Kiều Khí Bao

Chương 7




Quần lót đã sớm ướt dính rồi, vú nhỏ trên ngực bị nhào nặn ra từng đường ngón tay.

Trên người cậu mặc một chiếc áo cộc rộng thùng thình đã bị kéo đến xương quai xanh.

Nam nhân thật giống như đang thúc giục cậu, bàn tay đẩy áp từ dưới vú lên, đầu lưỡi đem mỗi một tấc thịt vú hút qua hút lại, khiến bộ ngực căng phồng, dồi dào căng mọng cảm giác như chỉ cần đâm một cái sẽ có một dòng nước dần dần tràn ra, mang theo yêu cầu khẩn cấp gãi ngứa.

Trên mặt Khương Vân Dung rõ ràng bị lộng ngây dại, quyến rũ, rõ ràng ngây thơ muốn chết, mặc cho đối phương hôn hít sờ soạng, tay che ngực thật khiến người ta muốn bóp vú, nam nhân nhào nặn ấn mạnh mới từ trong lỗ mũi phát ra một thanh âm mềm mại tinh tế, giữa kẽ tay đều ẩm ướt nộn nộn mang theo mồ hôi.

Lương Kinh Da mày cao, ngày thường tướng mạo nam nhân hung dữ phóng thoáng bắt đầu từng câu từng câu gọi lão bà cùng bảo bảo.

Hắn dùng món đồ trong quần đỉnh đỉnh đùi Khương Vân Dung, "Vợ ơi... Cởi quần lót được không."

Khương Vân Dung ngoan ngoan rũ con ngươi ướt át xuống, mí mắt trơn bóng, "Nhưng, nhưng là..."

Phía dưới cậu còn có một lỗ nhỏ khác với những nam sinh khác.

Nói còn chưa nói rõ ràng.

Lương Kinh Dã ngậm lấy đầu lưỡi thoáng lộ ra giữa kẽ răng, hung hăng mút một cái, hôn mặt đỏ ửng của cậu.

Còn chưa nói xong "Nhưng là" hắn đã biến thành cho phép, hắn bóp thắt lưng đối phương khẽ nâng lên, mông Khương Vân Dung đang ngồi rời đi bắp đùi của hắn, bàn tay thô đen giật lấy quần lót kéo thẳng xuống dưới.

"Ô --- đừng, đừng nhìn..."

Lương Kinh Dã ngây ngẩn cả người.

Quần lót ướt sũng sau khi cởi lộ ra tiểu nhục hoa lộ toàn bộ trước mắt người. Cậu run rẩy không khép được chân, phía dưới âm nang thanh tú khẽ mở một khe thịt nhỏ nhỏ hẹp hẹp, miệng huyệt trắng bóc, ngay cả âm phụ cũng mài ra phấn, như bộ phận kỳ quái này tùy là khác lạ nhưng lại mang một cảm giác vô cùng xinh đẹp.

Khương Vân Dung nằm thẳng trên giường, nhìn nam nhân một lúc không phát ra tiếng động, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Nếu... Nếu không muốn, anh không thích có thể ra ngoài... "

Lương Kinh Dã đến nói còn nói lắp không lưu loát như em bé, lúc an ủi lại ngọng ngịu, giọng khàn đặc, "Thích, đặc biệt thích."

Hắn không cho đối phương cơ hội chất vấn nữa, cúi người xuống hôn lên.

Anh ấy đang ăn nơi đó của mình...

"A! --- Ưm, bẩn, a ưm.... "

Viên thịt đế sắp bị nam nhân ngậm chảy, hắn bóp đùi Khương Vân Dung, đầu lưỡi hung hăng liếm qua cửa huyệt yết ớt, kéo dài như chiếc lá hình thoi. Mặt lưỡi xù xì như giấy ráp mùi tiểu huyệt đến vừa đỏ vừa sưng, nhưng chó sói liếm ăn, rất thô bạo, Khương Vân Dung chịu đựng cảm giác nóng bỏng khẽ khóc nức nở, đến khi nam nhân khó nhịn dùng răng nghiền xuống, cậu không kiềm chế được co quắp, nghẹn ngào rên lên, "A---- Không muốn, ưm bắn, muốn bắn... "

Eo nhỏ của cậu cong thành một đường, miệng huyệt kịch liệt co rút lại, bắn ra một vũng tinh lương d*m thủy, đùi như mới lau tinh dầu. Chân Khương Vân Dung gác trên vai nam nhân theo bụng nhỏ từng đợt run rẩy, cậu hoàn toàn mất đi khí lực, chân không thể khép lại, cứ như vậy một bộ dạng rộng hai chân bị nam nhân nhìn kỹ lồ* nhỏ ở giữa.

Hai bên mép thịt hồng hồng sưng lên, thấm đầy dâm dịch bóng loáng câu dẫn người. Tay Lương Kinh Dã đi lên, làm như xả bớt nhiệt khí, bàn tay thô ráp sờ qua làn da tuyết trắng nhẵn nhụi của cậu, như đang trấn an cậu rồi lại không tự chủ được làm đối phương rung động.

Khương Vân Dung thất thần, hai viên thịt vú trước ngực lại bị nam nhân bao vào trong tay.

Lương Kinh Dã xoa vú, ngang ngực làm nó hồng rực lên, hạ thân lại đâm một cái xuống dưới.

"Bảo bảo, anh đâm vào được không?"

Khương Vân Dung đã cho hắn làm như vậy, hắn còn muốn được voi đòi tiên, "Lồ* bé ngoan quá nhỏ, dạng chân ra một chút, nếu không,... Sẽ không vào được."

Mấy lời thô tục này quá kích thích, mắt Khương Vân Dung chứa đầy nước, một chân khác run rẩy chiến chiến nguy nguy mở rộng hơn chút.

Lương Kinh Dã gầm nhẹ, bóp mông trắng mập của cậu, đẩy đùi cậu ra, nổi lên một màu hồng phấn, "Thật nghe lời."