Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 73: Hồi Kinh




Có thêm nhiều người tương trợ, tình hình chiến sự rất nhanh đã có biến chuyển, trong kinh thành liên tục nhận được tin chiến thắng từ phía Nam.

“Vương đình Nam Man bị vỡ, thế trận bản thân bị loạn, Nam vương người bị trọng thương không còn sống được bao lâu, mấy đứa con của hắn lại còn trẻ tuổi đang trưởng thành thế lực ngang nhau, mặc kệ ai kế vị đều không thể phục chúng, chỉ riêng việc tranh giành vương vị thôi đã đủ để tiêu hao gần hết tinh lực, trong vài năm không còn thừa sức đến đây xâm phạm.”

Thái tử nói xong, nhìn sang Chử Thanh Huy, lại nói: “Đại quân đã nhổ trại, nếu không có bất ngờ, trước tháng chạp có thể sẽ đến kinh thành.”

“Thật là quá tốt rồi,” Tử Tô nhịn không được mà vỗ tay vui vẻ, “Công chúa cuối cùng đợi được phò mã rồi!”

Chử Thanh Huy sờ bụng, không giấu được nụ cười trên khóe môi. Từ tháng sáu hai người cách xa, đến nay đã gần nửa năm, mắt thấy ngày trùng phùng gần ngay trước mắt sao có thể không vui cho được? “Cám ơn ca ca đến báo cho muội biết.”

Thái tử khẽ cốc đầu nàng, “Ta là vì để nghe muội nói một câu cám ơn nên mới đến sao?”

“Ôi chao,” Chử Thanh Huy kêu đau, không phục nói: “Ca ca — — muội đã sắp làm mẹ rồi, huynh có thể đừng gõ muội như vậy không?”

“Không thể.” Thái tử ngó bụng của nàng.

“Hừ, uổng cho người làm cửu cửu như huynh, cẩn thận sau này muội không để con muội gọi huynh.”

Thái tử nói: “Không gọi cửu cửu, đỡ cho ta bớt một phần lễ gặp mặt.”

“Thì ra ca ca là một quỷ hẹp hòi.” Chử Thanh Huy cười giễu hắn.

Tiễn Thái tử đi rồi, Chử Thanh Huy đi đến trước cửa sổ nhìn về phía Nam. Mấy ngày liền rơi xuống vài trận tuyết, giữa trời đất trắng xóa một màu, cung điện xa xa được bao phủ bởi một nền tuyết trắng tinh.

“Tuyết lớn như vậy, không biết đoàn người tiên sinh trên đường đi lại có thuận lợi hay không?”

“Nô tỳ nghe nói phía Nam khác với chỗ chúng ta, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, mấy nắm liền đều không thấy tuyết rơi lần nào.” Tử Tô cầm lấy áo choàng buộc lên cho nàng.

Chử Thanh Huy nhìn một lúc, trừ tuyết ra thì không thấy gì cả, đành trở lại phòng. Vừa mới ngồi xuống, lại nghĩ ra điều gì lập tức đứng lên, “Đợi tiên sinh trở về, chúng ta có thể về phủ công chúa rồi, mau cho người thu xếp một chút.”

Tử Tô vội ấn nàng xuống, “Công chúa của tôi ơi, đây mới lúc nào chứ, cho dù phò mã gia sớm lên đường cũng phải đến nửa tháng sau mới có thể đến nơi, nay bắt đầu thu xếp chẳng lẽ nửa tháng còn lại chúng ta chỉ ngồi ở đây đợi, cái gì cũng không làm sao?”

Chử Thanh Huy tỉnh táo lại, cười ngại ngùng, “Là ta hồ đồ rồi.”

Tử Tô che miệng cười nói: “Theo nô tỳ thấy, công chúa không phải hồ đồ đâu, mà là mắc bệnh tương tư.”

Chử Thanh Huy trừng mắt nhìn nàng, nhưng không phản kích.

Lúc này ở phía Nam, đại quân đang xuất phát lên đường.

Lâm Trạm cưỡi ngựa đi bên một chiếc xe ngựa, xoay đầu ngó xe ngựa một cái, phiền não đến mức cào tóc. Trong xe có người vén mành đi ra, hắn vội ruổi ngựa tiến lên, “Thế nào rồi?”

“Phệ tâm cổ đã được lấy ra, tính mạng sư huynh không trở ngại gì nhưng vẫn có một phần độc cổ xâm nhập vào tâm mạch, thân thể có ảnh hưởng gì không thì phải đợi huynh ấy tỉnh lại mới biết được.”

“Không chết là được rồi.” Lâm Trạm liền yên tâm, thò đầu nhìn cổ trùng màu đen đang nhe nanh múa vuốt trong ống tre, run rẩy ghét bỏ, “Mặt than vẫn bị hận như vậy, người khác mất mạng đều tìm hắn báo thù.”

“Đều tại đệ.” Phùng Trọng Thanh ủ rũ tiến lên.

Vài ngày trước đại quân nhổ trại lên đường, mấy người Lâm Trạm đang chuẩn bị cáo biệt, nửa đường bỗng nhiên có một nữ tử xông ra hoảng sợ không nhìn đường chạy về phía vó ngựa của đại quân. Diêm Mặc nhanh tay nhanh mắt cứu giúp, lại không ngờ đến nữ tử đó không phải là người bình thường, Diêm Mặc chẳng qua chỉ chạm một chút vào y phục của nàng ta thì bị trúng phệ tâm cổ.

Phệ tâm cổ vốn là vua trong các lại cổ độc, cần người dùng máu tim nuôi dưỡng từ nhỏ, đến ngày cổ trùng trưởng thành cũng là lúc lấy mạng của người đó.

Có thể nói, dùng phệ tâm cổ giết người là cách giết một mạng đền một mạng, nếu không có huyết hải thâm cừu thì người ta sẽ không nhẫn tâm đối với bản thân như vậy.

Mọi người bắt nữ tử đó lại thẩm vấn, mới biết đầu đuôi sự việc.

Sự việc phải truy cứu ngược về hai năm rưỡi trước, lúc đó Phùng Trọng Thanh đến kinh thành gặp phải bọn người của Lĩnh Nam Môn truy xác, sau đó Diêm Mặc ngàn dặm truy kích giết chết hai người đó.

Trong đó có một người tên là Độc Thất, hắn có một tình nhân sinh ở Miêu Cương, nữ tử Miêu Cương tính cách mạnh mẽ, khi biết tình lang chết thề sẽ vì hắn báo thù.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta ra tay. Năm ngoái, Miêu Cương đến Đại Diễn triều cống, nàng ta chính là nữ tử trên cung yến đã hạ chiến thư với Diêm Mặc. Hôm đó nàng ta quyết tâm giết chết kẻ thù, đáng tiếc bản lĩnh không bằng người, sau đó ẩn núp hai năm nuôi dưỡng phệ tâm cổ.

Ước chừng là cho rằng Diêm Mặc lần này không thoát được cái chết, nữ tử đó khai báo xong, cười to rồi tự sát mà chết.

Lâm Trạm tấm tắc lắc đầu, nhìn sư đệ nói: “Nàng ta chắc không biết người tốt mệnh không dài, người gây tai họa lưu lại ngàn năm, mặt than nếu dễ dàng chết như thế vậy thì không phải là mặt than nữa.”

Nhưng mà, Diêm Mặc lại có thể trúng chiêu, điều này ngoài dự đoán của Lâm Trạm. Phải biết, những đệ tử của Thượng Thanh Tông từ nhỏ ngoài việc bị vũ lực đả kích, còn phải trải qua thử thách luyện chế ra các loại thuốc hình thù kỳ quái, có thể nói bọn họ từ trong ra ngoài đã bị tôi luyện thành mình đồng da sắt, căn bản không sợ độc dược thông thường. Với phệ tâm cổ này cũng chỉ cần lúc nó mới xâm nhập vào thì dùng nội lực bảo vệ tâm mạch toàn thân, sau đó nghĩ cách lấy ra là được.

Thực lực của Diêm Mặc không ai biết rõ hơn Lâm Trạm. Nếu đương lúc nội lực của hắn đang mạnh, phệ tâm cổ không làm gì được hắn, chỉ không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì khiến nội lực của hắn giảm đi.

Bởi vì lần bất ngờ này, đám người Thượng Thanh Tông không thể rời đi được, tin tức Diêm Mặc trúng cổ hôn mê cũng lập tức phong tỏa. Những ngày này, các sư huynh đệ thay phiên nhau truyền nội lực cho hắn loại bỏ cổ độc còn sót lại.

Mắt thấy kinh thành càng lúc càng gần mà Diêm Mặc vẫn chưa tỉnh lại, các sư đệ tìm Lâm Trạm thương lượng, là muốn đưa Diêm Mặc về sư môn mời sư phụ bọn họ ra tay.

Lâm Trạm gãi gãi đầu, “Đi, chúng ta thử thêm lần nữa, nếu hôm nay mặt than vẫn không tỉnh vậy thì đi tìm sư phụ thôi.”

Hắn vén mành xe ngựa ra rồi nhảy lên, vừa vặn đối mắt với người bên trong, ngẩn người chốc lát liền xông lên cho Diêm Mặc một quyền, “Hay cho tên mặt than ngươi, tỉnh lại rồi cũng không lên tiếng!”

Diêm Mặc bị đánh cũng không phản ứng, chăm chú nhìn hắn, giống như có phần không dám tin, “Lão Nhị, ngươi vẫn còn sống sao?”

Động tác Lâm Trạm cứng lại, đối mắt với hắn nửa ngày bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị, “Xong rồi! Mặt than trúng độc đến ngốc luôn rồi!”

Các sư đệ nghe thấy tiếng động chen nhau mà vào, sau một trận binh hoảng ngựa loạn mới biết rõ tình hình.

Diêm Mặc không bị độc ngốc, chỉ là bị phệ tâm cổ độc hại, trí nhớ xuất hiện vấn đề.

Phệ tâm cổ phệ tâm cổ, độc cổ cắn nuốt tâm trí. Người trúng cổ tâm trí sẽ dần dần biến mất, cho đến khi biến thành một người không có thần trí, trong đầu trống rỗng hệt như kẻ ngốc, cuối cùng sẽ bỏ mạng.

Diêm Mặc trúng độc không lâu thì đã bày trừ được cổ trùng, độc còn lại cũng dần loại bỏ, tuy là vậy vẫn bị ảnh hưởng, nay chỉ có kí ức của ba năm về trước, ba năm gần đây hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Lâm Trạm vỗ ngực lạc quan vui mừng nói: “Không ngốc thì tốt.” Các sư đệ của hắn cũng gật đầu tán đồng.

Phùng Trọng Thanh nhìn Diêm Mặc, cẩn thận dè dặt nói: “Vậy, đại sư huynh, huynh còn nhớ tẩu tẩu không?”

“Đúng vậy!” Lâm Trạm gõ quyền, “Chút nữa thì quên mất chuyện này. Mặt than, ngươi không có kí ức của hai ba năm này, vậy há chẳng phải ngươi quên luôn vợ ngươi rồi sao?”

Cho dù biết sư huynh đệ mất tích hơn mười năm vẫn còn sống, biết được bản thân vừa tỉnh lại thì mất ký ức hai ba năm, dù là người trấn định như Diêm Mặc, trên mặt cuối cùng cũng hé ra một khe hở, mắt ưng nhìn chăm chú Phùng Trọng Thanh, “…… Tẩu tẩu gì?”

Phùng Trọng Thanh nuốt nước bọt, “Chính, chính là tẩu tẩu đó.”

Lâm Trạm đặt mông ngồi bên cạnh hắn, thò đầu nhìn kỹ mặt hắn, lắc đầu than thở nói: “Xong rồi, sống hai mươi mấy năm không dễ gì lừa được một người vợ, vừa tỉnh lại cái gì cũng không nhớ hết. Vợ ngươi hình như còn đang mang thai con của ngươi, chậc chậc…… Mặt than, ngươi phải cẩn thận chút nha, đừng để vợ con khó khăn lắm mới có được chớp mắt đã để người người chiếm tiện nghi.”

Vẻ mặt Diêm Mặc càng thêm hốt hoảng.

Trong kinh thành đã có được tin tức khải hoàn của đại quân, bách tính hoan hô nhảy nhót không thôi.

Chử Thanh Huy thân ở trong cung nhưng đã sớm sai người quét dọn trong ngoài phủ công chúa một lượt, một là đón Diêm Mặc trở về, hai là chuẩn bị đón năm mới.

Mỗi ngày nàng đều đến cung hoàng hậu thỉnh an, hoàng hậu lại nói những tin tức nghe được từ chỗ hoàng đế với nàng, hôm nay đại quân đi được bao nhiêu dặm, đã đến chỗ nào ở ngoài kinh thành, lúc nào có thể đến kinh thành vân vân.

“Sau khi con về phủ rồi, để cho vài Thái y đến phủ công chúa, tùy thời đợi lệnh.” Hoàng hậu nói.

Tuy tính ngày Chử Thanh Huy phải đến năm sau mới có thể sinh, nhưng nay bụng ngày một lớn, khó tránh có bất ngờ gì.

Chử Thanh Huy gật đầu đồng ý, “Tất cả đều theo an bày của mẫu hậu.”

“Ta nghe hạ nhân nói, mấy ngày qua con thường đứng ở cửa sổ mong ngóng? Đứa trẻ ngốc, đại quân cách kinh thành vẫn còn mấy trăm dặm, con đến đứng đó nhìn thì có thể nhìn thấy sao?”

Chử Thanh Huy cười hơi không tự nhiên, “Cũng không phải nhìn cái đó, con nhìn tuyết mà.”

Hoàng hậu lắc đầu, quở trách nói: “Ta còn không hiểu con? Chỉ sợ hiện tại con thân thì ngồi bên cạnh ta, còn lòng thì đã bay đến nơi nào rồi. Chẳng trách phụ hoàng con thường thương tâm với ta, ăn giấm của phò mã, có lúc ta nhìn cũng cảm thấy rất khó chịu chứ, nữ nhi cực khổ nuôi lớn vừa quay đầu trong lòng trong mắt đều chỉ có người khác thôi.”

“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy kéo tay hoàng hậu làm nũng, “Tiên sinh không phải là người khác, chúng ta đều là người nhà mà, ở trong lòng Noãn Noãn, không có gì quan trọng hơn gia đình cả.”

“Nói không lại con.” Hoàng hậu dí trán nàng.

Ngày đại quân đến kinh, bách tính xếp hàng hai bên đường nghênh đón. Thái tử đích thân xuất thành mười dặm, vì đại quân khải hoàn mời khách tẩy trần.

Mấy người Lâm Trạm sớm đã ai về nhà nấy, chỉ có Phùng Trọng Thanh theo Diêm Mặc cùng hồi kinh. Cậu ở bên cạnh Diêm Mặc nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư huynh, vị đó chính là Thái tử, cũng là trưởng huynh của tẩu tẩu.”

Diêm Mặc nhìn Thái tử, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại nhíu mày: Trưởng huynh chỉ có bấy nhiêu tuổi, vậy nàng…… rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

Lời của Lâm Trạm vẫn còn ở bên tai, “Tính ngày tháng, bụng cũng vợ ngươi không nhỏ đâu, chịu không nổi kích thích, việc ngươi mất trí trước tiên tốt nhất đừng nói với nàng, có thể giấu thì cứ giấu một thời gian.”

Diêm Mặc cùng Thái tử vào cung diện thánh, cũng may hoàng đế cùng hoàng cung hắn vẫn còn nhớ rõ, trước kia đã thấy quen rồi.

“Đến gặp hoàng hậu cùng công chúa đi.” Cuối cùng, hoàng đế nói như vậy.

Diêm Mặc theo sau nội giám đi vào hậu cung, mắt thấy Tê Phượng cung càng đến càng gần, lòng hắn vốn luôn bình ổn bỗng nhảy lên giống như cảm giác được điều gì, đột nhiên đi nhanh hơn.

Rũ mắt bước vào cung điện, còn chưa hành lễ thì có một bóng người chạy về phía hắn. Diêm Mặc còn chưa kịp phản ứng, đôi tay đã vô thức đón lấy người.

Tiến vào mắt là một gương mặt xinh đẹp như hoa xuân, con ngươi xinh đẹp chứa lệ nhìn hắn chăm chú không dời, tình ý trong mắt mãnh liệt mà lại chân thành.

Diêm Mặc chỉ cảm thấy tim mình càng nhảy thình thịch nhanh hơn, không được tự nhiên mà dời mắt đi, nhìn thấy bụng to của nàng, lần nữa ở trong lòng nghĩ lại: Trông nàng còn nhỏ như vậy, ban đầu bản thân mình lúc đó làm thế nào xuống tay được?