Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 29




“Sao?” Ta kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Tề Tuyên với vẻ rất nghiêm túc: “Thế tiên hoàng có tin không?”

Tề Tuyên vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, nắm lấy tay ta khi ta đang lắc tay hắn, kéo ta vào trong lòng rồi kể tiếp câu chuyện.

Lúc đầu, tiên hoàng không tin. Nhưng lời đồn càng lúc càng lớn, tiên hoàng cũng sinh nghi, không còn tin tưởng Công chúa như trước. Sự ngờ vực tích tụ ấy bùng phát khi một hôm ông bắt gặp Công chúa và một thị vệ nằm ngất bên nhau. Công chúa vừa sinh hạ Hoàng tử, nhưng bị ép phải xa con và bị giam vào lãnh cung. Bị dày vò đủ đường nhưng nàng vẫn không nhận tội, cuối cùng tự sát bằng gươm ngay trước mặt tiên hoàng. Sau khi Công chúa qua đời, vị Hoàng tử nhỏ cũng bị đưa ra khỏi cung.

Câu chuyện có lẽ sẽ kết thúc tại đây, nếu một ngày kia Hoàng hậu của tiên hoàng không phát điên. Bà chạy khắp hoàng cung nói rằng Công chúa là do bà ta hãm hại. Tiên hoàng nổi giận, tra xét kỹ càng mới phát hiện Hoàng hậu đã bày mưu hãm hại Công chúa. Sự trong sạch của nàng đã được chứng minh, nhưng người thì không còn. Tiên hoàng vì đau buồn mà sinh bệnh, không lâu sau thì băng hà.

“Hết rồi à?” Ta ngẩng đầu khỏi vai Tề Tuyên, không hài lòng với kết thúc này, đ.ấ.m hai cái vào n.g.ự.c hắn, tức giận nói: “Thật quá đáng! Bà Hoàng hậu ấy thật đáng ghét! Bà ta phát điên là đáng đời!”

Tề Tuyên khẽ cười, nắm lấy tay ta đặt lên n.g.ự.c hắn, chỗ mà ta vừa thụi hai cú, nghe ta tiếp tục phàn nàn rằng hắn kể chuyện khô khan chẳng thú vị bằng cách Khương Đan kể.

“Chuyện này đúng là nên để người khác kể thì hợp hơn.” Tề Tuyên vuốt phẳng hàng lông mày nhăn nhúm của ta, ánh mắt dịu dàng hơn, hỏi ngược lại: “Cuộc sống chốn cung đình thật đáng sợ, đúng không Kiều Kiều?”

Ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, long lanh dịu dàng của Tề Tuyên, bất giác gật đầu theo ý hắn: “Ở cạnh Tề Tuyên ca ca vẫn là an toàn nhất.”

Nghe vậy, Tề Tuyên rõ ràng rất hài lòng, còn chạm nhẹ lên môi ta: “Phải gọi là phu quân mới đúng.”

Ta ngoan ngoãn gọi một tiếng “phu quân” rồi ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, trong lòng vẫn nghĩ về câu chuyện vừa rồi. Vị Công chúa ấy và tiên hoàng đều đã qua đời, còn Hoàng hậu thì vẫn sống đến tận bây giờ. Thái tử sau khi đăng cơ đã tìm danh y khắp nơi chữa khỏi bệnh cho bà ta, giờ Hoàng hậu đã trở thành Thái hậu, sống vô cùng sung sướng. Thật đáng thương cho nàng Công chúa bạc mệnh, tuổi còn trẻ mà đã phải ra đi.

Quả là “người tốt chẳng sống lâu, tai họa lại tồn tại ngàn năm.”



Về đến phủ Tướng quân, đúng lúc gặp mẹ chồng đang chuẩn bị ra ngoài, các nha hoàn của bà đang lục đục chuyển đồ lên xe ngựa.

Ta vỗ đầu, nhớ ra mình đã quên mất hôm nay mẹ chồng sẽ đi chùa, liền kéo Tề Tuyên lại để bái kiến bà.

Hàng tháng, mẹ chồng ta đều đến chùa Phồn Âm ở mười ngày, ăn chay niệm Phật, nhân tiện quyên chút tiền nhang đèn. Trước kia, mỗi lần bà đến chùa đều dẫn ta đi cùng, nhưng ta không thích vì cơm chay ở chùa thật sự không hợp khẩu vị. Sau đó, có lẽ bà hiểu được lòng ta, hoặc thấy ta thường ngủ gật khi nghe trụ trì giảng kinh nên cũng không gọi ta đi nữa.

Ở chùa Phồn Âm có một cây thần, nghe nói chỉ cần viết điều ước lên dải lụa đỏ rồi buộc vào cành cây, điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Trước kia, khi sang Thúy Trúc Uyển tìm Nguyên Niệm Khanh chơi cùng, ta đã lấy được nhiều dải lụa đỏ của nàng. Chữ ta thì không đẹp, nên nhờ nàng viết giúp câu “Chúc Hoa tỷ tỷ lên đường bình an.”

Khi ấy, Nguyên Niệm Khanh còn trêu ghẹo ta rằng, chỉ viết “Hoa tỷ tỷ” thì thần tiên e rằng không biết ta muốn nói đến Hoa Từ Kính. Nay nghĩ lại, chỉ mong cả hai tỷ tỷ nhà họ Hoa đều được bình an là tốt rồi.

Khương Đan đi lấy dải lụa, ta và Tề Tuyên cùng đứng trước mặt mẹ chồng, cả hai đều im lặng. Trong lòng ta thậm chí có chút hoảng sợ. Ánh mắt mẹ chồng quét qua gương mặt của chúng ta mấy lượt, che miệng cười đến nỗi vai rung rinh. Cười một lúc lâu, bà mới dừng lại, đưa tay nhẹ gõ lên đầu Tề Tuyên: “Ngày cập kê của Kiều Kiều cũng chẳng còn xa, chút kiên nhẫn này con vẫn phải có đấy, Tuyên nhi.”

Lời tuy là trách cứ, nhưng Tề Tuyên lại cười như mẹ chồng vừa rồi, khóe môi nhếch lên, bị đánh vào đầu mà vẫn như gió xuân phơi phới, cung kính cúi chào: “Mẫu thân cứ yên tâm.”

Ta còn chưa hiểu rõ mẹ con họ đang có chuyện gì, thì Khương Đan đã mang dải lụa đến. Mẹ chồng nhận lấy dải lụa, khuyên ta mau về phòng nghỉ ngơi, bàn tay đang đặt trên vai ta còn khẽ di chuyển lên trước, đầu ngón tay lướt qua cổ ta rồi mới rụt lại, cười rộ thêm lần nữa.

Tề Tuyên kéo tay ta định đưa về phòng, nhưng bị mẹ chồng ném một chiếc khăn vào mặt.

“Con làm gì thế? Bảo Kiều nhi về nghỉ, chuyện này có liên quan gì đến con?” Mẹ chồng nhận lại chiếc khăn từ tay Tề Tuyên, ánh mắt lướt từ đầu đến chân hắn, “Đứng đó, hôm nay ta phải dạy con một bài học.”