Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 11




Chiếc trâm này là do Tề Tuyên chọn cho ta. Sau khi hạ triều, hắn thường mua quà mang về cho ta, lúc là trang sức, khi là bánh ngọt, có lúc lại là những món đồ chơi nho nhỏ. Tề Tuyên nói khi nhìn thấy, hắn nghĩ ta sẽ thích, nên mua về.

Và quả thực, ta thích lắm. Những thứ Tề Tuyên mua, ta đều thích.

Ban đầu ta nghĩ rằng nếu dậy sớm hơn một chút thì có thể đến thăm mỹ nhân. Ta nghe mẹ chồng nói Nguyên Niệm Khanh được Tề Tuyên đưa về từ vùng biên cương khắc nghiệt, nhớ lại lần đầu tiên cùng Tề Tuyên vào cung, khi đó ta căng thẳng vô cùng, trong lòng ta chắc chắn rằng mỹ nhân cũng sẽ có chút lo lắng.

Nhưng hôm nay lại dậy muộn, đành bỏ lỡ.

Ta nghĩ, ta nên bảo vệ Nguyên Niệm Khanh nhiều hơn.

Sau khi Khương Đan chải xong tóc, nàng bước xuống xe ngựa. Ta ngồi đó, đầu óc lơ đễnh, mải nhìn Tề Tuyên hồi lâu rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, tinh thần phấn chấn hẳn lên: “Tề Tuyên ca ca, hai vị tỷ tỷ nhà họ Hoa cũng sẽ đến phải không?”

Tề Tuyên nắm lấy một tay của ta, nhẹ nhàng xoa ấn vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, tay áo xanh biểm của hắn đan vào tay ta, tạo thành một mảng màu xanh tựa sóng nước. Nhìn vào đường chỉ bạc thêu mây trên tay áo Tề Tuyên, giọng nói dịu dàng của hắn thoảng qua tai ta như làn nước: “Đúng vậy, lần trước ta gặp Hoa Thái phó, ông ấy nói hai người họ rất nhớ muội.”

Hai vị tỷ tỷ nhà họ Hoa là cặp song sinh, tỷ tỷ tên Hoa Từ Kính, muội muội là Hoa Từ Thụ. Không chỉ giống nhau như được đúc từ một khuôn, tính cách của họ cũng không mấy khác biệt. Nếu họ không tự tiết lộ thân phận, người ngoài hầu như không thể phân biệt được ai là ai. Nhưng ta thì luôn đoán đúng, vì thế hai tỷ tỷ đều rất thích ta.

Hai đóa hoa sen song sinh của kinh thành, hai mỹ nhân tuyệt thế. Nếu là ta, ta nhất định sẽ hái cả hai bông hoa ấy về nhà.

Tề Tuyên từ lâu đã biết suy nghĩ này của ta, hắn mỉm cười, chỉnh lại những hạt san hô trên trâm cài của ta: “Kiều Kiều, lần này gặp Từ Kính tỷ tỷ, hãy nói chuyện với tỷ ấy thật vui nhé. Qua năm nay, nàng sẽ không thường gặp tỷ ấy nữa đâu.”

“Tại sao lại không thể?” Ta sốt ruột níu lấy tay Tề Tuyên, mơ hồ cảm thấy hắn sắp nói ra điều gì khiến ta buồn lòng.

Có lẽ hắn biết rằng điều này sẽ khiến ta buồn, nên Tề Tuyên ngừng lại một chút, ngón tay từ hạt san hô trượt xuống vai ta: “Tư Lan đã phái sứ thần đến, xin cưới trưởng nữ nhà họ Hoa cho Vương tử của họ, Hoàng thượng đã đồng ý rồi.”

Tư Lan?



Thế chẳng phải rất xa sao?

Lòng ta có chút buồn bã, yên lặng tựa vào Tề Tuyên, khẽ ôm lấy cánh tay hắn. Tề Tuyên dỗ dành vài câu, còn chưa kịp làm ta nguôi ngoai thì đã tới Ung Vương phủ.

Ta đỡ lấy tay Tề Tuyên bước xuống xe ngựa, thì thấy Nguyên Niệm Khanh đã đứng bên cạnh rồi. Nàng vẫn mặc một bộ váy đỏ, eo thon gọn được buộc bởi dây lưng ngọc, trông thật thướt tha, tóc dài buông lơi được cài hờ bởi chiếc trâm ngọc, chẳng khác gì với thường ngày. Thấy ta mỉm cười với nàng, lần này mỹ nhân không còn quay đi lảng tránh nữa, chỉ liếc ta một cái đáp lại.

Sau khi cùng Tề Tuyên diện kiến Ung Vương phi, chúng ta cùng Nguyên Niệm Khanh vào dãy ghế dành cho nữ quyến.

Có lẽ vì gương mặt lạnh lùng của Nguyên Niệm Khanh khiến người khác e ngại, nên các tiểu thư nhà quyền quý chỉ chào ta từ xa, không còn ào đến vây quanh như trước. Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày yên ổn. Nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì một giọng nói từ phía sau vang lên.

“Lương Vân Kiều đâu, Lương Vân Kiều ở đâu? Bổn Công chúa đến rồi.”

Giọng nói kiêu ngạo vang thẳng vào đầu, khiến ta đau nhức cả óc. Theo phản xạ, ta dịch người lại gần Nguyên Niệm Khanh hơn, len lén nhìn sang mỹ nhân.

Mỹ nhân cũng đang nhìn ta, đôi mày thanh tú nhíu lại, gương mặt hiện rõ vẻ “không vui.”

Ta quay đầu lại, thấy nàng Công chúa áo hồng đã đứng ngay trước mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ tự mãn, đưa tay về phía ta: “Bổn Công chúa cho phép ngươi ngồi cạnh bổn Công chúa, mau đến đây đi.”

Câu nói này, mỗi năm Triệu Nhiên Công chúa đều nói với ta ít nhất một lần.

Triệu Nhiên Công chúa là con gái út của Hoàng đế. Tề Tuyên ca ca từng nói với ta rằng, mẫu phi của nàng sớm qua đời, chỉ là một Quý nhân có địa vị thấp, nhưng vì ngày nàng ra đời trùng hợp với hiện tượng thiên tượng đại cát nên Triệu Nhiên Công chúa được sủng ái vô cùng. Sở thích lớn nhất trong đời của vị Công chúa luôn được cưng chiều này chính là Tề Tuyên.

Trước khi Triệu Nhiên Công chúa quen biết ta, mẹ chồng không dám để ta gặp nàng, bà sợ vị Công chúa bướng bỉnh này sẽ làm điều gì tổn thương đến ta. Cho đến một lần dự yến tiệc trong cung, nàng Công chúa này dẫn theo bốn tỳ nữ to khỏe, dồn ta vào góc tường với vẻ hung hăng: “Ngươi là Lương Vân Kiều đúng không? Bổn Công chúa ra lệnh, ngươi phải thích bổn Công chúa!”

Khi đó, ta nghe mà ngơ ngác, chỉ biết lắc đầu trong bối rối. Triệu Nhiên Công chúa tức tối: “Vì sao ngươi không thích bổn Công chúa!”