Chương 47:
Ngoài cửa sổ, mưa tầm tã rơi, trong phòng, không khí ấm áp mà ẩm ướt.
Lưng Giang Triển Tâm hãy còn đang run rẩy, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, hắn dùng lực thở dốc, có mồ hôi theo đường cong của cổ mà chảy xuống, bị Kiều Cầu liếm mất, mút trên cổ tạo ra vết hôn đỏ tươi.
"Tiểu Kiều... Tiểu Kiều..." Giang Triển Tâm nắm chặt lấy cánh tay Kiều Cầu, âm thanh run rẩy, "Để anh đi... chuẩn bị một chút."
Kiều Cầu nắm lấy tay Giang Triển Tâm, suy nghĩ một chút, nói: "Không vội."
Giang Triển Tâm nhìn vào mắt Kiều Cầu:
"Em muốn tiến vào thì cứ làm đi."
"Lần sau đi."
Giang Triển Tâm cẩn thận quan sát xem trong mắt Kiều Cầu có tức giận hay không, mới vừa muốn nói gì, liền bị Kiều Cầu đặt ở dưới thân, dùng sức hôn vào bên trong cánh tay.
Kiều Cầu đổi lại phương hướng dằn vặt Giang Triển Tâm, liên tục hỏi: "...Có phải là chỉ mình em có thể hôn anh như vậy không?"
Giang Triển Tâm vỗ về "ừ", sự dung túng không hề che giấu này khiến Kiều Cầu càng ngày càng làm càn, cậu hôn lên chân Giang Triển Tâm, ép Giang Triển Tâm bày ra động tác vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi Kiều Cầu đưa ra yêu cầu muốn nhìn bộ phận bên dưới của Giang Triển Tâm, Giang Triển Tâm mới chặn cánh tay đang đỡ eo của mình:
"Đừng mà, Tiểu Kiều, đừng."
Lần này Kiều Cầu đời nào chịu nghe theo Giang Triển Tâm, ngược lại còn nói: "Có thể mà. Giang Triển Tâm, anh đã nói em muốn cái gì anh đều cho em mà."
Nói xong còn tràn đầy phấn khởi mà nhìn Giang Triển Tâm.
Người thiếu niên ngập tràn hứng thú với thân thể người yêu, khiến Giang Triển Tâm có chút không chịu nổi.
... Nơi đó...
Hay là chờ đến khi Kiều Cầu thật sự sẵn sàng, hai người quyết định làm đến bước cuối cùng rồi thì cho em ấy xem thêm đi.
Giang Triển Tâm suy nghĩ một chút, giang hai tay ra: "Tiểu Kiều, lại đây."
Kiều Cầu lập tức bị hấp dẫn, nằm trong vòng tay của Giang Triển Tâm: "Sao vậy?"
"Để anh hôn em chút..."
Trong công ty không có chuyện gì, phúc lợi được nghỉ ngơi liền thể hiện ở chỗ này. Hai người gần như chẳng đứng dậy, cả chiều cứ dính vào nhau, cuối cùng môi còn sưng cả lên, trên người thì toàn mồ hôi.
Bốn giờ chiều, Kiều Cầu khó khăn bò dậy khỏi giường, túm tóc, than:
"Giang Triển Tâm, em đói quá."
Kiều Cầu rốt cuộc không còn gọi Giang Triển Tâm là anh trai nữa, nhưng Giang Triển Tâm cũng không tức giận, hắn dường như cũng chẳng để ý chuyện xưng hô này, chỉ là rất bình tĩnh mặc lại quần, sau đó hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
Kiều Cầu đi theo sau, ôm vai Giang Triển Tâm, gác đầu lên, không nói gì.
"Muốn ra ngoài ăn không?"
"...Không muốn." Kiều Cầu buồn bã đáp, há mồm cắn một cái lên vai trần của Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm hiểu được: "Trong tủ lạnh còn bánh mì. Ăn tạm chút vậy."
Bánh mì lúa mạch đen vốn hơi khô, sau khi phết bơ, kẹp giăm bông xong thì bỏ vào lò vi sóng làm nóng lên, lấy ra liền trở nên mềm hơn, nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng.
Giang Triển Tâm chỉ mặc mỗi cái quần dài, đứng trong phòng bếp, để lộ phần thân dưới thật thon dài. Sau khi lấy bánh mì ra khỏi lò vi sóng, liền bỏ thêm cà chua cắt lát cùng rau xà lách lên, để nguội bớt rồi cầm một cái đưa đến miệng Kiều Cầu.
Kiều Cầu vẫn cứ lẽo đẽo theo đuôi Giang Triển Tâm, lúc này ngoan ngoãn mở miệng, ngậm lấy cái bánh.
Mặc dù chỉ là đồ ăn làm vội, nhưng ưu điểm là chuẩn bị nhanh, chẳng mấy chốc làm xong bảy, tám cái. Chờ Kiều Cầu ăn được tàm tạm rồi, Giang Triển Tâm cũng cầm lên một cái.
Chẳng qua chỉ là ăn món đơn giản, bầu không khí giữa hai người lại thật tình tứ, Kiều Cầu vẫn cứ luôn dán sát sau lưng Giang Triển Tâm, một tấc cũng không rời. Giang Triển Tâm trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cực kỳ mừng rỡ, làm họng lại thấy hơi ngứa, nhưng hắn không muốn hút thuốc để áp chế cảm giác này.
Nếu có Kiều Cầu ở đây, Giang Triển Tâm gần như không bao giờ hút thuốc. Giang Triển nghĩ, với tình hình như giờ, sau này bản thân thật sự nên cai thuốc lá.
"Giang Triển Tâm," Kiều Cầu không ngại phiền mà gọi tên của hắn.
Giang Triển Tâm lần nào cũng đều kiên nhẫn đáp lại: "Ừm."
"Em hỏi anh một vấn đề."
"Hỏi đi."
"Sao anh biết... mẹ đẻ của em là ai?"
Kiều Cầu kê trán trên lưng Giang Triển Tâm, hoang đường cả buổi chiều, giờ khắc này cậu rốt cục lấy lại tinh thần, nhớ đến vấn đề này.
Giang Triển Tâm im lặng một hồi, nhàn nhạt đáp: "Anh đã biết từ lâu."
"Lúc nào?"
"Từ lúc nhận nuôi em." Hắn không cảm thấy chuyện này phải gạt Kiều Cầu. Giang Triển Tâm đương nhiên sẽ không mặc kệ một đứa trẻ không rõ lai lịch đứng ở cửa nhà mình thời gian dài như vậy, trước khi để Kiều Cầu vào ở, hắn đã điều tra rõ ràng.
Ánh mắt Kiều Cầu tối sầm lại: "Vậy Tiền tổng cũng có thể tra ra em sao?"
Giang Triển Tâm dừng một chút, nói: "Anh có thể tra được, không có nghĩa là bà ấy cũng có thể." Nguồn tin tức của Giang Triển Tâm sâu rộng, nhạy bén hơn người bình thường nhiều.
Kiều Cầu nghĩ một hồi, lắc đầu một cái, liền không để ở trong lòng, rồi lại nghĩ đến cái gì đó: "Cho nên khi em vừa vào công ty Hoàn Việt, anh đã biết..."
"Ừm."
"Tại sao không ngăn em?"
"Không cần thiết."
Ban đầu Kiều Cầu ký hợp đồng cùng công ty Hoàn Việt, Giang Triển Tâm liền biết Kiều Cầu sau này chắc chắn sẽ gặp phải Tiền Du Yến. Nhưng trong lòng hắn không có chút hoảng loạn nào. Là người của hắn thì không ai có thể cướp đi được. Giang Triển Tâm sờ lên mặt Kiều Cầu, trong lòng thầm nghĩ, nhưng cũng không phải như vậy nhỉ?
Kiều Cầu dụi mặt vào tay Giang Triển Tâm: "Em nhớ ra rồi. Có một lần em thấy một phong bì trong văn phòng của Tiền tổng. Trên phong bì có vẽ một cái bình rượu, em từng thấy bức ảnh này trong phòng ngủ của anh."
"Đúng. Đó là thư anh gửi tới."
"..."
"Bên trong có bức ảnh khi em còn bé, cùng với tên cũ của em, thông tin về viện mồ côi em từng ở, cả nơi em gặp được anh lúc trước."
Vẻ mặt Kiều Cầu có chút phức tạp, một lát sau nhăn nhó phàn nàn:
"... Chuyện của em, anh biết tất. Mà chuyện của anh thì em chẳng biết tí nào."
Giang Triển Tâm quay đầu lại nhìn Kiều Cầu, nhẹ nhàng bảo:
"Em có thể hỏi."
"...Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể." Giang Triển Tâm đáp, suy nghĩ tìm từ, cố gắng diễn giải một cách uyển chuyển, "Một số chuyện của anh, chắc em cũng không tìm hiểu được đâu."
"Thoạt nhìn chỉ có thể hỏi anh."
"Em nói đúng." Giang Triển Tâm cười, hôn lên má Kiều Cầu.
Kiều Cầu đấu tranh tâm lý một hồi, cẩn thận hỏi: "Chuyện em hỏi... có tạo nên phiền toái cho anh không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh chẳng có chuyện gì là không thể nói cho em biết được. Em có thể biết mọi chuyện của anh."
Kiều Cầu dùng sức ôm chặt lấy Giang Triển Tâm, một bên mặt dán lên da của hắn, trầm mặc một hồi, hàm hồ nói:
"... Đêm nay em muốn ngủ cùng anh."
Tiểu Kiều lớn như vậy, rốt cục cũng đã học được cách làm nũng với người khác. Điểm ấy khiến Giang Triển Tâm cực kỳ vui mừng. Nhớ tới hồi mới nhận nuôi, Kiều Cầu cứ luôn sợ hãi, cố gắng giả bộ ra vẻ trưởng thành, Giang Triển Tâm vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thấy được Kiều Cầu mở lòng với người khác rồi.
May mà Kiều Cầu không đến mức như vậy. Năm năm qua, Giang Triển Tâm cẩn thận chăm sóc, chở che, cuối cùng đâm thủng được tấm khăn giả vờ trưởng thành của Kiều Cầu, để lộ ra sự mẫn cảm, yếu đuối, khát vọng ỷ vào người khác của cậu. Hoàn cảnh của Kiều Cầu không giống của người khác, bởi vậy phương hướng phát triển của cậu cũng ngược lại với người bình thường.
Giang Triển Tâm để mặc Kiều Cầu cọ trán trên người mình, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại chẳng thể nói ra miệng. Vẫn còn muốn để dành chút ít không gian cho Tiểu Kiều xây dựng cái gọi là lòng tự trọng.
Thận trọng...
Từ từ đi. Không vội vã.
Bọn họ có quá ít thời gian rảnh rỗi, không phải làm việc gì như lúc này. Nhất là Kiều Cầu từ khi nhận công tác rồi, vừa phải tập trung vào chuyện học hành, lại phải vội vàng bay đi khắp nơi đóng phim, bởi thế thời gian nghỉ ngơi lúc này càng quý giá hơn. Dùng bữa xong, hai người sóng vai ngồi trên sofa, mở TV, chẳng được bao lâu, Kiều Cầu giống như không có xương nằm ở trên đùi Giang Triển Tâm.
Kiều Cầu cầm remote trong tay, đổi kênh lung tung, một lát sau nói với Giang Triển Tâm:
"Tuần sau sẽ phát Lục Tiểu Phụng."
"Vậy à?"
"Ừ. Công ty trả mật khẩu weibo cho em, bảo em tự để ý thời gian vào tuyên truyền giúp đoàn phim chút."
Giang Triển Tâm đi theo đề tài của cậu, hàn huyên hai câu, an ủi: "Còn nửa tháng mà, không phải vội."
"Đúng vậy," Kiều Cầu giãn người ra chút, thoải mái gối trên đùi Giang Triển Tâm, như chú mèo lười không xương, bảo, "Trước khi làm diễn viên thì cứ mong có thật nhiều, thật nhiều fan, công ty lại không cho em tiếp xúc sớm, hồi ấy em còn không hiểu. Bây giờ có thể tiếp xúc trên mạng, thì lại có chút sợ."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Kiều Cầu với tay lấy điện thoại từ trên bàn tới, mở ra cho Giang Triển Tâm xem, "Bởi vì đoàn đội bên phòng quan hệ công chúng vẫn luôn đăng ảnh của em thế này, làm hại em giờ chẳng biết phải tiếp tục thế nào."
Giang Triển Tâm vốn rất bận, lúc có thời gian rảnh thì đều đặt chú ý lên trên người Tiểu Kiều, nào dư sức lực mà lo chuyện trên mạng internet, cho nên cũng không chủ động lên tiếng, chỉ im lặng cẩn thận lắng nghe Kiều Cầu nói chuyện.
Sau đó rất nhanh liền phát hiện ra, Kiều Cầu cũng chẳng phải oán giận thật.
Có thể có người thích Kiều Cầu... Chuyện này, Kiều Cầu và ngay cả chính hắn đều vui mừng.
"Chờ tuần sau phát Lục Tiểu Phụng rồi," Kiều Cầu dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Giang Triển Tâm, "Em muốn xin nghỉ về nhà, cùng anh xem."
Vẻ mặt Giang Triển Tâm đầy nghiêm túc:
"Như vậy, chờ Kiếm khách công chiếu, em có thể mời anh đến rạp xem em diễn."
Kiều Cầu sững sờ, cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Đương nhiên có thể. Cơ mà em diễn không hay bằng anh Lê đâu..."
Giang Triển Tâm hôn lên trán của cậu, thấp giọng khen:
"—— Ai bảo thế? Em là tốt nhất."
Mưa rốt cuộc cũng đã ngừng.
Lúc Kiều Cầu mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.
Một trận mưa thu, không khí lạnh lẽo cũng theo đó mà kéo về.
"Đây chắc là cơn mưa cuối cùng của năm nay rồi." Kiều Cầu bị lạnh, run lên một cái, "Rõ ràng sắp đông rồi. Năm nay thời tiết khắc nghiệt quá."
Cậu quay đầu lại nhìn Giang Triển Tâm, hỏi:
"Trời lạnh như thế, chân của anh còn đau không?"
Giang Triển Tâm lắc đầu. Kiều Cầu trở lại ngồi xuống sofa, vuốt ve đầu gối lành lạnh của Giang Triển Tâm, do dự một chút, hỏi:
"Giang Triển Tâm. Chân của anh... Vì sao lại bị như vậy?"
Theo Kiều Cầu biết, người đàn ông này thân thể khỏe mạnh, ngay cả cảm mạo, ốm vặt này nọ cũng chẳng bị bao giờ.
Kiều Cầu đã từng hỏi bác sĩ, chuyện gì thế này.
Bác sĩ nói cho cậu biết, chân này là bởi từng bị ngâm trong nước đá một thời gian dài, để lại di chứng. Nhìn bề ngoài không có vấn đề, trên thực tế có vài chỗ, có thể đã không còn cảm giác. Đầu gối bên kia có thể cảm thấy đau, ngược lại không phải vấn đề quá lớn.
Dù sao Giang Triển Tâm có thể nhịn đau tốt như vậy. Không tới ngày mưa dầm, thì sinh hoạt của hắn gần như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, một lát sau, lạnh nhạt nói:
"Nếu như em muốn biết, vậy anh sẽ cho em biết."
Hết chương 47