niềm vui khi được trò chuyện cùng mỹ nhân khiến ta không kìm được mà mỉm cười.

“Không cần gọi ta là Khanh cô nương.” Nguyên Niệm Khanh thu tay về, có vẻ không thích cách ta gọi nàng, nhíu mày rồi đứng lên, lạnh nhạt đáp: “Ngươi không mập.”

Nói xong, nàng quay người bước ra ngoài.

Mỹ nhân sống trong khu rừng trúc của phủ Tướng quân, nơi yên tĩnh khuất nẻo, chẳng có nha hoàn hầu hạ và hiếm khi thấy bóng dáng nàng xuất hiện.